Lấy thực lực của Tần Bằng Trình, chắc chắn trên tay hắn đang có sủng thú với tiềm lực trưởng thành là Hoàng cấp, nên điều hắn cần làm nhất bây giờ, chính là nghĩ trăm phương ngàn kế bồi dưỡng sủng thú Vương Giả cấp trong tay đạt đến Hoàng cấp, từ đó trở thành Hoàng cấp Ngự Thú sư, kéo dài thọ mệnh, chứ không phải là bồi dưỡng một con Không gian hệ sủng thú Hắc Thiết hạ phẩm, bồi dưỡng lên đến Hoàng cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên, ngươi cũng không cần quá áp lực! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi, bắt đầu đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn thoáng qua trường đao Diêu Tinh đeo bên hông, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại đội trưởng, có thể cho mượn đao của ngươi dùng chút không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh không hỏi nhiều, trực tiếp đưa đao cho Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Trường đao được rút ra, thân đao tuyết trắng, giống hệt hàm răng hung thú. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đưa ngón tay đến lưỡi đao, dùng sức rạch một cái, da thịt chậm rãi bị cắt đứt, máu tươi bắt đầu chảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sở hữu Đại Địa Bạo Hùng với thiên phú Bất Diệt Kim Thân, hắn cũng không phải là vô địch, phòng ngự của nó cũng có giới hạn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thằng nhóc này da dày thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh nhổ nước bọt nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười cười, sau đó nghiêm túc bôi máu lên trên trứng của Hư Không Du Linh. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới chân Tô Dương xuất hiện trận pháp, hắn vươn tay, dùng tâm linh cảm ứng sinh mệnh bên trong vỏ trứng. Hư Không Du Linh non nớt cũng không quá chống lại, lập tức đáp ứng khế ước. ͏ ͏ ͏ ͏
Ken két, một thanh âm thanh thúy vang lên, vỏ trứng nứt ra, một đoàn khói màu xám lạnh bay ra từ trong vỏ trứng. Đoàn khói kia ngưng tụ không tiêu tán, trôi nổi giữa không trung, thoạt nhìn có chút không chân thực. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Dương biết, đây chính là Hư Không Du Linh. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn thoáng qua độ trung thành của Hư Không Du Linh, độ trung thành chỉ có 80. ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng là Tô Dương ấp trứng, lần đầu tiên nhìn thấy cũng là Tô Dương, vậy mà độ trung thành chỉ có 80, đúng là có hơi thấp. Quả nhiên, sủng thú có tiềm lực Đế cấp không dễ khống chế như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, đối với loại sủng thú có tiềm lực cực cao, tính cách cũng vô cùng cao ngạo này, Tô Dương có tuyệt chiêu! ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng đúng lúc đó, gợi ý của hệ thống vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏
“Đinh! Chúc mừng kí chủ ký kết cới con sủng thú thứ năm, nhiệm vụ hoàn thành!” ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vội vã nói thầm trong lòng: “Tạm dừng phát thưởng!” ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh chứng kiến đoàn khói xám kia, than thở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thì ra là Hư Không Du Linh, đúng là vô cùng hiếm thấy, trong lịch sử Vân quốc chưa từng xuất hiện lấy một con. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước đây Đại đội trưởng không biết nó là Hư Không Du Linh? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên không biết, chúng ta chỉ biết nó là Không Gian hệ hung thú, sở hữu tiềm lực đại khái là Đế cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh cười, lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quả trứng hung thú này không phải do chúng ta phát hiện ra, mà là chúng ta dùng thực lực đoạt về tay. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đoạt từ nơi nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Tây Nam Quân Bộ đã là thế lực mạnh nhất trong Vân quốc Liên Bang Tây Nam Bộ, có thể khiến bọn họ phải ra tay cướp đoạt, còn phải trả giá rất nhiều, thì đúng là hiếm thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- E hèm! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh ho khan một tiếng, chỉ chỉ hướng Tây Nam, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sát vách chúng ta... chuyện này, ngươi không nên nói lung tung, trước đây chúng ta làm rất sạch sẽ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiểu mà, hiểu mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương liên tục gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi trở về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh mang chén trà ra khỏi phòng họp, lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đi xem lão Tần. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn Hư Không Du Linh, nó đang trôi nổi trước mặt Tô Dương, không có ánh mắt, không có miệng, chỉ là một đoàn khói xám. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bỏ nó vào trong Ngự Thú Không Gian, rời khỏi Tây Nam Quân Bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngồi trên xe quân đội rời khỏi Xương Vũ Thành, Bạo Phong Chi Ưng lại mang hắn cách xa phạm vi Xương Vũ Thành, đi tới một nơi hoang vắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này hắn mới thả Hư Không Du Linh ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Hư Không Du Linh đang ở trong trạng thái bán thực thể hóa, có chút tương tự Mê Vụ Ẩn Yêu, sờ vào thấy mềm nhũn lành lạnh, hơi giống một khóm mây đen, lại không thể dùng tay xuyên thủng qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ, đây mới là căn nguyên cho cái tên “Du Linh” của nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thấp giọng nói với Hư Không Du Linh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này vật nhỏ, bây giờ ngươi đã là sủng thú của ta, để ta tặng cho ngươi một món lễ vật. ͏ ͏ ͏ ͏
Hư Không Du Linh thoát ra khỏi tay Tô Dương, bay đến trước mặt hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đã dùng tâm linh cảm ứng, Tô Dương biết, Hư Không Du Linh nghe hiểu lời hắn nói, đang tò mò nhìn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vươn tay, nhẹ nhàng tóm lấy Hư Không Du Linh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thả lỏng, mở rộng tâm thần, nhận lễ vật ta tặng cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hư Không Du Linh nghe lời từ hắn, chậm rãi thả lỏng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó từ một đoàn khói xám nhỏ bằng quả bóng rổ, chậm rãi bành trướng thành một cụm sương trắng nhàn nhạt, giống như kẹo bông. ͏ ͏ ͏ ͏