U Minh Huyễn Ảnh Miêu điên cuồng liên tục công kích, thành tựu duy nhất chính là cạo sạch được lông tơ trên cánh tay kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Không sai! ͏ ͏ ͏ ͏
Chủ nhân của cái tay này chính là Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhàn rỗi buồn chán, hắn liền nghĩ tới U Minh Huyễn Ảnh Miêu của Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Con U Minh Huyễn Ảnh Miêu này có chút giống với mèo nhà, hơn nữa hình thể còn rất nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân đen nhánh mềm mại, bộ lông sáng bóng mượt mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần đầu tiên Tô Dương nhìn thấy U Minh Huyễn Ảnh Miêu, liền nảy sinh xúc động muốn vuốt mèo mãnh liệt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Con mèo nhỏ này thật đúng là nghịch ngợm nha! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn cánh tay bóng loáng của mình, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lông tơ của ta bị cạo sạch rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
U Minh Huyễn Ảnh Miêu không những đang hoài nghi “Miêu” sinh, hiện tại nó còn hoài nghi mình đã trúng phải ảo thuật lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Là lúc nãy đã trúng ảo thuật, hay bây giờ mới trúng ảo thuật, nó có chút ngây ngốc không phân biệt nổi, mà trong lòng Liễu Mộng Vân bấy giờ cũng khiếp sợ không thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô biết, U Minh Huyễn Ảnh Miêu tuyệt đối không thể tạo ra bất kì uy hiếp nào đối với Tô Dương, nhưng Tô Dương ngay cả một lớp da cũng không bị cào nát, điều này khiến trong lòng cô rất khó chịu! ͏ ͏ ͏ ͏
Cô có yếu như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bao thống khổ và uất ức ấy, Liễu Mộng Vân không biểu hiện ra ngoài, vì chỉ có kẻ yếu mới có thể để lộ cảm xúc đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân là người rất kiên cường, nhất định phải kiên cường! ͏ ͏ ͏ ͏
U Minh Huyễn Ảnh Miêu nghiêng đầu nhìn chòng chọc móng vuốt bản thân, lại vươn đầu lưỡi đầy gai nhọn ra nhẹ nhàng liếm lên đầu móng vuốt một cái! ͏ ͏ ͏ ͏
Móng vuốt sắc bén rạch ra một vết thương trên đầu lưỡi U Minh Huyễn Ảnh Miêu, máu tươi chảy ra trong nháy mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
U Minh Huyễn Ảnh Miêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gã nam nhân trước mắt, nuốt một ngụm máu xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đưa hai tay ra, ôm lấy U Minh Huyễn Ảnh Miêu đặt lên đầu gối mình, lại xoa đầu nó rồi cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu phó quan, U Minh Huyễn Ảnh Miêu của ngươi thật là đáng yêu, ngốc nga ngốc nghếch! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngốc nga ngốc nghếch! ? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân mím môi, không dám nói lời nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như là những người khác dám đánh giá U Minh Huyễn Ảnh Miêu của cô như thế, cô sẽ để cho đối phương biết, cái gì gọi là tàn nhẫn! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu là Tô Dương đánh giá... ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy thì là ngốc nga ngốc nghếch đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- A! Lần này ngươi không được ngoan lắm nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhô đầu ra nhìn, liền chứng kiến trên quân phục ở phần bụng Tô Dương có bốn vết cào sắc bén. Rất rõ ràng, vừa rồi U Minh Huyễn Ảnh Miêu ở trong lòng Tô Dương vẫn không muốn cam tâm, bèn đánh lén hắn một lần. ͏ ͏ ͏ ͏
Kết quả, không có bất kỳ tác dụng nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương dùng một tay tóm lấy đầu U Minh Huyễn Ảnh Miêu, hơi hơi dùng lực một chút, U Minh Huyễn Ảnh Miêu liền cảm đầu mình sắp bị sức mạnh khổng lồ này đè nát! ͏ ͏ ͏ ͏
Nó điên cuồng vặn vẹo tứ chi, muốn tránh khỏi sự kềm kẹp của Tô Dương, nhưng Tô Dương như một ngọn núi cao, không hề suy chuyển. Xương sọ của U Minh Huyễn Ảnh Miêu bắt đầu biến dạng, nó biêt, nếu còn tiếp tục, chắc chắn nó phải chết! ͏ ͏ ͏ ͏
Bị bức đến bất đắc dĩ, nó chỉ có thể bắt lấy cái phao cứu mạng cuối cùng, cầu cứu chủ nhân của nó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, buông tha nó đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, nể mặt ngươi, ta bỏ qua cho nó một lần. ͏ ͏ ͏ ͏
Bàn tay lớn kia buông ra, U Minh Huyễn Ảnh Miêu xụi lơ ở trong lòng Tô Dương, không ngừng thở hổn hển. Bây giờ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Tô Dương nó cũng không có, tên nhân loại này quả thực quá đáng sợ! ͏ ͏ ͏ ͏
U Minh Huyễn Ảnh Miêu đưa mắt nhìn Liễu Mộng Vân, ánh mắt tràn đầy cảm kích. Nhưng đúng lúc đó, Tô Dương chợt lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn muốn nghiêm phạt nó mới được! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đưa tay về phía chòm râu của U Minh Huyễn Ảnh Miêu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liền nhổ một cọng râu của nó đi! ͏ ͏ ͏ ͏
U Minh Huyễn Ảnh Miêu chỉ cảm thấy bên mép đau đớn một hồi, nhưng chỉ là một sợi râu đen nhánh của nó bị nhổ đi mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời điểm Tô Dương thuận tay quăng sợi râu kia giữa không trung, U Minh Huyễn Ảnh Miêu còn vươn móng vuốt, muốn bắt lấy sợi râu đó, nhưng rồi sợi râu vẫn theo gió bay đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Móng vuốt của nó vô lực đặt lên trên đùi Tô Dương. Toàn bộ miêu... Đều uể oải! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thấy cũng có chút không đành lòng. Trước đây nhà hắn từng nuôi mèo, nghe cha mẹ nói, không được nhổ râu mèo, hắn vẫn luôn nhớ kỹ. Hiện tại hiếm khi có cơ hội, có lý do nhổ râu mèo người khác, dĩ nhiên Tô Dương muốn thử một phen. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này nể mặt phó quan nên mới chỉ nhổ một cọng râu của ngươi, lần sau ta sẽ trực tiếp vặn đầu ngươi đi, biết không? ͏ ͏ ͏ ͏