Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1562: Vầng hào quang xưa cũ




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Trận đoàn đội bán kết, cho trị liệu ra sân ngồi.

Cả Liên minh đều biết Hưng Hân bạo gan, thỉnh thoảng thích đi đường tà, nhưng trong trận chiến sinh tử mà dám chơi lớn đến vậy thì...

Đội hình full công, được ăn cả ngã về không.

Ở trình chuyên, việc này đồng nghĩa với khô máu. Chỉ khi quyết định không còn đường lùi, người ta mới sẽ cử đội hình này lên sân. Một đội ngũ khô máu chỉ có thể tiến về phía trước, xuyên phá ngoại địch, ngoài ra không có lựa chọn thứ hai.

Nhưng trong mắt các cao thủ nhà nghề, Hưng Hân chưa tới mức phải tử chiến. Vị trí của Mộc Vũ Tranh Phong tuyệt đối an toàn, Quân Mạc Tiếu cũng sẽ an toàn nếu nhờ cô cover để leo về vách núi. Hải Vô Lượng bị ba người vây đánh thì nguy hiểm thật đấy, nhưng Phương Duệ nổi tiếng ranh mãnh, lẽ nào không biết cách thoát thân?

Niềm tin sâu sắc mà các tuyển thủ đặt vào Phương Duệ cho thấy, mấy năm qua hắn đã zâm khắp Liên minh vô địch thủ.

Cơ mà quan sát một hồi, mọi người bỗng nhận ra lần này hắn đừng mơ bán zâm với mục đích vượt biên. Bởi vì đêm nay, chắn trước mặt hắn là một chướng ngại chưa từng gặp phải trong đời: Trong các tướng địch bao vây Hải Vô Lượng, có một người tên là Lâm Kính Ngôn.

Lâm Kính Ngôn, người hiểu hắn nhất, thân với hắn nhất, đêm nay đã trở thành đối thủ.

Lăn lộn, luồn lách, dụ tình, bẻ cua!

Combo đầy virus zâm tuôn ra mượt mà dưới tay Hải Vô Lượng, người đàn ông ngay thẳng chính trực là Đại Mạc Cô Yên lập tức bị hắn lách mất một ô. Trường Hà Lạc Nhật, cậu thiếu niên mới ra chơi với đời cũng vì hụt kinh nghiệm mà suy đoán hơi cạn, vướng phải Đại Mạc Cô Yên trên đường công kích.

Hải Vô Lượng qua ải?

Một cục gạch bay vào mặt hắn như câu trả lời phủ định.

Lãnh Ám Lôi.

Lâm Kính Ngôn.

Không đánh đấm ác liệt như hai nhà quyền pháp, nhưng cứ mỗi lần Hải Vô Lượng nhanh nhảu mở đường máu, chướng ngại mang tên Lãnh Ám Lôi sẽ luôn xuất hiện đúng lúc đúng nơi trên con đường hắn muốn đi qua.

Chỉ mới đó thôi, anh đã phá hắn ba lần.

Chỉ mới đó thôi, máu hắn đã tụt mất 1/3.

Chính nhờ có Lâm Kính Ngôn, Hàn Văn Thanh và Tống Kỳ Anh mới tha hồ dồn sức vào đánh đấm. Việc trông chừng những trò mèo của Phương Duệ đã được Lâm Kính Ngôn bao thầu. Chứ nếu không, Phương Duệ chẳng thể nào suýt vượt biên ba lần dưới sự giáp công của Hàn Văn Thanh và Tống Kỳ Anh. Hai người giao hắn trọn gói cho Lâm Kính Ngôn giải quyết rồi, chẳng buồn quan tâm đâu.

Trên lôi đài, Lâm Kính Ngôn là nguyên nhân trực tiếp khiến Bá Đồ bị dẫn trước, nhưng vào trận đoàn đội, anh vẫn được cả Bá Đồ toàn tâm tin tưởng.

Lần thứ tư!

Đảo mắt, anh lại thành công kẹp góc Phương Duệ lần thứ tư.

Phương Duệ bắt đầu sốt ruột, hết còn tâm trí buông lời rác rưởi. Bị ba người vây đánh, hai trong số đó còn là nhà quyền pháp chuyên xáp lá cà, hắn làm gì rảnh tay gõ chữ?

Ban đầu, nhìn lối đánh đơn giản của hai nhà quyền pháp, hắn cứ nghĩ sẽ thoát dễ chơi. Sau hai lần cố vượt vòng vây lại bị Lâm Kính Ngôn bóp mất đường sống, Phương Duệ mới biết hai người kia không hề ngu ngốc.

Kẻ mà hắn cần chạy thoát không phải là họ. Là ông anh chí cốt của mình cơ!
Mình đổi nghề, suốt một năm nay đều sống nhờ lối chơi "khí công sư Phương Duệ" quá độc với tất cả mọi người, nhưng ông anh chí cốt này chấp luôn mình đổi nghề, vẫn theo kịp mạch não của mình như thường.

Muốn thoát khỏi anh ta, mình phải đột phá hướng khác, phải chơi theo lối mới lạ hoàn toàn.

Phương Duệ bỗng ngừng tìm kiếm kẽ hở. Hắn bắt đầu né tránh, đỡ đòn, vào mode phòng thủ chỉ mong sinh tồn.

Bỏ cuộc rồi à? Ngoan ngoãn chờ cứu viện à?

Người xem đều nghĩ vậy bởi cũng như Phương Duệ, họ đã biết Hưng Hân định làm gì kế tiếp. Thay An Văn Dật ra cho La Tập vào, chiến thuật bỏ trị liệu không thể do các đội viên tự mình quyết định, mà là lệnh của Diệp Tu. Trên kênh đoàn đội Hưng Hân, dòng chat của hắn vẫn còn đó. Phương Duệ biết rõ Đường Nhu và La Tập đang đến cứu mình.

Bá Đồ dĩ nhiên có lường trước khả năng Hưng Hân cho người đến cứu Phương Duệ, nhưng họ làm sao ngờ rằng đối thủ dám bỏ cả thùng máu ở nhà. Kế hoạch xử lý đối phó của Bá Đồ chẳng qua chỉ nhằm vào hai combo: pháp sư chiến đấu và mục sư, hoặc pháp sư triệu hồi và mục sư. Vậy phải chăng, Hưng Hân đang nhắm đến ván bài tâm lý với Bá Đồ?

Đó là ý nghĩ của các cao thủ chuyên nghiệp.

Song, Bá Đồ lại chẳng hề thay đổi thái độ. Phương Duệ từ trốn chạy chuyển sang tự vệ, ba tay đấm Bá Đồ vẫn giữ nguyên kết cấu gồm hai nhà quyền pháp lo đánh và Lâm Kính Ngôn lo trông chừng.

Phương Duệ xoắn quẩy quá.

Hắn không muốn ở yên thật đâu! Bản thân hắn ý thức rất rõ đấu pháp từ bỏ trị liệu rất mạo hiểm, Hưng Hân chấp nhận chơi mạo hiểm là vì Hải Vô Lượng đang bị bao vây mà thôi. Tô Mộc Tranh an toàn trên cao, Diệp Tu di chuyển tự do, nếu Phương Duệ cũng qua ải thì Hưng Hân dư sức tập trung quân chứ không nhất thiết phải yolo tại đây.

Một trận đại chiến sinh tử, chưa đâu vào đâu đã phải khô máu, Phương Duệ cũng thấy uổng hệt như các tuyển thủ chuyên nghiệp đang ngồi ngoài xem. Nhưng tiếc nuối là một chuyện, người bị Bá Đồ vây khốn chính là hắn chứ ai? Bá Đồ thành công đột phá đội hình Hưng Hân từ Hải Vô Lượng, hắn lại không cách nào chạy thoát nên Hưng Hân mới rơi vào tình thế gian truân. Dù đang 1v3, trốn chạy là khó bằng trời, Phương Duệ vẫn canh cánh cho rằng lỗi thuộc về mình.

Cứu viện đang đến, nhưng Phương Duệ vẫn không ngừng cố gắng xoay chuyển cục diện.

Tiếc thay, Bá Đồ không sập bẫy. Hắn vờ đổi thái độ, đổi nhịp đánh hòng dụ tình, Bá Đồ vẫn khăng khăng một lẽ, chẳng chịu tổ lái theo.

Đồ mấy thằng cha bảo thủ!!

Không rảnh tay gõ chữ, Phương Duệ chỉ đành mắng thầm trong bụng để tỏ lòng bất mãn với sự ngay thẳng của Bá Đồ. Hắn đâu biết rằng vừa rồi, khi phát hiện Hải Vô Lượng đổi thái độ, Lâm Kính Ngôn liền chat trên kênh đoàn đội Bá Đồ: "Kệ."

Quả nhiên, Phương Duệ hoàn toàn bị Lâm Kính Ngôn bắt bài.

Bạn cũ đổi nghề, Lâm Kính Ngôn có tài đến mấy cũng chẳng thể rành rẽ khí công sư Phương Duệ bằng đạo tặc Phương Duệ. Song, điều mà anh hiểu rõ lại là suy nghĩ của Phương Duệ. Hắn sẽ có những trò mới mẻ nào, anh không biết, nhưng anh biết hắn muốn làm gì. Thứ mà anh nhìn thấu không phải cách thực hiện, mà là dự tính, là ý đồ trong lòng hắn. Từ đó, anh phối hợp với hai đồng đội của mình đàn áp và trói chân, dồn Phương Duệ vào đường cùng. Hắn càng bị bức bách, anh càng nhận định chính xác hơn.

Dụ tình không thành, Phương Duệ đành đổi cách khác.

Mềm dẻo không được, vậy phải cứng rắn thôi!

Phương Duệ cắn răng vứt phong cách zâm, bất ngờ húc thẳng tới trước.

Đúng lúc này, trên kênh Hưng Hân đột nhiên nhảy lên dòng chat: "Lâm."

Dòng chat đến từ Diệp Tu, đi kèm pháo lửa từ trên cao đổ xuống.

Mộc Vũ Tranh Phong dồn hỏa lực tới đầu này. Chỉ trong tích tắc, pháo rơi như mưa!

Tuyệt vời!

Phương Duệ phấn khích gào thét trong lòng, cảm giác nắng hạn gặp mưa rào khiến hắn kích động muốn khóc òa.

Đoàn đội là đây, cuộc chiến đoàn đội tuyệt vời chính là đây. Nơi chiến trường này, bạn mãi mãi không bao giờ cô độc. Lúc bạn cần nhất, đồng đội sẽ luôn là bức tường chống lưng cho bạn.

Ầm ầm ầm!

Lửa đạn ngợp trời. Giữa một áng lửa đỏ rực, Hải Vô Lượng vung tay. Khí Xoắn Ốc!

Kình khí xoáy tròn ngưng tụ kéo theo cơ thể hắn, mạnh mẽ vọt về phía trước.

Mục tiêu: Lãnh Ám Lôi!

Chọn mục tiêu đột phá, Phương Duệ liền nhắm vào bạn nối khố của mình. Biết nhau hiểu nhau? Chữ "nhau" vốn là câu chuyện từ cả hai phía. Muốn chọc thủng hàng rào phòng ngự của Bá Đồ từ chính diện, Phương Duệ cảm thấy chọn người bạn lưu manh thân quen của mình sẽ ngon hơn hai nhà quyền pháp. Chưa kể, hỏa lực của Tô Mộc Tranh cũng đang đổ xuống Lâm Kính Ngôn theo lệnh Diệp Tu. Xem ra Diệp Tu cũng nghĩ như hắn!

Lãnh Ám Lôi nhảy lùi.

Vừa né pháo từ Mộc Vũ Tranh Phong, vừa tránh chiêu Khí Xoắn Ốc của Hải Vô Lượng, anh khiển cho cú nhảy lùi vô cùng thẳng thớm, cắn răng duy trì khoảng cách vốn có giữa mình và Hải Vô Lượng, kiên quyết không nhường dù chỉ nửa tấc đất.

Trên lôi đài, Bá Đồ vì anh mà thua suýt soát 1 điểm đầu người, cho nên anh sẽ không để cái suýt soát kia lặp lại. Không chỉ là một trận đấu, mà tất cả nỗ lực của một năm trời, thậm chí cả cuộc đời anh, có thể sẽ quyết định chỉ bởi một suýt soát này.

Khoảnh khắc đó, Lâm Kính Ngôn như quên đi tuổi tác, quên đi tương lai, anh chỉ còn biết giây phút trước mắt, mình có chết cũng phải làm được.

Khoảnh khắc ấy, Lãnh Ám Lôi không còn là nhân vật được khiển bởi đôi bàn tay ngày càng run rẩy của một lão tướng. Khoảnh khắc ấy, Lãnh Ám Lôi tỏa sáng rực rỡ. Rõ ràng chỉ là những cú nhảy lùi bình thường nhất, nhưng nhịp điệu vững vàng linh hoạt của anh lại khiến người ta cảm thấy như đang xem một điệu nhảy vô cùng uyển chuyển, vô tận mượt mà.

Nhảy, nhảy và nhảy, một đường thẳng tắp. Khí Xoắn Ốc đuổi đến điểm cuối và tan biến khi chỉ cách Lãnh Ám Lôi suýt soát. Chiêu này của Hải Vô Lượng phối hợp với pháo của Mộc Vũ Tranh Phong, thế mà không giành được một kẽ hở nào từ Lâm Kính Ngôn.

Phương Duệ vội vàng ra chiêu tiếp, ai ngờ Lâm Kính Ngôn phản ứng còn nhanh hơn hắn, như thể anh đã chờ đợi thời khắc này rất lâu rồi.

Lan Sơn Hổ!

Song Nguyệt Nha!

Nỗi Đau Của Sẹo!

Đường Tam Đả, combo bị đào thải từng làm nên thương hiệu Lâm Kính Ngôn ngày xưa, bỗng xuất hiện một cách ngoạn mục.

Hải Vô Lượng bị đánh ngã. Trở thành con mồi giữa hai vệt sáng sắc lạnh đan xen như trăng khuyết, sẹo khắc thịt da, hắn rơi vào trạng thái mất máu liên tục.

Ải này, vô phương thoát.

Phương Duệ sững sờ. Hắn quá bất ngờ về trình độ Lâm Kính Ngôn có thể đạt đến. Hắn cứ ngỡ mình hiểu Lâm Kính Ngôn lắm rồi, cứ ngỡ Khí Xoắn Ốc của mình sẽ xuyên thủng anh, hất anh đi hoặc ít nhất cũng phải nhích sang bên, chừa ra một khoảng trống nho nhỏ.

Nhưng không!

Lâm Kính Ngôn, bằng một cách chính diện nhất, né trọn Khí Xoắn Ốc và tái hiện combo cũ kỹ đã bị đào thải kia để giáng trả.

Phương Duệ muốn chính diện đột phá, nhưng rốt cuộc lại bị Lâm Kính Ngôn chính diện đánh bại.

Hắn phát hiện, dường như Lâm Kính Ngôn mà mình từng biết không phải là bức chân dung hoàn chỉnh. Vì sao, combo ba hit vang danh Đường Tam Đả lại trở nên xa lạ như thế?