*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Ở hiệp hai này, Hưng Hân sẽ đến sân khách thi đấu. Trước một ngày, họ đã bay đến thành phố G, trụ sở chiến đội Lam Vũ. Nghỉ ngơi một đêm cho qua mệt nhọc trên đường, sáng hôm sau họ đã vào làm nóng người, làm nóng tay ở phòng huấn luyện chuẩn bị sẵn cho đội khách. Buổi chiều không có kế hoạch gì đặc biệt, mạnh ai nấy tìm cách riêng thả lỏng, điều tiết trạng thái, chờ đi làm quen sân bãi, và sau đó sẽ là đêm thi đấu chính thức.
Ăn xong bữa trưa, mọi người chia nhau về phòng chợp mắt. Ngụy Sâm ngậm điếu thuốc đứng bên cửa sổ phòng khách sạn, thừ người nhìn ra bên ngoài.
"Đâu phải mới quay về lần đầu, cũng đâu phải mới ở lại lần hai, ông sầu bi cái gì?" Tiếng Diệp Tu vang lên gần đó. Theo phương thức chia phòng tương tự Thượng Lâm Uyển, hắn tiếp tục chung phòng với Ngụy Sâm.
"Lần trước hình như tao chưa vô thăm tụi nó." Ngụy Sâm nói.
"Muốn ghé qua hả?" Diệp Tu hỏi. Hắn biết "tụi nó" trong lời Ngụy Sâm là chỉ chiến đội Lam Vũ.
"Lẽ ra thì không, nhưng đánh xong hiệp đầu tự dưng lại muốn." Ngụy Sâm nói.
"Hiểu." Diệp Tu gật đầu.
"Mày hiểu?" Ngụy Sâm kinh ngạc quay mặt nhìn hắn.
"Hiệp đầu đánh hăng quá, nên giờ muốn ghé qua vênh mặt với tụi nó." Diệp Tu gật gù.
"Cút!" Ngụy Sâm hậm hực.
"Muốn đi thì đi, có thế cũng đắn đo, chuyện bao lớn chứ?" Diệp Tu nói. Hắn mặc kệ Ngụy Sâm, úp đầu ngủ khỏe giấc trưa. Ngụy Sâm đứng ở cửa sổ lưỡng lự một hồi, cuối cùng như hạ quyết tâm, rít mạnh một hơi rồi dập điếu thuốc, ra khỏi cửa.
Diệp Tu ngủ một giấc suốt cả buổi chiều, thức dậy cũng là lúc Trần Quả tập trung mọi người đi làm quen sân bãi. Ngụy Sâm đã quay về như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn có đi không? Diệp Tu không hỏi, cũng không nhiều lời thêm. Người Hưng Hân tập hợp đông đủ, cùng nhau rời khỏi khách sạn và đến nhà thi đấu Lam Vũ.
Lần trước đến đây có hơi xa lạ, còn hôm nay đã là lần thứ hai. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đoàn người Hưng Hân vào trong nhà thi đấu. Toàn bộ trang thiết bị cần sử dụng cho thi đấu đã xong xuôi đầy đủ, Hưng Hân cũng chỉ dạo quanh một vòng, tưởng tượng bầu không khí khi trận đấu diễn ra. Hồi đấu vòng bảng cũng đã từng làm vậy nên không ai xa lạ gì. Có hiệu quả không? Khó nói lắm, nhưng mọi người đều làm, mình làm theo cũng đâu có chết.
"Đến rồi đấy à?" Đoàn người Hưng Hân đang lòng vòng trên sân, đột nhiên nghe thấy có người gọi. Họ quay đầu nhìn thì thấy đội trưởng Dụ Văn Châu của Lam Vũ. Anh điềm nhiên đứng một mình, nhìn về phía cả đội Hưng Hân. Tiếng chào kia nghe không ra mùi thuốc súng mà chỉ như chủ nhà chào khách.
"Ừ, đến rồi." Bên Hưng Hân, Diệp Tu trả lời.
"Mọi người tự nhiên làm quen nhé." Dụ Văn Châu gật đầu. Không định làm phiền Hưng Hân, anh rời khỏi nhà thi đấu.
"Cậu ta làm gì vậy?" Trần Quả hỏi Diệp Tu. Thông thường, tuyển thủ đội chủ nhà sẽ không cần làm quen sân bãi. Dĩ nhiên cũng có vài tuyển thủ có sở thích đặc biệt, nhưng nhìn Dụ Văn Châu không giống người như thế.
"Ai biết? Chắc sẵn tản bộ rồi ghé qua thôi!" Diệp Tu nhìn theo bóng lưng Dụ Văn Châu đang đi mất.
Đến khi gặp lại vị đội trưởng Lam Vũ đương nhiệm này, đã là đêm thi đấu. Tuyển thủ hai đội xếp hàng trong đường hầm, chờ ra trận.
"Cố lên."
"Cố lên."
Đội trưởng hai đội xếp ở đầu hàng, đại diện đội mình khích lệ đối phương, bầu không khí trông rất hòa thuận. Hai đội chia nhau xuất hiện trên sân như mọi trận đấu khác, không có gì đặc biệt. Chẳng qua, Lam Vũ đã thua trước một hiệp, đêm nay nhất định phải thắng mới được đi tiếp. Từ màn chào sân, fan sân nhà Lam Vũ đã ầm ầm như sóng dậy.
Để cổ vũ cho chiến đội đêm nay, người Lam Vũ đã đặc biệt sắp đặt nhiều thứ. Hội trưởng công hội là Xuân Dịch Lão đích thân chọn người, phân bố nhân lực đến từng góc khán đài, cho những thân tín trung thành nhất với chiến đội đóng vai trò đầu tàu, thắp lên bầu không khí toàn nhà thi đấu.
Bản thân Xuân Dịch Lão trấn thủ khán đài phía Đông. Phía Tây là khán đài chuyên dụng cho fan đội khách, còn phía Đông là khu vực fanclub trung thành nhất Lam Vũ. Hai khán đài đối diện nhau, muốn căng hay muốn gắt đều rất tiện.
Chứng kiến pha gào thét đầu trận bên fanclub Lam Vũ, quân Hưng Hân phía Tây không chịu yếu thế. Ít người hơn hẳn phe địch, dù không thể chiếm áp đảo, họ cũng phải cho đối thủ thấy sự tồn tại của mình. Nhóm fan tháp tùng Hưng Hân chinh chiến vòng chung kết cũng do Ngũ Thần tự tay tổ chức. Hắn đang ngồi trên khán đài, bên cạnh dĩ nhiên là Thiên Thành, Mã Hậu Pháo, Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, những nòng cốt của công hội Hưng Hân. Họ mang theo đầy đủ khôi giáp lương thực, hàng họ không thiếu từ cờ đến băng rôn, từ loa đến khẩu hiệu, triển khai chiến đấu với fan sân nhà rất hăng tiết.
"Wow, tuyển thủ hai đội chỉ mới chào sân thôi mà fan đã căng với nhau lắm rồi! Xem ra, cuộc tranh tài đêm nay sẽ rất ngoạn mục đây!" Cảm nhận được không khí trên sân, bình luận viên Phan Lâm tường thuật trên sóng trực tiếp.
"Lam Vũ hiện đã không còn đường lùi, trận này nhất định phải dốc hết toàn lực mà chiến." Lý Nghệ Bác nói.
"Thật ra trận trước Hưng Hân cũng chỉ thắng hiểm mà thôi, Lam Vũ không nên có áp lực quá lớn chứ?" Phan Lâm đặt câu hỏi.
"Không để bị áp lực là điều rất nên làm, nhưng nếu vì cảm thấy Hưng Hân thắng hiểm mà lơ là cảnh giác, đánh mất tập trung thì dở. Tôi tin rằng Lam Vũ sẽ không làm thế. Bất kể Hưng Hân đã thắng hiểm hay thắng thuyết phục, tình cảnh hiện tại của Lam Vũ vẫn không thay đổi." Lý Nghệ Bác nói.
"Anh nói đúng lắm. Lúc này các tuyển thủ đã chia nhau quay về hàng ghế đội mình, trận đấu chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu. Trận thứ nhất lôi đài, bên Hưng Hân có lẽ vẫn là Diệp Tu anh nhỉ? Trên sân nhà mình, Lam Vũ định phái ai ra đối đầu Diệp Tu đây? Phải biết rằng, con điểm đầu tiên có ảnh hưởng rất quan trọng đến sĩ khí!" Phan Lâm nói.
"Anh đừng lược bỏ một điều, là Hưng Hân khả năng không để Diệp Tu đánh trận đầu. Nếu Lam Vũ nhắm vào đó mà xếp tướng, có thể sẽ uổng phí và dẫn đến nhiễu loạn tiết tấu tổng thể lắm." Lý Nghệ Bác nói.
"Vậy Lam Vũ nên làm gì?" Phan Lâm nói.
"Không có biện pháp hiệu quả đâu, chỉ phải xem họ lựa chọn thế nào thôi. Đây chính là... chính là cảm giác đe dọa mà một tuyển thủ hàng top đem đến cho đối thủ!" Lý Nghệ Bác nói.
"Vâng, chúng ta hãy cùng chờ xem Hưng Hân liệu có tiếp tục đưa Diệp Tu lên đánh trận đầu, và Lam Vũ sẽ chọn cách nào ứng phó. Thưa các bạn, còn năm phút nữa trận đấu sẽ bắt đầu." Phan Lâm nói.
Năm phút đảo mắt là trôi qua. Trọng tài đến gọi, tuyển thủ hai đội lục tục lên sân.
"Diệp Tu, quả nhiên vẫn là Diệp Tu!" Phan Lâm thốt lên. Dưới hàng ghế Hưng Hân, Diệp Tu đứng dậy.
"Còn Lam Vũ? Lam Vũ sẽ phái ai ra ứng chiến?" Phan Lâm nhìn qua Lam Vũ nhưng mãi chẳng thấy câu trả lời, cho đến khi màn hình điện tử bắt đầu hiện tên.
Hưng Hân: Diệp Tu, Quân Mạc Tiếu.
Lam Vũ: Dụ Văn Châu, Sách Khắc Tát Nhĩ.
Tiết mục trực tiếp bỗng như đứng hình, tiến vào trạng thái tĩnh suốt năm giây.
Phan Lâm há miệng, nửa buổi không nói nên lời. Cả nhà thi đấu cũng im phăng phắc khi nhìn thấy hai cái tên trên màn hình điện tử.
"Dụ... Dụ Văn Châu?" Phan Lâm khó khăn xác nhận những con chữ lần nữa. Hắn quay đầu nhìn hàng ghế Lam Vũ, thấy Dụ Văn Châu đang cất bước về phía sàn đấu.
Đúng vậy, chính là Dụ Văn Châu.
Trên thực tế, Diệp Tu và Dụ Văn Châu đã đứng dậy cùng lúc, Phan Lâm cũng thấy chứ, nhưng... Hắn làm sao ngờ tuyển thủ chuẩn bị lên sân của Lam Vũ lại là Dụ Văn Châu? Một cách vô thức, hắn chỉ cho rằng Dụ Văn Châu đang đổi chỗ, hay muốn căn dặn tuyển thủ lên sân gì đó trên cương vị đội trưởng. Thế mà sự thật, lại là bản thân Dụ Văn Châu xuất chiến.
Dụ Văn Châu... đánh solo?
Phan Lâm tắt tiếng hết năm giây, lắp bắp gọi tên Dụ Văn Châu xong tắt thêm năm giây nữa, mới từ từ hoàn hồn. Hắn gào lên với giọng điệu khó tin:
"Dụ Văn Châu, là Dụ Văn Châu thưa các bạn! Tướng tiên phong Lam Vũ, đánh trận đầu lôi đài với Diệp Tu, bất ngờ là Dụ Văn Châu! Chỉ đạo Lý?" Phan Lâm trịnh trọng triệu hồi Lý Nghệ Bác. Có biến anh ơi, có biến mạnh, phát biểu gì đi!
"Đây quả là một điều bất ngờ to lớn." Lý Nghệ Bác cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Không thể vồ vập như Phan Lâm được, phải thể hiện mình trình cao chứ!
"Dụ Văn Châu, theo như tôi nhớ... Chà, tôi không nhớ nổi lần cuối thấy anh ta solo là khi nào nữa rồi." Lý Nghệ Bác nói.
"Hôm nay anh ấy đột ngột ra trận, chắc chắc là nhằm vào Diệp Tu, tướng tiên phong của Hưng Hân, anh nhỉ?" Phan Lâm nói.
"Chắc vậy..."
"Lẽ nào Dụ Văn Châu đã tìm thấy bí kíp trị tán nhân Quân Mạc Tiếu?" Phan Lâm nói.
"Ừm... Bí kíp thì khó lắm..." Lý Nghệ Bác nói.
"Vậy anh ấy có ý định gì?" Phan Lâm hỏi.
Lý Nghệ Bác không trả lời được, thật sự không thể. Hình ảnh Dụ Văn Châu đánh 1v1 đã phai nhạt từ lâu trong trí nhớ, hôm nay anh lại bước lên thách đấu Diệp Tu, thách đấu vị vua solo mùa giải này, thách đấu tán nhân Quân Mạc Tiếu đã khiến biết bao tuyển thủ muốn đập đầu tự sát trên phím...
Mọi người vẫn đang ngơ ngẩn, hai nhân vật đã tải bản đồ xong. Trận đấu chính thức bắt đầu.
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi thưa các bạn, Diệp Tu của Hưng Hân vs Dụ Văn Châu của Lam Vũ trên lôi đài! Tôi nghĩ mình không cần dài dòng về sự đặc biệt của trận đấu này nữa, phải không ạ?" Phan Lâm gào thét.
"Ê!"
Kênh chat bỗng xuất hiện tín hiệu giao lưu đầu tiên giữa hai tuyển thủ. Người chat là Diệp Tu.
"Cậu đấy, gan to thật đấy!" Diệp Tu nói.
"Thử chút thôi." Dụ Văn Châu nói.
"Nếu để cậu thắng, bao nhiêu người trong giới chuyên nghiệp sẽ bị vả mặt? Vua Solo cả mùa giải, cuối cùng lại bị cậu hốt?" Diệp Tu nói.
"Không nên bỏ qua khả năng này." Dụ Văn Châu nói.
"APM cậu giờ khoảng nhiêu, 200 không?" Diệp Tu hỏi.