Toàn Chức Cao Thủ

Chương 153: Chợ giao dịch




“Hai giờ rồi, em out trước nhé?” Tô Mộc Tranh nói.

“Cấp acc này của em luyện như thế nào?” Diệp Tu hỏi cô. Tô Mộc Tranh theo lý không có nhiều thời gian luyện acc nhỏ như vậy. Nhưng Phong Sơ Yên Mộc của cô lại cứ khăng khăng đuổi theo cấp bậc của Quân Mạc Tiếu, một bước cũng không kém.

“Anh không cần biết” Tô Mộc Tranh khẽ ngâm khúc nhạc, logout.

“Còn phó bản không?” Đường Nhu hỏi. Bọn họ bây giờ cấp 30, Rừng Rậm Băng Sương không cần đi nữa, nhưng Mai Cốt Chi Địa vẫn còn có thể kiếm chút kinh nghiệm. Ngoài ra chính là phó bản mới cấp 30 có thể đánh, phó bản Khe Núi Nhất Tuyến cấp 30-33.

Phó bản này cũng là bản 5 người, một ngày chỉ có thể đi ba lần giống như Vùng Đất Lưu Lạc. Hôm qua bọn Diệp Tu lên cấp 30 đã đi khai hoang. Ba lượt đầu chưa quen dĩ nhiên sẽ khiến Đường Nhu nổi lên cảm giác bị thách thức, thành ra lúc này rất có hứng thú tới Khe Núi Nhất Tuyến một chuyến.

“Không cần gấp, chúng ta đi dạo phố.”Diệp Tu nói.

“Đi dạo phố?” Đường Nhu giật mình.

“Cấp 30 rồi, mọi người cũng nên chú ý tới trang bị.” Diệp Tu nói, “Trang bị cũng không phải cấp cao tất là đồ tốt. Cao thủ chân chính, là phải biết nên chọn trang bị phù hợp với phong cách chiến đấu của mình. Những thứ về tốc độ như di chuyển hay tốc độ đánh chưa hẳn càng nhanh càng tốt, tốc độ quá cao cũng thường có người không khống chế nổi, thành ra khéo quá hóa vụng. Với một cao thủ, trang bị cần thiết không phải thứ tốt nhất, mà là thứ phù hợp nhất. Trang bị tự chế tại sao lại mạnh? Không chỉ vì thuộc tính của nó cao hơn đồ cam một bậc, quan trọng hơn là nó được làm dựa theo người chế, hạp với phong cách người chơi dùng nó. Ví dụ như Ô Thiên Cơ của anh, nếu không đủ kinh nghiệm chơi game, thì sẽ không phát huy được hết uy lực của vũ khí này.”

“Nói tới vũ khí, người chơi bình thường đương nhiên là ưu tiên dùng vũ khí có lực công kích. Nhưng đối với cao thủ, lực công kích bất quá chỉ là một con số, không ảnh hưởng tới cách sử dụng vũ khí của người chơi. Thật sự ảnh hưởng tới người chơi chính là thuộc tính của vũ khí, tốc độ đánh, chiều dài, sức nặng vân vân. Những thuộc tính này hoặc có số liệu hoặc không, đều được thể hiện trong thực chiến. Cây chiến mâu cấp 1 của anh, lực công kích gấp đôi cây của em, nhưng, chiều dài lại phải giảm đi một phần ba, vậy, em cho rằng thực lực của mình tăng lên hay yếu đi?” Diệp Tu giảng giải, bất thình lình hỏi Đường Nhu.

Đường Nhu nghe mà ngẩn người, là mạnh hay yếu cô tạm thời không thể phán đoán được, thế nhưng, ít ra cô cũng hiểu Diệp Tu muốn nói tới đạo lý nào.

“Càng là cao thủ, càng có thể nhạy bén phát hiện sự khác biệt trong cách chế tạo các vũ khí. Điểm này, anh cũng chỉ có thể đưa đôi chút ý kiến từ góc độ người đứng xem, cụ thể nên lựa chọn thế nào, đòi hỏi mọi người phải tự mình nghiệm lấy rồi cân nhắc. Dùng thử hết hàng loạt vũ khí là điều không thể thiếu. Tìm những món trang bị phù hợp nhất hay thay đổi phong cách nhằm đồng bộ với trang bị, quyết định cuối cùng thuộc về mọi người.”

Trên đường vừa đi vừa nói, ba nhân vật rốt cuộc cũng tới được thành Không Tích.

Thành Không Tích lớn hơn trấn Bố Nhĩ Tư nhiều. Đây là một trong chủ thành chính quy trên đại lục của Vinh Quang, cũng là chủ thành đầu tiên mà người chơi đến trên bước đường luyện cấp, nơi tụ tập hàng đầu của người chơi cấp bậc vừa và thấp.

Bắt đầu cấp 30, người chơi bắt đầu quan tâm tới trang bị, chợ giao dịch cũng từ đó được mở rộng dần dần. Kênh thế giới bắt đầu nhộn nhịp tiếng rao mua rao bán, vừa bước chân vào cửa thành Không Tích, bạn đã có thể thấy người chơi bày hàng bán quán khắp nơi.

Có điều khá nhiều thứ lại được yết giá khá cao. Khu mới nhiều người mới, người mới mặc dù không rành, nhưng cũng không phải kẻ ngu. Kẻ ngu tưởng đồ tốt thành đồ rác bán giá rẻ thì rất ít, đại đa số người chưa rõ giá trị món hàng sẽ đứng quan sát trước, dò la thị trường, đi hỏi thăm. Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn vừa nhìn giá tiền đã líu cả lưỡi.

Bọn họ lên cấp 30 chưa hề kiếm món tiền bất chính nào, ngoại trừ phần thưởng nhiệm vụ, thì chính là tiền rớt từ quái, đều là những món tiền vụn vặt. Tích lũy tới giờ trên người cũng chưa vượt quá 10 kim tệ, bình thường mua những thứ như thuốc đều lấy ngân tệ làm đơn vị. Thôn Tân Thủ có bán bình máu và mana cấp thấp, đều là 1 ngân tệ một bình. 1 kim tệ bằng 100 ngân tệ, 10 kim tệ có thể mua về một đống thuốc dùng được rất lâu, nhưng bình thuốc cấp thấp nhất này, với người chơi cấp 30 quả thật có phần tụt hậu rồi.

Đường Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn cả hành trình có thể dành dụm được số tiền cỏn con này đã là không dễ gì. Kỹ năng bọn họ tốt, trong quá trình thực chiến có thể dựa vào thao tác mà né tránh được hầu hết công kích. Nếu đổi thành một người mới bình thường, số tiền từ nhiệm vụ và quái ắt hẳn đã phí phạm vào tiền thuốc hết rồi, không làm vài vụ mua đi bán lại trang bị chắc chắn sẽ không giàu nổi. 10 kim tệ, trong mắt của bọn họ đã được xem là giai cấp tiểu tư sản rồi.

Diệp Tu quan sát vài gian hàng. Phát hiện tuy chợ giao dịch đã dần dần được hình thành, nhưng thị trường giành cho cấp 30 trở lên vẫn khá ít. Nguyên nhân chủ chốt, người lên cấp 30 chiếm rất ít, phần lớn người chơi vẫn đang cố gắng cày cú tới cấp độ này. Lúc này gian hàng không ít, nhưng số đông vẫn là người chơi dưới cấp 30 học đòi người khác tới đây bày quán, trang bị họ bán ra hầu hết không thuộc cấp 30. Ngoại trừ những trang bị có thuộc tính độc đáo ra, những thứ khác thì không được người chơi chú ý mấy.

Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn chí ít cũng phải tùy cấp bậc mà nhìn trang bị, đồ dưới cấp 30 không xem, đồ trên cấp 30 mới có thể quan sát thêm vài lần.

“Mắc thế” Ngó giá tiền trang bị, hai người than thở liên tục.

Trang bị cấp 30, một món lam bình thường  thôi đã hét 10 kim, là toàn bộ tiền tích cóp của họ. Trang phục chức nghiệp lại càng mắc, một món từ 20 kim đến 40 kim không đồng đều. Vì sao lại có sự khác biệt đó? Bởi vì 24 chức nghiệp Vinh Quang tuy có tính cân bằng, nhưng vì tính đặc sắc của từng chức nghiệp mà xuất hiện một vài nghề được người chơi chú trọng hơn. Ví dụ như kiếm khách và thiện xạ, người chơi hai nghề lớn này có số lượng đông đảo nhất trong Vinh Quang, chuyển sang khu mới cũng vậy. Người chơi nhiều, cầu trang bị sẽ nhiều, trang bị tất nhiên sẽ mắc hơn một chút.

Trang bị mặc đã thế, vũ khí càng miễn bàn. Vũ khí lam cấp 30, một món cơ bản từ 30 kim đến 50 kim, cũng do khác biệt chức nghiệp cả. Về phần vũ khí tím, có đến 100 kim cũng mua không nổi, một vài món lại có thuộc tính ưu tú, trực tiếp bị nâng giá hơn 200 kim tệ.

Giá thế lại chiếm mặt bằng chung, dù sao người bây giờ có thể lên cấp 30, đa số đều là những tên lão luyện từ các công hội lớn. Có bọn họ dẫn đầu thị trường, đám người mới cày điên cuồng xông tới cấp 30 cũng đành có gì học nấy, không có mấy ai ra giá bậy bạ.

“Nếu muốn mua một thanh vũ khí, phải để dành tiền tới khi nào?” Đường Nhu hỏi.

“Tui thấy vẫn là nên tới sân thi đấu đổi điểm thưởng” Bánh Bao Xâm Lân trước mắt vẫn cầm móng vuốt tím cấp 25 cậu ta đổi được ở đấu trường.

“Haha, nếu đừng xin cố định, trang bị đến lúc đó có thể bán lại mà” Diệp Tu nói.

Trang bị trong Vinh Quang có thể xin cố định, trang bị bị cố định rồi sau khi chết sẽ không rơi xuống, nhưng cũng không thể đem giao dịch. Xin cố định xong không thể giải trừ cố định, cho nên trong giai đoạn thăng cấp này, cơ bản không người chơi nào sẽ xin cố định trang bị. Ai ai cũng nghĩ nếu bỏ thì cầm tới chợ giao dịch chào hàng. Có điều vì chính nguyên nhân này, trang bị cấp thấp chỉ sinh ra, không mất đi, tràn lan dẫn tới giá cả tụt dốc. Như ở những khu cổ nhất, trang bị đang làm Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn kinh thán này đều rẻ hơn mười lần, hơn nữa còn rất nhiều người ngại phiền không đem rao bán, trực tiếp thảy vào hệ thống cửa hàng cho nhanh.

“Chúng ta bây giờ cần phải mua gì?” Đường Nhu hỏi.

“Vũ khí.” Diệp Tu nói. Sau ba lần quan sát biểu hiện của Phong Hoa, Diệp Tu cũng không muốn gửi gắm hết toàn bộ hi vọng vào việc nâng cao của vị nhân vật phụ này, cuối cùng quyết định nên đầu tư lên trang bị một chút, như vậy thì ổn hơn.

“Tiền đâu?” Đường Nhu nói. Chiến mâu chữ tím cô vừa rồi đã ngắm một lượt, yết giá 120 kim tệ. Chiến mâu chữ lam lại rẻ hơn không ít, khoảng chừng 40 kim tệ. Nhưng chữ lam so với thanh chữ tím cấp 25 trong tay cô lại ngang ngang nhau, hoàn toàn không cần thay cái mới, muốn thay, phải là cái chữ tím giá hơn 100 kia kìa.

“Tiền không phải là vấn đề, em chọn kĩ một món đi, nếu em thấy cây đang cầm cũng rất vừa tay, có thể chọn trường mâu Xích Nguyệt cấp 30, chiều dài và sức nặng cơ bản đều giống thanh trong tay em.”

“Ồ? Để em xem, sau này trả tiền lại cho anh.” Đường Nhu nói.

“Em mua cho anh bao thuốc lá là được.” Diệp Tu nói.

“Đợi phát lương đã…” Đường Nhu buồn bực, cô bây giờ rỗng túi, tiền thua đứt hết bởi Diệp Tu.

“Bánh Bao, chọn một món vũ khí đi, tui đưa ông tiền.” Diệp Tu lại quay sang nói với Bánh Bao Xâm Lấn.

“Úi úi, tui cũng có sao” Bánh Bao Xâm Lấn ngạc nhiên.

“Đương nhiên.”

“Tui đi xem.” Bánh Bao Xâm Lấn cũng không khách sáo, cậu ta có kinh nghiệm chơi game, tuy không phải Vinh Quang, nhưng ở rất nhiều chỗ lại có thể một suy ra ba. Trong mắt cậu ta, Diệp Tu và mình căn bản không phải là người chơi ngang hàng, đây là cao thủ, là đại thần. Cao thủ đưa trang bị cho người mới là một chuyện rất bình thường, khách sáo làm chi.

Bánh Bao Xâm Lấn đi không lâu đã quay về, nói cậu ta đã phát hiện vũ khí mình muốn. Diệp Tu theo sau nhìn thấy, nhất thời cảm khái cực kỳ: “Bánh Bao ông đúng là một chút cũng không khách sáo.”

“Ha ha” Bánh Bao Xâm Lấn cười. Cậu ta nhìn trúng một món vũ khí chữ cam, Diệp Tu vòng hết cả một buổi lúc này mới nhìn thấy đồ cam lần đầu tiên. Khứu giác của tên Bánh Bao Xâm Lấn này nhạy tới cỡ nào vậy? Vừa nghe cho đồ chưa tới 1 phút đã có thể đào thứ này ra rồi.

Huyết Trảo vũ khí cam cấp 30, giá 800 kim tệ. Giá cả đồ cam, há có thể cùng hệ với lam tím.

“Được không?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Đương nhiên không được hiện tại trên người tui chỉ có 15 kim tệ, còn phải đi bán đồ mua vũ khí cho mấy người nữa, 800 kim tệ, ông muốn tui đi bán thân à?” Diệp Tu nói. Hắn hơn Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn 5 kim tệ, cũng là vì ngay từ đầu hắn đã tiêu xài rất ít, dùng  bình thuốc và đồ ăn còn ít hơn hai người này.

“Vậy à? Vậy tui đi kiếm cái khác.” Bánh Bao Xâm Lấn chạy mất.

“Đồ cam không được đâu đấy.” Diệp Tu nhấn mạnh.

“Biết rồi” Giọng Bánh Bao Xâm Lấn truyền từ phía xa.

Diệp Tu lắc đầu, lập tức điều khiển Quân Mạc Tiếu tới một góc chợ, hắn đã sớm chú ý tới bảng hiệu trên quầy hàng kia: Mua vật liệu hiếm.

“Tơ nhện cường lực mua thế nào?” Quân Mạc Tiếu đi lên, Diệp Tu hỏi.

Đổi phương chỉnh góc nhìn trông thấy người tới, im lặng một chốc mới mở miệng: “Quân Mạc Tiếu… Tơ nhện cường lực của ông chẳng phải kiếm từ tụi này sao, bây giờ muốn bán lại cho tụi tui?”