Chương 1: Thế giới thay đổi
Trong căn nhà tương đối rộng rãi, một chàng trai trẻ tuổi, tầm 17, 18 tuổi nằm trên giường, bên cạnh có máy đo nhịp tim, đang được truyền nước biển liên tục.
Một người phụ nữ kéo rèm rửa ra, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, cùng luồng gió mát mẻ nhẹ thoáng qua.
Chỉ thấy trong đôi mắt của người phụ nữ có chút buồn bã, đau thương, khó chịu khi nhìn vào chàng trai trẻ trên giường.
"Năm năm rồi, sao con còn chưa tỉnh dậy nữa, Long?"
Người phụ nữ này là mẹ của Long, Trần Nhã Phương, không rõ năm năm trước Long đã gặp phải chuyện gì mà ngất xỉu trước cửa nhà, dù được đưa đến bệnh viện vô cùng nhanh, nhưng bác sĩ vẫn không chẩn đoán được chứng bệnh, hoàn toàn không thể chữa trị được.
May mắn thay, các bác sĩ bảo rằng Long chỉ bị c·hết lâm sàn, việc còn lại chính là quan sát biểu hiện, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Dĩ nhiên, phận làm cha mẹ, Trần Nhã Phương và chồng không thể nào bỏ rơi Long, chẳng qua để Long trong bệnh suốt một năm trời mà vẫn không có tiến triển gì, luôn nằm bất động tại chỗ, một chút cử động nhỏ cũng chưa từng nhìn thấy.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian Long c·hết lâm sàn, thế giới đã thay đổi, không còn là một thế giới bình thường như trước.
Trần Nhã Phương quyết định đưa Long về nhà, vừa chăm sóc, vừa tiện quan sát, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều so với trong bệnh viện, khi ở nơi đó còn rất nhiều bệnh nhân cần được chăm sóc, xem như tiện cả đôi bên.
Lúc này, Trần Nhã Phương dùng khăn ấm lau nhẹ lên mặt, cổ và cánh tay của Long, hai mắt đỏ hoe nhìn anh, dường như đã khóc rất nhiều trong suốt khoảng thời gian dài.
Đột nhiên, bàn tay của Long chợt run lên, các ngón tay bắt đầu chuyển động vô cùng nhẹ, Trần Nhã Phương hoàn toàn không nhận ra điều này, chỉ cố gắng làm ấm cơ thể cho con mình.
Ngay sau đó, bàn tay của Long bất ngơ giơ lên cao, chạm nhẹ lên mặt Trần Nhã Phương, khiến cô cực kỳ ngạc nhiên, vội véo má mình một cái rồi nhìn thẳng vào mặt Long.
Đây là hiện thực, không phải mơ, Long thật sự tỉnh lại rồi!
Trần Nhã Phương hiện lên vẻ mặt vui mừng, lập tức ôm chầm lấy Long, miệng liên tục run rẩy nói, hoàn toàn không thể giấu nổi cảm xúc của mình: "Long, con tỉnh lại rồi, thật sự tốt quá rồi, con có biết suốt khoảng thời gian qua cha mẹ đã lo lắng thế nào không? Làm ơn, làm ơn con hãy nói gì đó đi, cái gì cũng được, để mẹ có thể chắc chắn rằng đây là hiện thực!?"
M...M...
Miệng của Long liên tục mấp máy, dường như đang muốn nói lời gì đó, khiến cho Trần Nhã Phương càng thêm xúc động, năm năm trời không nghe thấy giọng nói của anh, đây quả thật là một khoảng thời gian vô cùng dài đối với bậc làm cha mẹ như cô.
"M- Mẹ, khó, con khó thở quá..."
Trần Nhã Phương lập tức buông Long ra, nắm chặt lấy tay anh, nghe thấy lời này từ chính miệng con mình, không thể không tin đây là hiện thực.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Tại sao mẹ lại khóc? Con chỉ mới ngủ một giấc thôi mà?" Long khó hiểu khi nhìn vào hai dòng lệ trên mặt mẹ.
Rõ ràng mình vừa mới gặp Arceus và cánh cổng không gian, lúc đó mọi thứ quay cuồng dữ dội, mình như bị thứ sức mạnh thần bí nào đó đánh thẳng vào cơ thể, không chịu nổi cú sốc nên mới ngất đi.
Bây giờ đang là sáng sớm, mình ra ngoài lúc bảy giờ, có lẽ đã ngủ gần một ngày, nhưng sao lại giống như mình ngủ rất lâu rồi vậy?
Ngay cả Long cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra với bản thân, anh nhớ mình mới 13 tuổi, Arceus là Pokemon huyền thoại anh từng thấy trong phim hoạt hình anh yêu thích nhất, còn nghĩ bản thân chỉ đang mơ chứ không phải đang tỉnh.
Bỗng nhiên, Long nhìn ra ngoài sân vườn bên khung cửa sổ, nhìn thấy một số loài Pokemon, Bulbasaur, Blastoise, Butterfree và cả Charizard.
Bọn chúng chính là Pokemon!?
Không thể sai được, mình đã xem rất nhiều tập phim Pokemon, chúng đều là Pokemon thường thấy nhấy, sao bây giờ chúng lại xuất hiện bên ngoài?
Đừng nói mình vẫn còn trong mơ nha?
Nhưng mà, cảm giác đau ở đầu và lồng ngực, cái chạm tay ấm áp của mẹ, cả căn phòng quen thuộc này của mình, chứng tỏ đây không phải mơ.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra mới được, làm ơn ai đó hãy giải thích cho tôi với!
A! Đau quá...
Suy nghĩ quá nhiều khiến cho tinh thần của Long không được ổn định, thật sự những chuyện đang xảy ra trước mắt cậu quá đột ngột, quá bí ẩn, khó có thể kìm chế được sự tò mò trong lòng.
Khi giọng nói của mẹ cất lên đã làm cho anh bừng tỉnh, nhìn vẻ mặt có phần tiều tụy, lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn, mọi thứ thật sự rất chân thật, rất sống động.
"Long, mẹ biết khi mẹ nói ra điều này sẽ làm con cảm thấy rất khó tin, nhưng con buộc phải chấp nhận sự thật, con đã ngủ năm năm rồi! Bây giờ con đã là một chàng thanh niên mười tám tuổi, không còn là đứa trẻ bồng bột vô lo vô nghĩ nữa. Thế giới này cũng thay đổi rồi, không còn là một thế giới bình thường như năm năm trước con từng sống, đây là thời đại của những Nhà huấn luyện Pokemon!"
Đôi khi, con người ta phải chấp nhận sự thật để làm quen với những thay đổi mới, Trần Nhã Phương là một người mẹ tâm lý, cô biết con mình cần phải tiếp nhận thế giới này thật nhanh, để không bị những người bạn đồng trang lứa bỏ lại phía sau, phải thích ứng với mọi thứ nhanh nhất có thể.
Trái lại là Long, tưởng chừng như anh sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại tỏ ra vô cùng phấn khích, khiến cho Trần Nhã Phương mới chính là người kinh ngạc duy nhất ở đây.
Thằng bé chấp nhận thế giới này quá nhanh, tốt quá rồi!
Trần Nhã Phương thở phào một hơi, trìu mến nhìn Long, nói: "Nhìn vẻ mặt con như vậy mẹ cũng yên tâm rồi, vừa mới tỉnh lại nên chắc con vẫn cần nằm nghỉ thêm một chút, tạm thời con cứ nằm yên đây đi, để mẹ lấy ít cháo mang vào, sẵn tiện gọi điện báo tin cho cha luôn."
Long bình tĩnh lắng nghe lời mẹ nói, lập tức gật đầu đáp: "Dạ vâng."
Khoảnh khắc mẹ bước ra ngoài, Long nở một nụ cười rạng rỡ, không ngờ đến sau khi tỉnh giấc, thế giới này đã thay đổi, lại còn thay đổi theo chiều hướng mà anh hằng mong ước, chính là được một lần thu phục Pokemon, cùng Pokemon chiến đấu, giành lấy chiến thắng trước các nhà huấn luyện khác.
Thật tốt khi đây là hiện thực!
Long rất nghe lời cha mẹ, đặc biệt là khi tâm hồn của anh vẫn còn đang ở độ tuổi mười ba, tất nhiên anh không dám làm trái, chỉ dám nhìn đám Pokemon từ xa.
Giờ phút này Long thật sự rất muốn đến gần bọn chúng, tận mắt nhìn, tận tay cảm nhận, muốn xác minh tính chính xác của chúng, xem thử liệu chúng có phải hàng thật giá thật hay không.
Tuy nhiên, một con Pokemon bất ngờ nhảy qua cửa sổ, bay thẳng vào phòng, chậm rãi tiến tới chỗ Long, có khuôn mặt rất giống với loài cáo, toàn thân mang hai màu vàng nâu.
Abra?
Đây là Pokemon hệ Siêu Linh.
Nó đang tiến tới chỗ mình sao? Cảm giác lạ quá, mình thật sự được tận mắt chứng kiến Pokemon trong phim hoạt hình, tuyệt quá!
Abra nhảy lên trên giường của Long, ngồi kế bên cạnh anh, dường như muốn anh chạm vào người nó.
Long không ngần ngại đưa tay lên, chạm nhẹ lên đầu, nhẹ nhàng vuốt ve như vuốt mấy chú cún, cảm giác khi chạm vào cơ thể Pokemon không giống chạm vào da thịt, tuy rằng nó mềm mại, nhưng rất khó miêu tả rõ ràng cơ thể nó được tạo ra bằng thứ gì.
Long chỉ biết một điều rằng, kể từ bây giờ, thế giới của anh đã thay đổi, và anh sẽ trở thành nhà huấn luyện Pokemon tài ba nhất, sự quyết tâm dâng trào trong cơ thể anh.
Nhưng trước khi anh có thể làm được điều đó, có lẽ anh nên ngủ một giấc đã, cơ thể vẫn cần nhiều thời gian để hồi phục, bản thân cũng bị cơn buồn ngủ lấn áp, có lẽ là do Abra muốn anh ngủ thêm chút nữa?
...
Chiều tối, mặt trời dần khuất bóng, màn đêm chậm rãi bao trùm toàn bộ bầu trời.
Ngoài sân vườn, dưới ánh đèn, Long ngồi bên cạnh đám Pokemon, vui vẻ chơi đùa cùng chúng, trông một chàng thanh niên mười tám tuổi kia chẳng khác nào đứa trẻ mười tuổi cả.
Nhìn Long chơi đùa với đám Pokemon, Trần Nhã Phương nở nụ cười hạnh phúc, tựa đầu vào vai của người đàn ông trưởng thành.
"Anh, thằng bé cuối cùng cũng có thể chơi đùa vui vẻ, lẽ ra bằng bé nên được sống như vậy sớm hơn, nói không chừng giờ này cũng đã là một nhà huấn luyện Pokemon, tham gia vô số giải đấu lớn nhỏ rồi, thật sự vất vả cho thằng bé quá!" Trần Nhã Phương vẫn chưa thể hoàn toàn vào sự thật trước mắt, năm năm qua đối với cô chẳng khác nào địa ngục.
Nhưng cô vẫn đặt trọn niềm tin vào Long, tin rằng điều kỳ tích sẽ đến với anh, vì thế nên cô vẫn luôn cố gắng giữ cho mình cảm xúc thoải mái nhất, cố gắng không buồn bã trước mặt con mình.
Hơn nữa, từ khi Pokemon xuất hiện vào năm năm trước, đúng vào cái ngày Long ngất xỉu, nhờ vào chúng mà những ngày tháng giống như địa ngục của cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều, bọn chúng cũng thường vào phòng Long, biến cả căn phòng trở nên nhộn nhịp, dập tan hoàn toàn sự u ám.
"Anh nghĩ chúng ta nên sớm cho Long đến học viện dành cho nhà huấn luyện Pokemon, trước đây Long rất hay xem phim hoạt hình, còn sưu tầm nhiều hình và Pokemon đồ chơi, lại tỏ ra phấn khích như vậy, chắc chắn rất yêu thích và muốn trở thành nhà huấn luyện." Người đàn ông trưởng thành nhẹ giọng đáp.
Trần Nhã Phương gật gật đầu, nói: "Ừm, hiện tại nhà huấn luyện Pokemon cũng là một ngành nghề phổ biến rồi, sau này nhất định không bị lỗi thời, học tập và huấn luyện Pokemon càng sớm càng tốt."
Bấy giờ, Long chạy lại chỗ cha mẹ, thẳng thắn nói: "Cha, mẹ, con muốn trở thành nhà huấn luyện Pokemon!"
Cả hai người không hề tỏ ra chút kinh ngạc nào, bởi bọn họ đoán trước được đều này rồi, dĩ nhiên không từ chối lời đề nghị này của con mình.
"Được, nhưng để trở thành nhà huấn luyện Pokemon con cần phải nhập học, tại học viện con sẽ được trải nghiệm thi đấu, cũng như tham gia các giải đấu Pokemon."
Học viện dành cho nhà huấn luyện Pokemon?
Tuy không giống như trong phim, khi các nhân vật phiêu lưu khắp các vùng đất khác nhau, trải nghiệm cảm giác phiêu lưu kỳ thú, nhưng nhìn chung cũng không tệ.
Long quay lại chỗ đám Pokemon, nhìn chúng với ánh mắt đầy quyết tâm và hưng phấn.
Mình nhất đinh sẽ giành lấy vinh quang nhà huấn luyện!
Trở thành nhà huấn luyện Pokemon mạnh nhất!