Chương 19: Oh woah!
Chương 19: Oh woah!
Vũ khi nhìn thấy bộ giáp mà cậu hằng mơ ước, thì điều đầu tiên mà cậu nghĩ tới chính là mình muốn mặc nó. Nhưng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cậu vui vẻ bắt lấy bà tay kia. Đôi mắt đã biến thành ngôi sao nhìn chằm chằm vào bộ giáp, khiến cho người cầm đầu kia không khỏi rùng mình.
''Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện nhỉ?'' Người thủ lĩnh lúc này muốn dời đi sự chú ý của Nguyên Vũ.
Thế là đám người nhanh chóng đi lên sân thượng của toà nhà,
Vũ lúc này nhìn thấy 1 khu trại tị nạn ngay tại nơi này, rất nhiều người tụ tập tại các bên bếp lửa nấu ăn trò chuyện. Sinh hoạt cực kỳ nhẹ nhàng như đây chỉ là 1 buổi dã ngoại thông thường, không hề có 1 tí không khí gì của ngày tận thế ở ngoài kia.
Vũ lúc này cảm thấy thật hoang đường, cho đến khi nhìn thấy vài người mặc bộ giáp giống như người cầm đầu này. Suy nghĩ của cậu lại 1 lần nữa tung bay, Vũ lúc này mới để ý nơi này có vài người học cùng trường với cậu, nhìn vào bề ngoài thì có thể nhìn thấy bọn họ lẫn vào cực kỳ tốt.
Được người cầm đầu mời đi tới nơi khác để nói chuyện, Vũ lúc này mới bình tĩnh theo sau. Vừa đặt mông người xuống ghế, cậu đã nghe được câu hỏi:
''Cậu là 1 tên dị dân mới thức tỉnh phải không?'' Người cầm đầu nhìn vào khuôn mặt của Vũ đoán cậu còn chưa đủ 18, liền cầm lấy 1 chai nước ngọt ném tới.
Vũ cũng là nhận lấy, sau đó thật thà trả lời:
''Đúng thế! Làm sao anh biết tôi mới thức tỉnh?''
''Bởi vì đám dị nhân lâu năm đều đi ra biển hết rồi, ở trong thành phố chỉ có người thường cùng đám dị nhân mới lú như các cậu thôi.'' Tên đội trưởng hớp 1 ngụm bia sau đó sảng khoái thở ra 1 hơi.
''Đi ra biển? Tại sao bọn họ phải làm thế.'' Vũ nhìn thấy gã trước mặt đem miệng bia đẩy vào ống thở của mặt nạ, mắt không khỏi trở nên lấp lánh, không nghĩ tới bộ giáp này còn có thể dùng được như thế.
''Cậu là người mới chưa biết nhiều nhỉ, mới thức tỉnh gần đây à?'' Tên đội trưởng hơi bất ngờ khi nghe câu hỏi của Vũ, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì khuôn mặt của hắn trở nên kích động xen lẫn mong chờ.
''1 tuần trước! Này..anh nhìn tôi với ánh mắt như thế là sao??'' Vũ nghe vậy cũng không nghĩ nhiều gật đầu, nhưng nhìn thấy bắt đầu trở nên điên cuồng của gã đối diện, cơ thể của cậu không khỏi căn cứng 2 tay đã vào tư thế sẵn sàng thi triển [Sát Phá Lang].
Mà gã đội trưởng cũng nhận thấy sự phá khích của mình, không khỏi ho khan xấu hổ, sau đó nhanh chóng bình phục tâm tình, lúc này anh ta mới mở mủ bảo vệ của mình ra. Để lộ 1 khuôn mặt tầm 2x - 3x tuổi, râu ria không được cắt tỉa nên hơi xuề xoà, tóc mặc dù để dài nhưng còn được cột gọn gàng.
Anh ta nở 1 nụ cười thân thiện:
''Anh vẫn chưa giới thiệu bản thân mình nhỉ, anh tên là Cường xin lỗi cho biểu hiện của anh mới nãy...''
Vũ lúc này suy nghĩ 1 chút, cảm giác như mình đã phát hiện điều gì nhưng không nói, cậu đưa tay ra làm dấu hiệu làm quen:
''Em chào anh, em tên là Vũ...''
2 anh em chào hỏi lẫn nhau 1 chút, sau đó Cường đi vào vấn đề chính, cậu cầm lấy 1 miếng thịt bò ném lên vĩ nướng sau đó cầm chai bia cụng ly với Vũ rồi nói:
''Không dấu gì chú, ban nãy anh kích động cũng là do không nghĩ tới mới 1 tuần mà đã có người thức tỉnh trở thành dị nhân rồi.''
''Cái này rất ghê gớm sao?'' Vũ cầm lấy 1 miệng thịt đã được nướng chín chấm vào chén phô mai kế bên rồi bỏ vào mồm.
''Ghê vl là đằng khác luôn, chú em còn mới không biết chứ thời gian để 1 người đạt được trạng thái hoàn hảo rồi trở thành dị nhân phải mất ít nhất 1 tháng đấy. Đấy đã tính theo tốc độ của thiên tài rồi đấy, anh cũng không biết nên gọi chú em là gì nữa...'' Cường lúc này lắc đầu cảm thán, dùng ánh mắt như gặp phải quái vật nhìn Nguyên Vũ.
Vũ lúc này chỉ có thể gãi đầu xấu hổ cười, hắn chỉ là dựa vào hệ thống Hack bẩn cho chứ có phải là thiên tài gì đâu, nhưng mà được người ta khen ngợi như vậy hắn cũng rất vui vẻ. Thế là tốc độ ăn của cậu cũng bắt đầu nhanh lên, mồm cậu không ngừng lải nhải khi đang nhét đầy đồ ăn.
''Anh....cứ khen...em....chỉ là may mắn thôi....''
''Nhưng mà có thể cho em hỏi là tại sao các dị nhân lại đi ra biển được không?'' Vũ ngay sau đó nuốt hết đồ ăn, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc nhìn Cường.
Thấy được tốc độ biến hình của Vũ, Cường không khỏi há hốc mồm, anh tranh thủ nhét vào mồm mình 1 ít thức ăn trước khi bị con quỷ đói trước mặt xử lý hết.
''Trước hết anh muốn hỏi, em là học sinh của trường nào.''
''Học sinh lớp 10 trường thpt Phương Sơn.'' Đối với câu hỏi này, Vũ vẫn là ngạo nghễ trả lời.
''Ồ! Lớp 10, thật thú vị xem ra mình biết điểm dừng chân tiếp theo của mình rồi.'' Cường lúc này lầm bầm trong miệng, Vũ cũng không nghe được hắn ta đang nói cái gì thế là thành thật gặp lấy thịt bò ăn.
''À! Về câu hỏi của em, cũng không có gì bí mật đây chỉ là truyền thống của dị nhân tại đất nước của chúng ta. Hầm ngục mặc dù mang tới tai hoạ, nhưng cũng đồng thời đây cũng là 1 trận may mắn nếu chúng ta có thể tận dụng được.
Em biết lợi nhuận hằng năm mà hầm ngục mang tới cho chúng ta không, khoa học công nghệ và tất cả các nghề đều được phát triển nhờ vào nguồn vật liệu chúng ta lấy từ hầm ngục đấy.
Hơn nữa, khi hầm ngục lần đầu xuất hiện tại 1 địa điểm nguồn nặng lượng Ki mà nó phát ra sẽ thay đổi cấu tạo của sinh vật cùng môi trường xung quanh. Em cũng biết điều này phải không?''
Cường làm 1 hơi diễn thuyết về thuận lợi mà hầm ngục mang lại cho Nguyên Vũ nghe, mà Vũ sau khi nghe được những thông tin này phối hợp với 1 chút suy nghĩ của mình liền đoán ra được phần nào tại sao các dị nhân cũ đều rời đi biển.
''Ý của anh là các dị nhân lâu năm đi tới biển là để cho tránh hấp thụ quá nhiều Ki???''
''Bingo!! Nhưng mà em chỉ được 1 nữa điểm thôi, lý do còn lại thật ra là 1 quy tắc mà giới dị nhân đúc kết ra từ rất nhiều năm đối phó với hầm ngục. Đó chính là khi 1 hầm ngục xuất hiện tại gần nơi có nước, nơi ấy chắc chắn sẽ chứa đựng những thứ mà em không thể tin được, nó có thể là tốt có thể là xấu tuỳ thuộc vào thực lực của em.''
Vũ nghe tới đây liền không khỏi bất ngờ, hắn lần đầu tiên nghe được thuyết pháp này hơn nữa nhìn từ bộ mặt của Cường cũng không phải nói dối.
''Hầm ngục còn có các quy tắc sao?''
''Có chứ rất nhiều là đằng khác, ở đại học có 1 môn học bắt buộc liên quan đến các quy tắc của hầm ngục cho sinh viên ngành dị nhân đấy.''
''Vậy câu hỏi cuối cùng của em, anh là ai?'' Vũ cẩn thận nuốt miếng thịt bò cuối cùng vào miệng, khuôn mặt cực kỳ căng thẳng, cơ thể sẵn sàng cho 1 cuộc t·ấn c·ông.
Cường lúc này đã nheo đôi mắt lại thành hình trăng khuyết, ngón tay không ngừng gõ tại mặt bàn như đang suy nghĩ điều gì, 2 người cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ trong không khí vui vẻ của trại tị nạn trong khoảng 10 phút.
Cho tới khi 1 dĩa thịt bò mới được người trong trại đưa tới, Cường lúc này mới vui vẻ đem chúng ra nướng, sẵn tiện trả lời câu hỏi của Vũ:
''Anh chỉ là 1 tên giảng viên thất nghiệp đang tìm công việc mà thôi, còn những người mà em thấy ở đây đều là dân chuyên đấy. Bọn họ có kinh nghiệm trong việc này lâu năm rồi, mỗi tội không thể trở thành dị nhân được cho dù đã ở trong môi trường có nhiều Ki quanh năm. Em biết chính phủ đổ bao nhiêu tiền vào bọn hắn không, trong khi đó có những người tài năng ngoài kia không cần dựa vào tài nguyên vậy mà vẫn có thể trở thành dị nhân.''
Nói tới đây đôi mắt của hắn không thể dấu nổi cuồng nhiệt nhìn vào Nguyên Vũ, làm cho cậu trở nên khó chịu, cuối cùng Cường vẫn là thu hồi ánh mắt như nhìn thấy món đồ chơi mình thích đi. Miệng tiếp tục nói:
''Đó cũng là lý do anh xuất hiện tại nơi này, anh muốn tìm ra những mầm mống ấy đem bọn hắn về bồi dưỡng để phục vụ cho đất nước.'' Cường sau đó rút ra 1 tờ danh th·iếp đưa lấy cho Vũ.
''Em có hứng thú tham gia vào dự án do chính phủ tài trợ không Vũ? Đảm bảo anh sẽ biến em trở thành kẻ đứng đầu trên đất nước này.''
------------
Vcl ngủ éo được thế là tôi làm 1 chương lúc 5h sáng, dảk dảk bủh bủh.