Chương 35: Buổi học đầu tiên.
Chương 35: Buổi học đầu tiên.
Trong đêm, tại 1 con hẻm không biết tên của Thành Gia Định.
Anh Trí đang ngồi xổm tại đây với chai rượu trên tay cùng điếu thuốc trong mồm, 1 tay khác thì đang lướt web cho đỡ chán. Anh đã ngồi ở đây hơn 1 tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa thấy ai tới.
''Thằng kia còn bắt mình đợi tới bao lâu đây, không tới thì nhắn tin hay gọi điện 1 tiếng chứ.''
Chợt anh nghe thấy tiếng bước chân đi vào, nhìn qua mới thấy Cường người hiện tại đang mặc trên mình 1 bộ quần áo che phủ từ đầu đến chân. Nếu không phải Trí nhận ra được đôi mắt lúc nào cũng lờ đờ của gã, thì anh còn tưởng mình lỡ đi vào địa điểm cho 1 vụ giao dịch b·ất h·ợp p·háp nào rồi.
''Mày hẹn tao mấy giờ?''
''Xin lỗi, buổi chiều xảy ra sự cố nên không thể tốn thời gian giải quyết.''
''Cũng đúng, đấm phó vụ trưởng đến sắp c·hết. Mày còn có thể long nhong ra ngoài thế này đã là phép màu rồi.'' Trí nghe vậy liền gật đầu không trách mắng nữa, mà uống 1 ngụm rượu giải khát.
Anh Cường nghe vậy liền trầm mặt 1 lúc lâu, sau đó mới thở dài: ''Không kiềm chế được khi nhìn thấy cái bản mặt nó a!''
''Kệ đi, dù sao đội trưởng cũng sắp quay lại rồi, xé rách da mặt cũng là chuyện sớm hay muộn thôi. Vậy mày kêu tao tới đây làm gì.''
''Nghe nói mày cùng vợ mày b·ị t·hương trong lúc làm nhiệm vụ, nên tao có thứ này dành cho mày này. À không nghĩ tới thằng Vũ lại là con mày, tao đã ngờ ngợ khi nghe tên nó rồi. Nhưng mà phải tới khi cầm sổ hộ khẩu của nó, mới dám tin vào điều này.''
''Có gì bất ngờ à? Phải xem cha mẹ nó là ai chứ, tụ hội tin hoa của 2 người bọn ta còn không phải thiên tài nữa mới là điều phải bất ngờ chứ.''
''Ừ bạn là nhất cmnr, nhớ về đưa thứ này cho vợ mày. Đảm bảo sẽ chửa lành 1 bên mắt của cổ.'' Cường không còn muốn nói về chủ đề gia đình nữa khi nhìn thấy bản mặt khệnh khạng của Trí. Anh từ trong người lấy ra 1 hộp gỗ nhỏ màu đen được niêm phong bởi nhiều tờ giấy đưa cho Trí.
''Thứ này là...'' Anh Trí như biết được vật bên trong là gì, nhưng vẫn hỏi lại để xem thứ đúng như mình nghĩ không. Cơ mà anh Cường lại không thèm trả lời, mà chỉ lái qua chuyện khác.
Không cậy mồm Cường ra được, anh Trí cũng đành đi theo câu chuyện. 2 người nói chuyện được 1 lúc, nhận thấy vẫn chưa tới mục đích của cuộc gặp lần này. Anh Trí phải đưa tay ra hiệu dừng, khuôn mặt đầy bất mãn như muốn chửi thề.
''Được rồi, bình tĩnh nào anh em lâu ngày gặp lại nói chuyện tí gì căng. Tao gọi mày ra đây là để chuẩn bị cho việc đội trưởng chở về, lần này chúng ta sẽ quậy 1 trận thật lớn. Hơn nữa còn phải bắt đám người từng c·ướp lấy đồ vật của chúng ta phải nhận trừng phạt thích đáng. Vết thương của mày cùng vợ mày sau cuộc chiến hầm ngục cấp S vẫn chưa lành khỏi phải không?''
''Sau lần đột nhập hầm ngục lần này thì đã khỏi rồi, tao với vợ tao đều đã đạt tới cấp 8.''
''Vẫn còn quá yếu, ít nhất cũng phải cấp 6 mới có tư cách tham gia. Đồ vật tao đưa mày chính là dùng cho điều đó, nắm chặt thời gian đề thăng năng lực của mình. Hơn nữa liên lạc với những cựu học sinh của trường cùng những người sống sót vào trận chiến năm đó đi, chúng ta cũng cần họ nữa.''
Anh Trí nghe vậy liền đổ mồ hôi hột, xem ra cuộc trở lại lần này còn tàn khốc hơn những gì anh ấy tưởng tượng. Anh không khỏi lắp bắp nói vài câu:
''Không ác tới thế chứ, mày không tính làm cái gì đó ngu ngốc như tao nghĩ chứ.''
''Mày điên à, tao không có như bọn chính khách kia lúc nào cũng suy nghĩ mấy thứ không đâu. Tao chỉ là muốn cho bọn hắn thấy, hậu quả do lựa chọn năm đó của bọn hắn đưa tới sẽ lớn như thế nào thôi. Đừng có ai nghĩ giả bộ vô tội để thoát khỏi, hơn 20.000 người đã đổ xuống 1 cách vô ích bởi vì do bọn hắn. Đặt biệt là tên bộ trưởng kia,...''
Giọng nói của Cường càng lúc càng trầm thấp, phối hợp với khuôn mặt đang đỏ bừng của anh. Làm cho anh Trí cảm thấy mình đang nhìn thấy 1 con quỷ đang từ từ hình thành, nhưng mà anh không có cang ngăn việc này.
Trái lại, anh cũng ủng hộ ý kiến của Cường. 10 năm trước trường của bọn hắn hoàn toàn huỷ duyệt bởi vì quyết định sai lầm của bộ giáo dục, nhưng không có 1 lời xin lỗi hay bồi thường nào được đưa ra. Tất cả những gì bọn hắn nhận được là 1 sự thờ ơ, cùng với đó là sự chèn ép từ những trường khác.
Là 1 cựu học sinh cũng như là người sống sót từ cuộc chiến lần đó, anh Trí là kẻ phẩn nộ hơn ai hết. Bây giờ đã xuất hiện cơ hội vùng lên, anh làm sao có thể bỏ qua được.
''Tao cần làm những gì..''
''Tăng cường thực lực cùng......''
-----------------------
Sáng ngày hôm sau,
2 ngày sau trận chiến với khối 11.
Buổi học đầu tiên tại trường con quạ cũng đã bắt đầu, Vũ cùng Hoàng đèo nhau trên 1 chiếc xe đạp đến trường.
Vào đến khu để xe cho khối 10, thì Hoàng cảm giác được mình như đang bị ai đó nhìn lén. Quay đầu nhìn xung quanh, cậu mới phát hiện có 1 nhóm học sinh đang chằm chằm nhìn về phía sau cậu.
Gặp Hoàng nhìn qua đây, đám người kia liền vội vàng giải tán. Còn chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra, thì bả vai của cậu đã bị Vũ bắt lại.
''Sao thế! Có chuyện gì à.''
''Đ@o hiểu sao từ lúc đi với mày, tao bị bọn trong lớp nhìn như thằng biến thái vậy. Mặc dù bố mày bình thường''
''Có lẽ do mày đi cùng với ta chăng?'' Vũ suy nghĩ 1 chút sau đó nói, dù sao cậu thừa nhận rằng biểu hiện của mình ở trận đánh với khối 11 hôm đó hơi tàn bạo thái quá.
Đặc biệt là pha thử đồ bền chắc của tấm bảo vệ kia, cậu không ngần ngại sử dụng rìu chặt vào cổ tên đầu bờm ngựa có năng lực điều khiển lửa kia. Làm cho mọi thứ lúc đó trở nên nghiêm trọng quá mức cần thiết.
Điều này cũng làm cho Vũ trong mắt mấy tên cùng lớp hay là khoá trên đều là mối nguy hiểm cần phải chú ý, bởi vì sự chú ý này mà những người xung quanh cậu hay nói đúng hơn là Hoàng cũng bị dính đạn.
''Kệ đi mày ơi! Lúc đó tao cũng thử độ cứng giống mày thôi, nhưng thay vì dùng rìu như mày thì tao lại dùng gậy bóng chày.''
''Đúng là anh em của tao.''
''Tùng tùng...''
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu tới lúc vào học, 2 đứa tạm biệt nhau để vào lớp. Tưởng rằng đây sẽ là 1 ngày mới làm quen với mọi người cũng như thầy cô, thì..
''Thằng Thương kia rồi g·iết nó..''
''Mẹ nó bọn chó bám giai như đĩa.''
Vũ trơ mắt nhìn lấy 1 tên học sinh trên mình tràn đầy thương tích như vừa chém nhau với xã hội đen, đang bị rượt đuổi bởi 1 băng nhóm từ 10-20 học sinh khắp con đường lớp.
Có vài tên học sinh bởi vì nhìn thấy Vũ đứng chắn đường định ra dạy cậu 1 bài học, nhưng liền bị đồng bạn ngăn lại rồi thì thầm vào tai. Sắc mặt của mấy tên đó khi nghe còn là trở nên hoảng sợ hoặc là tràn đầy đề phòng, cả đám không hẹn mà gặp lách mình qua Nguyên Vũ mà không chạm vào cậu.
Vũ lúc này mới nhớ lại ngôi trường mình đang học là gì, cậu gãi đầu trong sự ngượng ngùng của bản thân. Nhưng vẫn là lựa chọn đi đến lớp, bởi cậu nhớ lớp mình được vào là lớp chọn.
Nên không nhiều thì ít cũng sẽ khác biệt với những nơi còn lại, nhưng mong đợi của cậu nhanh chóng bị dập tắt khi mà giáo viên chủ nhiệm đến nhận lớp.
Đó là 1 cô giáo với vẽ ngoài còn rất trẻ, mái tóc được cột kiểu đuôi gà, khuôn mặt cô có nhiều tàn nhan ở 2 bên má nhưng được che lại bởi cặp kính dày cùi. Mọi người đều sẽ rất bình thường cho đến khi cô giới thiệu là 1 người bình thường, mọi thứ ngay lập tức mất kiểm soát.
''Cái gì chứ, 1 kẻ không có năng lực mà đòi giảng dạy cho dị nhân ư? Đừng có đùa bọn này.'' 1 tên nhóc tóc vàng trong lớp bực bội đứng lên, đôi mắt của hắn lúc này phát ra thứ ánh sáng đỏ lè như tia laser.
Còn không đợi cô giáo nói chuyện, thì tên đấy đã bắn ra năng lượng từ đôi mắt của mình.
''Rầm...''
Máu từ má phải của cô giáo chảy xuống, trong đôi mắt cực kỳ bất ngờ của cô.
''Cút! Tôi đến đây là để được học với những kẻ mạnh chứ không phải 1 tên tầm thường như cô.''
Vũ có thể cảm nhận trong lời nói của gã đấy còn chen vào vài tia sát ý, xem ra tên này cũng không phải dị nhân bình thường. Mà là 1 tên đã g·iết người, cậu cảm thấy buổi học đầu tiên đến đây là hỏng cmnr.
Nhưng điều làm cậu bất ngờ đó chính là phản ứng của cô giáo chủ nhiệm, cô không hề biểu lộ cảm xúc trước màn đen doạ của cậu học sinh. Mà chỉ nhẹ nhàng lau đi v·ết m·áu trên má mình, chỉnh lại gọng kính cùng quần áo 1 chút. Cô lúc này mới cao giọng cất to:
''Cô xin giới thiệu lại 1 lần nữa, cô tên là Phan Minh Khánh giáo viên đảm nhiệm bộ môn toán cùng khoa học cơ sỡ của các em. Đúng cô chỉ là 1 người bình thường nhưng cô có đủ tự tin để cung cấp kiến thức cũng như đào tạo các em trở thành những dị nhân tốt nhất trong cả nước.
Còn về trò Dũng, cô sẽ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nếu em quay về chỗ ngồi. Bây giờ chúng ta có thể vào học được chứ.''
Trong khoảng khắc đó, trong đầu Vũ chỉ còn vài từ để nhận xét cô chủ nhiệm của mình:
''DM! Cô ngầu thế...''