Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1748: Tiền truyện (20): Khi phép màu xuất hiện (2)




Vương Kiệt Hi không trả lời ngay mà cẩn thận cúi đầu ngẫm nghĩ, sau mới ngẩng đầu nhìn Lâm Kiệt: "Em nghĩ em có thể."

"Tốt!" Nụ cười của Lâm Kiệt càng thêm hài lòng. Lúc Vương Kiệt Hi trầm tư, anh đã lo lắng cậu sẽ thoái thác vì không đủ tự tin. Lòng tự tin có thể nuôi dưỡng từ từ, nhưng không sánh bằng bản thân có sẵn. Xét ra, Lâm Kiệt kỳ vọng rất cao ở Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi cần thời gian suy nghĩ không phải vì xoắn xuýt hay do dự, mà cậu đã cân nhắc kỹ càng, tự hỏi bản thân có đảm đương nổi trọng trách ấy không, sau đó mới đưa ra câu trả lời khẳng định. Không chỉ tự tin, cậu còn rất lý trí.

Lâm Kiệt kỳ vọng đã cao, Vương Kiệt Hi còn tuyệt vời hơn cả anh tưởng tượng.

"Tốt lắm." Anh lặp lại lời khen từ tận đáy lòng và càng yên tâm hơn với điều sắp làm kế tiếp.

"Nếu vậy, anh sẽ giao cho cậu thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa." Lâm Kiệt nói.

"Vâng?" Vương Kiệt Hi ngạc nhiên nhìn anh.

"Chức đội trưởng của anh, cậu cũng cầm luôn đi!" Lâm Kiệt bình thản nói.

"Đội trưởng?!" Vương Kiệt Hi kinh hoảng kêu lên, mà Phương Sĩ Khiêm bên cạnh đã bật dậy.

Lâm Kiệt không những không thay đổi quyết định như mong ước của Phương Sĩ Khiêm, ngược lại còn thực hiện triệt để hơn, đem cả chức đội trưởng giao lại cho Vương Kiệt Hi. Anh định làm gì? Muốn ra đi như Ngụy Sâm của Lam Vũ sao? Đó sẽ là điều bất cứ người Vi Thảo nào cũng không muốn nhìn thấy.

"Em không đồng ý." Phương Sĩ Khiêm bất chấp tất cả, kêu lên.

Vương Kiệt Hi nhìn sang Phương Sĩ Khiêm, thấy trong mắt cậu ta có kinh ngạc, có bất cam, chống cự, và... chút gì đó như khủng hoảng. Cậu ta đã gạt bỏ Vương Kiệt Hi khỏi ánh nhìn, quên luôn mọi tức tối khó chịu với sự đồng ý của Vương Kiệt Hi. Tâm trí cậu ta chỉ còn để trên người đội trưởng Lâm Kiệt.

Vương Kiệt Hi bỗng hiểu ra tất cả.

Thái độ u uất của Phương Sĩ Khiêm thời gian qua là do đã biết ý định của Lâm Kiệt từ sớm. Cậu ta không phải ghen ghét với sự nâng đỡ của chiến đội dành cho Vương Kiệt Hi, cậu ta chỉ không chấp nhận việc Lâm Kiệt buông tay với Vương Bất Lưu Hành, nhường lại vị thế át chủ bài Vi Thảo. Nói đơn giản, là những suy nghĩ ấu trĩ kiểu "nếu không có chú mày, chuyện này sẽ không xảy ra".

Mà có vẻ như Phương Sĩ Khiêm không biết chuyện Lâm Kiệt muốn nhường lại chức đội trưởng cho Vương Kiệt Hi. Cậu ta kinh ngạc và sợ hãi đến mức mất kiềm chế.

Phương Sĩ Khiêm sợ hãi điều gì? Một hệ quả khủng khiếp sẽ đến sau quyết định của Lâm Kiệt.

Tài khoản đang cầm đã nhường, vị thế át chủ bài đã nhường, đội trưởng cũng không đảm nhiệm, vậy Lâm Kiệt còn ở lại Vi Thảo làm gì?

Chẳng làm gì hết!

Thế nên, ẩn giấu phía sau việc này là ý định giải nghệ của Lâm Kiệt. Anh muốn giao lại toàn bộ chiến đội Vi Thảo cho Vương Kiệt Hi.

"Em không chịu đâu!" Phương Sĩ Khiêm khăng khăng. Cậu biết mình không có tư cách hay lập trường để phản đối, nhưng đây là phản ứng của cậu, ý nghĩ của cậu. Lâm Kiệt đem nhường thẻ tài khoản và vị thế trong đội hình cũng thôi, nhưng bỏ Vi Thảo ra đi ấy à? Vị đội trưởng đã luôn quan tâm từng chút, dẫn đường cả đội tiến về phía trước, sắp phải ra đi ấy à?

Không chịu!

Không cho đâu!

Phương Sĩ Khiêm ra sức lắc đầu, mong Lâm Kiệt rút lại lời đã nói. Lâm Kiệt chỉ mỉm cười nhìn cậu, nụ cười tươi sáng mà ấm áp. Những lúc Phương Sĩ Khiêm tỏa sáng trên trận hay suy sụp vì xuống phong độ, Lâm Kiệt đều mỉm cười như thế mà khen ngợi cậu, an ủi cậu, cổ vũ cậu. Nụ cười của anh trấn an cậu, giúp cậu hòa vào giới chuyên nghiệp, xua tan mọi cáu kỉnh của cậu...

"Việc này anh đã bàn với bên phía câu lạc bộ rồi." Lâm Kiệt nhìn về Vương Kiệt Hi, nói tiếp, "Dĩ nhiên, bọn anh vẫn sẽ tôn trọng ý nguyện của cậu."

"Nhưng anh rất mong... cậu có thể đồng ý, vì anh cảm thấy đây là quyết định tốt nhất cho Vi Thảo. Xin lỗi, làm thế này có phần ích kỷ, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cậu." Lâm Kiệt nói.

"Em.." Lần này, Vương Kiệt Hi hơi đắn đo. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu đồng ý tiếp nhận một tài khoản mạnh, cũng chịu thử sức với cương vị át chủ bài. Nhưng... làm đội trưởng lãnh đạo cả một chiến đội ư? Cậu chỉ là một tân binh, mỗi một đồng đội tương lai đều là tiền bối, kinh nghiệm chinh chiến hơn cậu gấp bội...

Làm át chủ bài, có trình là được. Làm đội trưởng, chỉ thế thôi thì chưa đủ.

Mình có thật sự đủ sức?

Vương Kiệt Hi thiên về từ chối. Vô tình liếc nhìn Phương Sĩ Khiêm bên cạnh, cậu phát hiện Phương Sĩ Khiêm cũng rất căng thẳng, đang giương đôi mắt trông mong nhìn mình.

Phương Sĩ Khiêm biết một khi Lâm Kiệt đã quyết định thì sẽ không thay đổi dù mình có làm nư thế nào. Chỉ còn một cách là Vương Kiệt Hi từ chối, Lâm Kiệt nhất định sẽ không làm khó cậu ta. Con người Lâm Kiệt là thế đấy, trước giờ chưa từng ép buộc bất kỳ ai.

Vương Kiệt Hi nhìn ra Phương Sĩ Khiêm muốn mình làm gì.

Như vậy cũng tốt, Vương Kiệt Hi nghĩ. Cậu thật tình không muốn Lâm Kiệt ra đi. Cậu tin rằng nếu Lâm Kiệt ở lại làm đội trưởng, dù có báo danh vào trận hay không, có đóng vai trò át chủ bài hay không, sự hiện diện của anh vẫn sẽ là liều thuốc định thần cho toàn quân Vi Thảo.

Đó mới hẳn là cách giải quyết tốt nhất chứ nhỉ? Nghĩ đoạn, Vương Kiệt Hi định nói lời từ chối thì ánh mắt bỗng chạm đến Lâm Kiệt.

Trong mắt Phương Sĩ Khiêm chất chứa nỗi kỳ vọng lớn lao với cậu, thì tương tự, trong mắt Lâm Kiệt cũng vậy. Không bức ép như Phương Sĩ Khiêm, nỗi kỳ vọng của Lâm Kiệt với Vương Kiệt Hi rất trong trẻo và thuần phác. Anh kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

Vương Kiệt Hi biết anh trông đợi câu trả lời gì. Từ chối là hợp với ý cậu và cả Phương Sĩ Khiêm, nhưng Lâm Kiệt ắt sẽ buồn lắm.

Lâm Kiệt vẫn mỉm cười, không gây áp lực cho Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi tin chắc nếu mình lắc đầu, anh sẽ kín đáo giấu đi sự hụt hẫng để lại mỉm cười ủng hộ cậu, để cậu cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn.

Không đâu!

Ai cũng có thể vui mừng nếu Vương Kiệt Hi lắc đầu, riêng Lâm Kiệt thì...

"Em..." Vương Kiệt Hi mở miệng, "Đồng ý."

"Chú mày điên à?" Phương Sĩ Khiêm tiếp tục mất kiềm chế khi nhảy dựng lên hét lớn. Cậu vẫn nhìn đăm đăm vào gương mặt Vương Kiệt Hi, mới vừa rồi, cậu cảm thấy Vương Kiệt Hi sắp từ chối Lâm Kiệt, nhưng rốt cuộc khi mở miệng, cậu ta lại nói đồng ý!

Thằng ôn này!

Phương Sĩ Khiêm không thể không nổi giận, nhưng Lâm Kiệt chẳng tâm trí đâu để ý cậu nữa. Khoảnh khắc Vương Kiệt Hi gật đầu, anh thở hắt ra, một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có bao phủ lấy anh. Lâm Kiệt không muốn buông tay với chiến đội Vi Thảo, nhưng đó không phải cái cớ để tiếp tục. Anh là một đội trưởng có khả năng gắn kết chiến đội, nhưng không thể mang quân đoàn Vi Thảo đi đến thắng lợi. Vi Thảo đánh giải chuyên nghiệp chứ chẳng phải người chơi bình thường. Điều mà họ thực sự cần là chiến thắng, là chiếc cúp vô địch. Họ cần một vị thống soái dẫn dắt Vi Thảo đến với những điều đó.

Vương Kiệt Hi chính là vị thống soái ấy.

Lâm Kiệt rất tin vào mắt nhìn của mình, tin hơn cả năng lực đánh giải của bản thân.

"Vậy lát nữa họp báo, mình sẽ công bố chuyện này luôn nhé!" Lâm Kiệt mừng rỡ nói.

"Vâng ạ." Vương Kiệt Hi gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm đứng bên cạnh với vẻ mặt tối sầm và tay chân lạnh ngắt. Cậu trừng mắt với Vương Kiệt Hi, nhưng cố tình không nhìn Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt để ý thấy, chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Một hồi sẽ có người đến gọi các cậu." Anh đứng lên đi ra cửa, lúc đẩy cửa phòng thì đột nhiên dừng chân.

"Anh đã làm đội trưởng Vi Thảo hai năm rồi." Lâm Kiệt không ngoảnh đầu, chỉ đứng đó nói. Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm ngước mặt nhìn theo.

"Anh nghĩ, đây sẽ là quyết định đúng đắn nhất, sáng suốt nhất mà mình từng đưa ra. Các cậu sẽ là niềm kiêu hãnh cả một đời này của anh." Nói xong, Lâm Kiệt ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng rồi đi mất.

Phương Sĩ Khiêm ngẩn người, đứng nhìn cánh cửa phòng đã đóng. Im lặng hồi lâu, cậu quay đầu và thấy Vương Kiệt Hi đứng sau lưng mình.

"Anh ấy chưa bao giờ làm khó người khác." Vương Kiệt Hi bỗng cất tiếng.

"Ý chú mày là gì? Chẳng lẽ anh ấy làm khó chú mày?" Phương Sĩ Khiêm cau có giận dữ. Thằng ôn này đã nhận Vương Bất Lưu Hành, chịu làm át chủ bài và cả đội trưởng luôn, giờ còn định nói đó không phải những gì tôi muốn, tại Lâm Kiệt cố tình nhét cho tôi thôi? Đồ mất dạy! Cái gì cũng biết chỉ không biết nhục!"Không." Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Anh ấy chỉ luôn làm khó chính mình."

Phương Sĩ Khiêm sững sờ.

Làm khó chính mình?

Cậu nghĩ nghĩ, phát hiện hình như đúng là vậy thật. Trình Lâm Kiệt không mạnh, nhưng anh vẫn luôn đảm nhiệm công việc đội trưởng và át chủ bài Vi Thảo. Người ta chỉ nhìn thấy những vẻ vang và vinh dự của vị thế đó, chứ nào biết trên lưng anh là trọng trách cỡ nào. Sàn đấu chuyên nghiệp là nơi nói chuyện bằng trình, Lâm Kiệt đã gồng gánh trọng trách nặng nề này đi suốt hai năm bằng cái trình không quá nổi trội, đấy chẳng phải làm khó chính mình hay sao?

Ủa vậy nghĩa là Vương Kiệt Hi muốn ám chỉ đội trưởng không đủ trình để ngồi chức cao, nhường lại là chuyện đương nhiên chứ gì?

Phương Sĩ Khiêm quy chụp Vương Kiệt Hi đủ đường.

Vương Kiệt Hi chỉ tiếp tục nói.

"Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta làm khó bản thân một chút, thuận theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?"

Ý nguyện của anh ấy ư?

Phải rồi!

Đó chính là tâm nguyện của đội trưởng mà! Vì nếu không, anh ấy sao lại nhất quyết muốn thực hiện?

Còn mình, có phải đã được đội trưởng chiều hư rồi không? Chỉ biết khăng khăng đòi cho bằng được thứ mình muốn, chưa từng suy nghĩ từ vị trí của đội trưởng rằng anh ấy thực tâm hi vọng điều gì.

Vương Kiệt Hi thì lại nhìn ra.

Phương Sĩ Khiêm còn nhớ, lúc đó đã thấy Vương Kiệt Hi định từ chối đội trưởng, nhưng cuối cùng lại gật đầu đồng ý. Có phải vì cậu ta nhìn ra tâm nguyện của đội trưởng nên mới thay đổi quyết định, để đội trưởng được an lòng? Cậu ta làm khó chính mình, hệt như những gì đội trưởng vẫn luôn làm cho Vi Thảo.

Phương Sĩ Khiêm nhìn Vương Kiệt Hi, nói không nên lời. Cậu như chợt nhìn thấy hình bóng của Lâm Kiệt trên người cậu ta.

Cửa phòng vào lúc này hé mở.

"Hai cậu, chuẩn bị dự họp báo." Người phụ trách truyền thông của Vi Thảo tự thân vào phòng gọi Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm.

"Vâng, ra liền ạ." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!" Cậu nói với Phương Sĩ Khiêm rồi dợm bước.

"Ê!" Phương Sĩ Khiêm bỗng cất tiếng gọi. Vương Kiệt Hi dừng chân, quay đầu nhìn.

"Cậu nhất định phải làm được, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vậy anh cũng phải cố lên đó." Vương Kiệt Hi nói.

"Nhập vai đội trưởng nhanh nhỉ?" Phương Sĩ Khiêm nói.

"Trễ nãi là không nên." Vương Kiệt Hi nói.

"Vậy cậu cũng không được quên, tôi là tiền bối của cậu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vâng, mong tiền bối chiếu cố." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!"

"Đi!"

Hai cậu ra khỏi phòng nghỉ và đi đến hội trường họp báo, trong lòng hiểu rõ những chuyện sắp diễn ra phía trước. Phương Sĩ Khiêm khó tránh đau buồn, nhưng cậu cũng đã quyết định. Cậu sẽ không tiếp tục làm khó đội trưởng nữa, cậu muốn biến những gì đội trưởng kỳ vọng ở mình thành sự thật.

Tạm biệt, đội trưởng.

Xin chào, đội trưởng.

Suốt buổi họp báo, Phương Sĩ Khiêm luôn giữ nét cười trên môi, nhìn về hai người ngồi bên cạnh mình.