Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 279: Phiền Não Mà Thần Chi Khứu Giác Mang Tới




Tô Dương bất đắc dĩ sờ mũi một cái: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi còn tự xưng tin tức nhanh nhạy, ta cũng phục ngươi đấy! ͏ ͏ ͏ ͏

- Chờ một chút, ngươi nói cái gì, ngươi báo danh? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Báo danh chí ít cần thực lực Ngự Thú sư Bạch Kim cấp chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta hiện tại là thế! ͏ ͏ ͏ ͏

- Trời ạ! Ngươi thật đúng là một quái vật! ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Cửu Thiên còn không chịu từ bỏ ý đồ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy ngươi biết chuyện Tiểu đội số 7 chúng ta mới gia nhập một vị đại mỹ nữ chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương lấy tay đỡ trán: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tin tức của ngươi, sẽ không phải là từ chỗ Trần Khắc đó chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm sao ngươi biết? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta nói cho bọn hắn biết! ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương tách khỏi Từ Cửu Thiên, trở lại gian phòng của mình, mở sách, chăm chú đọc. Nhàn rỗi thật sự. ͏ ͏ ͏ ͏

Cách tỷ đấu cạnh tranh chức Đội trưởng Tiểu Đội Khẩn Cấp số 14 còn có mấy ngày, khoảng thời gian này không đủ để hắn đi Nhạn Đãng Sơn một chuyến. Hắn chỉ có thể ở Đại Đội Khẩn Cấp chờ thêm vài ngày. ͏ ͏ ͏ ͏

Qua hai ngày, hắn đột nhiên nghe được trong Tiểu đội số 7 truyền ra một loạt tiếng sói tru. Và rồi cửa phòng hắn đã bị gõ, người mở cửa là Trần Khắc. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Ca, Liễu Mộng Vân kia tới! ͏ ͏ ͏ ͏

- Sắp ba mươi tuổi đời rồi, không thể bình tĩnh một chút sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Không đến ba mươi tuổi đạt đến tiêu chuẩn Ngự Thú sư Hoàng Kim cấp, Trần Khắc cũng coi như là một gã tiểu thiên tài! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đang độc thân đó! ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Khắc cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm sao có thể không kích động được chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có ý gì rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Kỳ thực... Không có! ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Khắc lúng túng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có người nói Liễu Mộng Vân cực kỳ cao ngạo, Ngự Thú sư cùng cấp đi tới trước mặt nàng, nàng còn chẳng muốn liếc mắt nhìn, nhất định nàng sẽ ghét ta! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nàng rất cao ngạo sao? Không cảm thấy! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhớ lại cảnh bên trong Nhạn Đãng Sơn, Liễu Mộng Vân giúp hắn dựng trướng bồng, làm cơm, chuẩn bị đồ uống. Thật sự không hề thấy Liễu Mộng Vân kiêu ngạo bao nhiêu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đó là ngươi chưa tiếp xúc với nàng thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Khắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nàng lạnh lùng đến mức giống như một khối băng... ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Trần Khắc đột nhiên khẩn trương, sau đó hắn đá mắt nhìn Tô Dương, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nàng, tới rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn liền chạy như một làn khói. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhẹ nhàng hít mũi một cái, cảm giác nhiệt độ không khí chung quanh có chút giảm xuống, cũng biết Liễu Mộng Vân đã đến gần rồi. Hắn đi ra cửa thì thấy Liễu Mộng Vân đang đi về phía mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Mùi trên người Liễu Mộng Vân khiến Tô Dương cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Trước khi nàng đến còn tắm rửa qua, trên người có mùi sữa tắm xa hoa và thủy thanh hương. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên quảng trường nhỏ bên ngoài phòng là mấy thành viên Tiểu đội số 7, bọn họ ngoài miệng thì trò chuyện, nhưng vẫn luôn chú ý tới Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân thì vẫn là mặt lạnh ăn tiền, trên người có thoảng hơi lạnh. Nàng cúi chào Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thiếu tá, mọi chuyện đã làm xong! ͏ ͏ ͏ ͏

- Hắn thế nào? Hài lòng với quà tặng chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nhìn thoáng qua thành viên Tiểu đội số 7 trên quảng trường nhỏ, Tô Dương lúc này mới ý thức được trước cửa không phải chỗ nói chuyện, do dự một chút, hắn xoay người trở về phòng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương mang cho Liễu Mộng Vân một cái ghế, lúc quay đầu nàng đã khép cửa lại... ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân không biết, nàng đóng cửa một cái, thành viên Tiểu đội số 7 đang phơi nắng tán dóc trên tiểu quảng trường đều nổ tung! Thậm chí có người trực tiếp nhảy dựng lên. Ngay cả những thành viên Tiểu đội số 7 trong phòng khác cũng chạy ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Rất rõ ràng, Liễu Mộng Vân tuyệt đối có quan hệ với Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ nó! Liễu Mộng Vân và Tô Dương có quan hệ như thế nào vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

- Bọn họ quen nhau từ lúc nào thế? ͏ ͏ ͏ ͏

- Bị thằng nhóc kia nhanh chân đến trước rồi hả? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nữ thần của ta... ͏ ͏ ͏ ͏

- Trong tiểu đội không cho phép có quan hệ nam nữ, Tô Dương phạm quy, ta muốn đi thực danh tố cáo hắn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi có thể đi thử xem, Tô Dương đã là Ngự Thú sư Bạch Kim cấp! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha, ta đùa thôi, đừng để ý! ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nhìn thoáng qua phòng Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Căn phòng vô cùng sạch sẽ, dọn dẹp cũng chỉnh tề, không có bất kỳ mùi vị khác thường, trên bàn sách còn để một quyển sách dày, bên trong trang sách rõ ràng có kẹp dấu trang. Hoàn cảnh này khiến nàng thư thái hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngồi đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Hình như ngươi về trễ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta ở Thất Tinh Thành đợi mười ngày, quan sát Chu Đại Hải và Thương Vân Chi Ưng ký kết khế ước xong mới rời đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng lấy ra cái máy quay phim xinh xắn: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trong này đều có ghi chép. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong máy quay phim, Tô Dương thấy Chu Đại Hải quay lưng lại, đi về phía cửa chính trại huấn luyện. Lúc tới cửa, hắn quay đầu lại. Trên bả vai là một con Thương Vân Chi Ưng Nhỏ. Đến lúc hắn khuất sau cánh cửa, máy quay phim phóng to, Tô Dương thấy hàng chữ to Trại Huấn Luyện lớp năm năm nhất. ͏ ͏ ͏ ͏