*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & beta: Lá Mùa Thu
"Tay súng? Thiện xạ ấy hở..." Mọi người bắt đầu tưởng tượng cảnh một thiện xạ có tên Thu Mộc Tô rong ruổi bước chân trên lục địa Vinh Quang, ngờ đâu Ngụy Sâm lắc đầu: "Không, không phải thiện xạ. Là nguyên cả hệ súng luôn."
"Nguyên cả hệ súng?"
"Thiện xạ, chuyên gia đạn dược, kỹ sư máy móc, bậc thầy pháo súng." Ngụy Sâm nói.
"Thêm một cao thủ kiểu đó nữa?" Phương Duệ thán phục. Chữ "thêm" này có nghĩa gì, ai cũng hiểu. Bên cạnh họ, Diệp Tu chẳng phải là một toàn chức cao thủ quá đáng hơn đấy thôi?
"Thật ra thời đó người như vậy nhiều lắm. Có ai không chơi tùm lum acc lớn acc bé đâu? Nhưng người có thể chơi mọi nghề đến trình max như bọn nó, thì ít." Ngụy Sâm nói.
"Về sau thế nào?" Phương Duệ hỏi.
"Về sau thì như Tiểu Đường nói đó, chết rồi thôi..." Ngụy Sâm nói.
"Tai nạn xe cộ, cụ thể ra sao thì em không rõ." Đường Nhu bổ sung.
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn qua Ngụy Sâm.
"Tao cũng không tường tận đâu, chỉ biết lúc sau Liên minh thành lập, ai nấy hò nhau tạo chiến đội tham gia, thì hết thấy thằng đó xuất hiện nữa. Có đứa tò mò hỏi Diệp Tu, xong nghe nói qua đời rồi. Cơ mà nó là anh ruột Tô Mộc Tranh thì không ai biết thật. Haiz..." No limit như Ngụy Sâm, nói đến đây cũng phải thở dài, có vẻ vô cùng tiếc nuối.
"Ổng mạnh lắm hả?" Phương Duệ hỏi.
"Thế này đi, tao đánh với nó là đách có cơ hội ngâm xướng luôn." Ngụy Sâm nghiêm túc trả lời.
Người Hưng Hân anh nhìn tui, tui nhìn anh, nhìn nhau nửa ngày, Ngụy Sâm cũng không thấy vẻ mặt thán phục trên bất kỳ ai như mong đợi.
"Ủa, vậy có gì mạnh?" Phương Duệ nói.
"Mắc zại!" Ngụy Sâm liền hiểu Phương Duệ muốn ám chỉ cái gì, "Hơn mười năm trước nha ku! Lão phu năm ấy, vẫn là một thiếu niên thần thánh!"
"Vãi!" Phương Duệ hết muốn nghe tiếp.
"Nói chung mạnh lắm!" Ngụy Sâm kết luận.
"So với Diệp Tu ai mạnh hơn?" Đây là vấn đề Đường Nhu luôn quan tâm.
"Cái đó thì... Hai thằng tụi nó luôn chung phe, bọn anh cũng muốn biết thằng nào mạnh hơn lắm, nhưng tiếc là chưa bao giờ có câu trả lời. Hồi đó không có, giờ lại càng không, mãi cũng sẽ không..." Ngụy Sâm lại bắt đầu trầm mặc.
Mọi người đều trầm mặc. Đám Phương Duệ, Kiều Nhất Phàm đều lần đầu tiên nghe về người này nên khó lòng đồng cảm được, nhưng một tên no limit như Ngụy Sâm nhắc về hắn mà cứ một hai câu lại thở dài, họ có thể tưởng tượng đó là câu chuyện về một thiên tài chết trẻ, khiến người vô vàn tiếc thương đến mức nào.
"Nếu nó với Diệp Tu vào Gia Thế đánh chung..." Chỉ mới nghĩ đến khả năng này, Ngụy Sâm đã không khỏi ớn óc.
"Nếu như anh ta còn, bây giờ sẽ thế nào nhỉ?" Đường Nhu cũng đang tưởng tượng.
Nếu như...
Hai chữ "nếu như", có ai mà không muốn? Nhưng "nếu như" chẳng phải nghĩa là không có thật đấy sao?
"Hoa gì nữa đây em?" Trước mộ Tô Mộc Thu, Diệp Tu nhìn bó hoa Tô Mộc Tranh đặt xuống, cất tiếng hỏi.
"Phong tín tử."
"Có ai như em không, mỗi năm mỗi đổi một loại hoa?" Diệp Tu nói.
"Phải sáng tạo chứ anh." Tô Mộc Tranh nói.
"Sáng tạo?" Diệp Tu cười, "Thế ra em dùng từng ấy hoa, để truyền đạt ý nghĩa đó?"
"Anh ấy chắc chắn sẽ thích cách này." Tô Mộc Tranh nói.
"Đúng thật." Diệp Tu gật đầu. Con người có thể nghĩ ra Ô Thiên Cơ, còn biến nó thành sự thật kia, còn ai trong khắp Vinh Quang sáng tạo hơn hắn được chứ?
Vật hắn sáng tạo nên, hiện đang tỏa sáng trên chiến trường Vinh Quang.
28 lượt thắng liên tiếp.
Tay Diệp Tu đút trong túi, nơi chiếc thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu đang lẳng lặng mà nằm. Kỷ lục này, sẽ gắn chặt với nhân vật này. Và chưa, nó vẫn chưa chấm dứt, nó vẫn đang tự làm mới mình.
Tôi sẽ bắt kỷ lục phải duy trì mãi mãi, nhưng cậu biết không, ngay từ đầu tôi đã để lại một trận, cho cậu một cơ hội vượt qua.
Diệp Tu đặt tay lên mộ. Chính đôi tay này, đang khiển Quân Mạc Tiếu không ngừng viết nên kỳ tích vinh quang.
"Nếu không phải em mà là anh hai, thì bây giờ thế nào anh nhỉ?" Tô Mộc Tranh đột nhiên hỏi.
"Hở?" Diệp Tu nghiêm túc nghĩ ngợi, nhưng nghĩ không ra câu trả lời.
"Có phải sẽ quán quân, quán quân, quán quân, quán quân, quán quân hoài không?" Tô Mộc Tranh nói.
"Không chừng thật đấy!" Diệp Tu nói.
"Mộc Vũ Tranh Phong cũng sẽ nổi tiếng hơn giờ nhiều." Tô Mộc Tranh nói.
"Cái đó thì chưa chắc." Diệp Tu nói, "Trai giả gái không hot bằng gái đẹp thật đâu em."
"Ha ha." Tô Mộc Tranh bật cười, cũng đặt tay lên mộ.
"Thật ra mấy thứ ấy đều không quan trọng." Tô Mộc Tranh nói, "Nếu như anh hai có thể còn đây, thì tốt lắm rồi."
Diệp Tu không nói gì thêm, bởi... Làm gì có "nếu như"?
Năm nay, thời gian Trần Quả ngồi ở mộ cha mình lại lâu hơn năm ngoái. Một năm qua cuộc sống của cô muôn màu muôn vẻ, có kể bao nhiêu cũng không hết.
Chiến đội mình thắng vòng khiêu chiến nè.
Thời đầu mình đánh vòng bảng cực lắm.
Sau đó mình thắng liền tù tì luôn.
Một đống 10 - 0!
Mọi người đều tiến bộ.
Công hội lớn mạnh hẳn.
Nhân vật mình cũng mạnh theo.
Bây giờ ấy à, Hưng Hân thẳng tiến vòng chung kết! Trên đà nỗ lực vì quán quân!
Nhiều ơi là nhiều...
Trần Quả nói đến khô cả cổ, thế mà chỉ mới kể được sơ sài bề mặt. Còn bao nhiêu câu chuyện bên trong muốn kể với ba cơ!
Cô thừ người, tự dưng không biết có nên kể tiếp không. Đủ thứ chuyện xảy ra trong một năm, cô đi tảo mộ mà mệt luôn. Chuyện nhiều quá, kể không hết!
"Chị chủ, cần uống nước không?" Bỗng nhiên, cô nghe có người lên tiếng. Quay đầu nhìn, đã thấy Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cười hì hì đứng bên cạnh.
Tảo mộ vốn là việc bi thương, nhưng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều biết một năm qua Trần Quả sống rất vui vẻ. Chuyến tảo mộ này, dĩ nhiên cô phải kể những vui vẻ ấy với ba mình rồi.
"Chị kể xong rồi? Hình như chưa mà?" Diệp Tu nói. Xem ra, hắn và Tô Mộc Tranh đã đứng gần đó nghe được một lúc.
"Hôm nay chỉ vậy thôi, bữa khác kể tiếp. Ai quy định Thanh minh mới được tới đây?" Trần Quả xuề xòa phất tay, dẫn đầu xuống núi.
Về tới tiệm net Hưng Hân, họ thấy cả nhà đều tụ tập trong phòng huấn luyện. Mọi người đang ngồi chụm đầu nói gì đó, vừa thấy họ đi vào, ai nấy lập tức quay về chỗ ngồi nghiêm chỉnh thẳng thớm.
"A hèm, đi tảo mộ hả?" Ngụy Sâm hỏi.
"Ừ!"
"Thu Mộc Tô?" Ngụy Sâm hỏi tiếp.
"Đúng." Diệp Tu gật đầu. Ngụy Sâm dĩ nhiên đủ tuổi biết đến cái tên này.
"Tiếc thật đấy." Ngụy Sâm nói.
"Thì vậy." Diệp Tu cười cười, cũng quay về chỗ ngồi.
Phòng huấn luyện vô cùng yên tĩnh, không ai nói gì thêm. Đề tài này quả thật không tiện hóng từ người trong cuộc. Mọi người chỉ biết rằng, từng có một cao thủ Vinh Quang rất mạnh, rất rất mạnh, nhưng chưa kịp giành lấy vinh quang cho chính mình thì đã ra đi. So với người ấy, bọn họ dù là trình cao hay thấp, dù là tân binh mới nhú hay lão tướng xế chiều, đều vẫn còn con đường phía trước để tự thân nỗ lực. Không có gì hạnh phúc hơn thế nữa.
Lách cách, lách cách...
Trong phòng chỉ còn tiếng chuột và bàn phím. Những người đang ngồi, có người cố gắng vì mục tiêu mình đang truy đuổi, có người lại nghĩ đến những thứ đang gánh trên vai.
Ngụy Sâm lúc này, đang nhớ về đồng đội Lam Vũ thời cũ. Họ đều đã rời khỏi Liên minh Vinh Quang, rời khỏi chiến trường. Vài người còn có thể thi thoảng gặp lại, vài người đã triệt để mai danh ẩn tích, chẳng biết trôi dạt về xứ nào. Quán quân là thứ họ truy cầu ngày ấy, nhưng cuối cùng đều phải tiếc nuối ra đi. Mà hôm nay, Ngụy Sâm một lần nữa về lại sàn đấu này, bằng tài năng già cỗi, không còn đủ sức gồng gánh cường độ đánh giải. Nhưng thế thì sao? Vẫn có thứ mình gánh nổi, đảm đương nổi chứ! Nếu mình có thể đoạt quán quân thật, đám anh em già của mình nghe thấy, nhìn thấy, có phải sẽ cảm thấy mình đã thay họ vẹn tròn đôi chút tín ngưỡng xưa kia không?
Cảm giác đó cũng phê lắm chứ đùa!
"Ê!" Nghĩ tới đây, Ngụy Sâm đột nhiên lớn tiếng gọi.
"Ê ai?" Diệp Tu hỏi.
"Mày!"
"Vụ gì?"
"Lượt tới cho tao lên đánh." Ngụy Sâm nói.
"Sao? Ông tính bùng cháy hả?" Diệp Tu cười.
"Chứ mày tưởng tao tới đây ngắm cảnh?" Ngụy Sâm nói.
"Còn mấy lượt đâu, đủ không?" Diệp Tu nói.
"Quá đủ." Ngụy Sâm ngông cuồng mà cười, "Tao rành đánh giải hơn lũ gà con chiếp chiếp này nhiều."
"Zzz..." Những âm thanh phản đối lập tức vang lên.
"Nói nghe, nếu xét kinh nghiệm đánh giải chuyên nghiệp, ông thật ra còn thua tui đúng không?" Phương Duệ lên tiếng. Hắn là tuyển thủ mùa giải thứ năm, đánh tới nay đã năm năm rưỡi. Còn Ngụy Sâm? Đánh chuyên chỉ có hai mùa thôi, hai năm mà thôi. Chưa kể, thời đó ít chiến đội, trình thượng vàng hạ cám, chất lượng thi đấu kém hẳn thời nay.
"Đánh giải chuyên nghiệp?" Ngụy Sâm cười khẩy, "Nên mới bảo bọn bây gà! Cái chiến trường này có tên là Vinh Quang, giải đấu chuyên nghiệp chẳng qua là một phần của nó thôi."
"Ý ông là ông sắp vô Thần Chi Lĩnh Vực cày vật liệu cho tụi tui?" Phương Duệ nói.
Cuộc đàm đạo của hai tên này là cuộc đọ sức của zâm và limit. Những người còn lại nghe vào chỉ cười. Họ càng thêm hăng hái, càng thêm nỗ lực chiến đấu vì tương lai.
Quá khứ, rồi sẽ trở thành hoài niệm đáy lòng. Những gì ta có khả năng thật sự nắm giữ, chỉ có hiện tại. Phải nắm giữ hiện tại, mới sẽ bắt được tương lai.
Còn chín lượt.
Mọi người nhìn lịch trình thi đấu ghim trên tường. Còn tận chín lượt, đánh cho tốt chín lượt này, họ sẽ tiến vào vòng chung kết. Sau đó, sẽ là hành trình khốc liệt hơn nữa. Tất cả, đều phải nắm lấy từ hôm nay, nắm lấy thật chặt!