Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1017: Không bất cẩn đến vậy




Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Jerry

*cuối chương có ít chú thích cho bạn nào không chơi game

Lời Nguyện Cầu Hi Vọng là kỹ năng mục sư, trong vòng 10s sẽ khôi phục 30% mana của mục tiêu, hiệu quả tăng lên theo cấp kỹ năng, cấp cao nhất có thể khôi phục đến 60%, thời gian cooldown 10 phút.

Quân Mạc Tiếu rõ ràng đang sử dụng Lời Nguyện Cầu Hi Vọng, mana của hắn khôi phục rất nhanh, mọi người nhìn thấy mà mắt chữ A miệng chữ O.

Đừng nói là đánh solo, ngay cả khi đấu đoàn đội, Lời Nguyện Cầu Hi Vọng cũng rất ít được dùng. Tuy hiệu quả của nó kinh người nhưng thời gian ngâm xướng siêu dài, đến tận 10s, có thể dễ dàng bị đối thủ ngắt chiêu cái pặc. Vì thế cho dù có dùng khi đấu đoàn đội thì cũng phải tranh thủ thời cơ dữ dội, ngâm đại 2 – 3s, khôi phục bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng trên thực tế, các trận đoàn đội bình thường rất ít khi nào đánh kịch liệt đến nỗi không còn mana, đấu đơn lại càng hiếm. Tình huống thiếu hụt mana thường chỉ xảy ra trong phần lôi đài.

Mục sư và thiên sứ thủ hộ sẽ không đấu lôi đài. Hai nghề kị sĩ và thầy trừ tà cùng hệ Thánh Chức có thể có được kỹ năng này bằng cách ép nó vào vũ khí, nhưng từ xưa đến nay cũng không ai làm thế.

Đánh cho cạn mana rồi bơm mana? Đã vậy còn bơm nhiều đến cỡ này? Nghe thì hay đó, nhưng xét kỹ sẽ phát hiện giá trị thực tế rất kém. Trước tiên khoan bàn về việc tình huống cạn mana đã rất hiếm thấy, dù xảy ra đi nữa, trong lôi đài solo 1v1, đứng bất động 10s mà ngâm xướng, coi đối thủ là không khí chắc? Nhất là khi đối thủ đã biết rõ mình có chiêu này, sẽ càng không cho mình cơ hội thực hiện.

Còn nếu lợi dụng lúc đầu game để bơm như Diệp Tu đang làm? Có thể đủ thời gian, nhưng thời cơ bị giới hạn quá ngặt nghèo đến thế thì phải sắp đặt sẵn bao nhiêu điều kiện trước đó mới có tác dụng? Tính xong mọi thứ thì giá trị thực tế đã trở nên không còn đáng kể. Trong từ điển của tuyển thủ chuyên nghiệp, điều kiện xa xỉ đồng nghĩa với phạm tội.

Cho nên bây giờ mọi người nhìn Quân Mạc Tiếu như nhìn một thằng tội phạm, tình cảnh này là màn bắt gian tại trận.

Bình luận viên Phan Lâm và chuyên gia Lý Nghệ Bác đều đã cạn lời. Về phần Tôn Tường, cậu ta đâu biết Diệp Tu bên này đã chơi luôn cả Lời Nguyện Cầu Hi Vọng. Trước đó Diệp Tu nói đợi hồi máu, Tôn Tường hơi ngạc nhiên nhưng cũng lập tức nhớ ra tán nhân có năng lực này. Thế là Tôn Tường chẳng buồn để tâm, cậu còn đang cảm thấy đánh thắng Diệp Tu chỉ có nửa máu thì chẳng vẻ vang gì cơ mà! Bây giờ hay rồi, vừa vặn cho hắn ta một cơ hội xả hơi, vậy thắng lợi của mình chẳng phải sẽ càng giá trị hơn sao?

Vì thế, rõ ràng đã biết đối thủ đang tiếp máu, Tôn Tường lại chỉ thao tác Nhất Diệp Chi Thu đi về phía đó một cách thong thả, điệu bộ như muốn thể hiện cho mọi người thấy cậu ta không hề lo lắng việc này.

“Haha… Tôn Tường đối với hành động của Diệp Tu dường như chẳng chút để tâm…” Bình luận Phan Lâm đã nhìn ra.

“Đúng, cậu ta rất có tự tin.” Lý Nghệ Bác nói.

“Nhưng thế này có phải hơi quá rồi không?” Phan Lâm nói.

“Ờ, anh đang hỏi Diệp Tu hay Tôn Tường?” Lý Nghệ Bác hỏi.

Phan Lâm nhìn Quân Mạc Tiếu đang ngâm chiêu hồi mana bên này, lại nhìn Nhất Diệp Chi Thu nhàn nhã dạo phố ngắm cảnh bên kia, “Ờ, thì cả hai luôn…”

Biết nói cái gì nữa giờ, nhìn có còn giống một trận quyết đấu sinh tử giữa hai chiến đội không hả? Cả hai tên này đều chẳng hề nghiêm túc gì hết. Đây là trận chung kết khiêu chiến, không phải đang PvP trong game đâu!

“Chờ chút nghen, để bố cắn máu với mana cái đã.”

“OK, cắn thoải mái đi con trai.”

Hai câu này hiện lên trong đầu Phan Lâm, rất thường thấy trong những trận PvP của người chơi. Thế nhưng đây là một trận thi đấu chính quy mà tình cảnh xảy ra lại không khác gì, có dị không chứ? Có dị không chứ?

“Hơ hơ hơ…” Phan Lâm ngoại trừ cười ruồi thì không còn biết nói gì nữa.

Bên phía hàng ghế tuyển thủ Gia Thế, ông chủ Đào Hiên đích thân đến đốc chiến, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt cực kì bình thản. Nhưng nếu quan sát thật kỹ mới sẽ phát hiện, hai bàn tay khoanh trước ngực ông chủ Đào đều đang cấu chặt lên bắp tay mình, vô cùng ra sức.

Nếu không phân tán tinh thần bằng cách đó, Đào Hiên chi e mình sẽ giận sùi bọt mép. Về căn bản mà nói, hắn rất ưng ý cậu tuyển thủ Tôn Tường này, nhưng chỉ có cái tính quá mức tự phụ của cậu ta đôi khi khiến Đào Hiên rất đau đầu.

A hèm… thật ra thì khi đối mặt với đối thủ khác, Tôn Tường hất mặt ngang trời và giẫm cả team địch dưới chân, Đào Hiên nhìn thấy cũng sướng lắm chứ không phải gì. Những lúc ấy hắn chẳng hề mảy may bất mãn với sự tự phụ của Tôn Tường. Cho dù cậu ta có hành động như hiện tại luôn đi nữa, không chừng Đào Hiên còn cười muahahaha vì cảm thấy chiến đội nhà mình uy phong tăng mạnh, phong độ quá xá, khí phách quá chừng.

Thế nhưng bây giờ đối thủ là Diệp Tu, trạng thái tâm lý của Đào Hiên lập tức đổi khác.

Đây là một trạng thái tâm lý rất mâu thuẫn. Nói ví dụ như trước đây, thời điểm Tiêu Thời Khâm GG rút lui, tuy Đào Hiên từ tận đáy lòng rất vừa ý hành động của hắn, nhưng đồng thời lại có một chút tiếc nuối, cảm thấy nếu có thể mài được ít máu của Diệp Tu thì cũng đâu có tệ. Chỉ có điều làm vậy sẽ khiến Gia Thế hơi mất phong độ đại gia.

Thực sự thì thời điểm đó, lòng Đào Hiên xoắn quẩy tột độ. Khác nào giữa game và em, chỉ có thể chọn một.

Cách Tôn Tường đang thể hiện trong trận vốn có thể xem là khí phách ông lớn, nhưng khi nhìn thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu bơm máu không kịp thở, cuối cùng ngay cả Lời Nguyện Cầu Hi Vọng cũng đem ra chơi luôn, 10s ngâm xướng thả ga không bị cản trở, thì thật sự Đào Hiên không còn cách nào bình tĩnh được nữa.

Thế mà Tôn Tường lại rất ư bình tĩnh, sự bất đồng về mặt ý thức này khiến Đào Hiên bắt đầu tức giận với cậu ta. May mà Diệp Tu không tiếp tục thách thức giới hạn tim phổi của hắn nữa, Lời Nguyện Cầu Hi Vọng ngâm xong 10s, rốt cuộc Quân Mạc Tiếu cũng từ trong góc kia chui ra.

“Qua tới chưa?” Diệp Tu hỏi lên kênh chung.

“Sao, bơm máu xong chưa?” Tôn Tường trả lời.

“Kha khá rồi.” Diệp Tu nói.

“Kha khá? Tui khuyên anh bơm thêm chút ít nữa đi thì tốt hơn, tui không vội đâu.” Tôn Tường nói.

“Ý, tiếng gì vậy?” Dưới hàng ghế Gia Thế có tuyển thủ đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó rất quái.

Đội viên bên cạnh vội vàng đạp cậu ta một cái, liếc liếc mắt. Tuyển thủ kia hiểu ý nhìn qua, thấy rõ ràng là ông chủ đang nghiến răng.

“Nếu tôi nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên trong hôm nay có sự giao lưu giữa các tuyển thủ trong trận nhỉ.” Phan Lâm nói.

“Ừ, hình như là vậy.” Lý Nghệ Bác nói.

“Hơ hơ hơ…” Phan Lâm lại cười phớ lớ. Rốt cuộc cũng có giao lưu giữa các tuyển thủ với nhau rồi, nhưng nội dung giao lưu của mấy người nghe pro hơn chút được không? Những gì Diệp Tu và Tôn Tường nói với nhau đang càng lúc càng gần với kiểu chat giữa những người chơi bình thường mà trước đó Phan Lâm đã tự bổ não.

“Kha khá là được rồi, tôi cũng không muốn cậu thua khó coi quá đâu.” Cuộc trò chuyện trên kênh chung vẫn đang tiếp tục, đây là Diệp Tu.

“Câu này hẳn là tui nói cho anh nghe mới đúng.” Đây là Tôn Tường.

“Thôi cậu cứ giữ lại đê!”

“Thôi cho anh đó.”

“Giữ đê mà!”

“Cho anh đó.”

“Giữ đê.”

Cả nhà thi đấu đều xôn xao hẳn lên, nhưng không phải vì những lời rác rưởi thiếu muối giữa hai người mà là trong quá trình xảy ra đoạn chat trên, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã lặng lẽ vòng một vòng, đi ra sau lưng Nhất Diệp Chi Thu.

“Bằng vào mớ đồ đắp bậy đắp bạ đó mà anh thực sự cho rằng sẽ có cơ hội thắng được tui hả? Có phải anh hết nhớ thuộc tính của Nhất Diệp Chi Thu rồi không? Có cần tui show anh coi lại không?” Tôn Tường như thể đã quá lậm mode chat nhảm, nhân vật đứng yên chẳng hề động đậy.

“Trong lúc Diệp Tu và Tôn Tường nói chuyện, nhân vật Quân Mạc Tiếu đã vòng ra sau lưng Nhất Diệp Chi Thu. Tôn Tường xem ra không hề hay biết, vẫn đang say sưa gõ chữ trên kênh chat, không lẽ Tôn Tường không thuộc vị trí phím nên lúc chat phải dán mắt vào bàn phím?” Phan Lâm gào lên.

“Hahaha…” Lý Nghệ Bác cười, liếc qua Phan Lâm, nhưng vẫn thấy tên này sắc mặt cực kì nghiêm túc, chẳng lẽ không phải hắn đang nói đùa mà là tưởng thiệt hả? Tuyển thủ chuyên nghiệp không thuộc vị trí phím? Vậy mà cũng nghĩ ra được, chẳng lẽ lúc thao tác còn phải cắm đầu nhìn bàn phím?

“Áp sát! Áp sát! Quân Mạc Tiếu đang áp sát!” Phan Lâm kêu gào. Khán giả trong nhà thi đấu còn ầm ĩ hơn, tựa như muốn la hét để nhắc tuồng Tôn Tường. Ở hàng ghế Gia Thế, Đào Hiên lúc này đã hết diễn sâu nổi rồi. Thằng Tôn Tường này đang đùa hay đang giỡn!

“Di chuyển chiến thuật của Diệp Tu cực kì thành công, mà then chốt chính là việc chat nhảm để phân tán sự chú ý của đối thủ. Bây giờ gần như đã tiến vào phạm vi có thể công kích, anh ấy sẽ bắt đầu phát động thế tấn công thế nào đây? Đối thủ của anh – Tôn Tường xem ra vẫn chưa phát hiện!” Phan Lâm kêu lên.

Lúc này, Tôn Tường bỗng nhiên nhảy ra một câu trên kênh chung.

“Tào lao nãy giờ, sao rồi, có phải anh ra được tới sau lưng tui rồi không?”

“Ồ quao!” Phan Lâm hết hồn, nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu phóng khoáng xoay người, đối mặt trực diện với Quân Mạc Tiếu sau lưng mình, chiến mâu Khước Tà trong tay nhấc lên, nhắm thẳng tới hắn.

“Thì ra Tôn Tường không hề… khồng hề… bất cẩn như chúng ta tưởng tượng…” Phan Lâm nghẹn hết nửa buổi, suýt nữa đã thốt ra hai chữ “đần đụt”.

“Haha, sai lầm quá thấp kém thế này, tôi nghĩ rất khó xảy ra ở một tuyển thủ tầm cỡ cậu ta.” Lý Nghệ Bác lại tiếp tục giọng điệu bố biết tất.

Sau khi quay lưng lại, Tôn Tường đã lập tức phát động tấn công.

Hào Long Phá Quân!

Nhất Diệp Chi Thu vừa ra tay đã sử dụng ngay tuyệt chiêu mà Đường Nhu thích nhất, nhưng chỉ từ hiệu ứng hình ảnh của cú xông tới đã có thể thấy được hai nhân vật Nhất Diệp Chi Thu và Hàn Yên Nhu tuyệt đối không cùng đẳng cấp.

Trang bị của Nhất Diệp Chi Thu có thay đổi hay không, đối với Diệp Tu mà nói, gần như chỉ cần liếc qua là biết. Có, thay đổi rồi. Trang bị của Nhất Diệp Chi Thu thay đổi rất nhiều, có món là đổi hẳn, có món chỉ khác về mặt hình dáng bên ngoài. Bộ phận kỹ thuật của câu lạc bộ chắc chắn sẽ không lãng phí nguyên liệu chỉ để thay đổi tạo hình trang bị. Tạo hình trang bị đổi khác, thông thường cũng đồng nghĩa với việc tiến hành điều chỉnh thuộc tính trang bị. Trong mắt khán giả, Nhất Diệp Chi Thu vẫn là Nhất Diệp Chi Thu, nhưng trước mặt người vô cùng quen thuộc nhân vật này là Diệp Tu, thì Nhất Diệp Chi Thu đã khác xưa rồi, khác hoàn toàn.

Lách người né qua Hào Long Phá Quân, Quân Mạc Tiếu dùng Phi Súng lùi về sau, mưu đồ kéo dài một khoảng cách nhất định với Nhất Diệp Chi Thu trước đã.

“Haha, thế này mà anh gọi là hồi phục rồi đó à? Có ít quá không?” Tôn Tường nhìn vào trạng thái của Quân Mạc Tiếu, lại gõ ra một dòng trên kênh chung.

Nói cho cùng, Quân Mạc Tiếu làm gì có bonus nội tại sau khi đổi nghề, cũng không thể mặc toàn trang bị trị liệu để vào trận, cho nên hiệu suất trị liệu khá kém. Suốt nãy giờ chỉ hồi phục được 70%, mà hiệu suất trị liệu kém còn kéo theo tiêu hao mana nhiều, vì thế Diệp Tu không thể hồi cho đủ máu được. Nếu muốn thực sự hồi đầy thanh máu, cả Lời Nguyện Cầu Hi Vọng cũng không cung cấp đủ mana cho hắn.

Đối với một nhân vật cấp 75, cấp bậc kỹ năng trị liệu đã thấp rồi, lại không có chiêu nội tại hỗ trợ và trang bị chuyên dụng, hiệu quả trị liệu chẳng cao bao nhiêu.

1. Thời gian ngâm chiêu 10s của Lời Nguyện Cầu Hi Vọng là không bắt buộc, đó chỉ là thời gian max để đạt đến hiệu quả max. Giữa đường có thể buông ra, ngâm được bao lâu thì heal bấy nhiêu, khác với một số chiêu bắt buộc phải ngâm hết, bị ngắt giữa đường coi như mất chiêu, ví dụ như Cánh Cửa Tử Vong của thuật sĩ.

Cho nên thật ra chơi healer nói riêng và support nói chung là cả một nghệ thuật về khống chế tiết tấu.

2. PvP (player vs player) = duel = so tài giữa 2 hoặc các đội người chơi trong game.