Tô Dương có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong lòng Đại Địa Bạo Hùng, còn có suy nghĩ của nó. Cũng vào lúc này, Tô Dương chú ý tới Địa Ngục Huyết Đằng Hoa ở xa. Độ trung thành của Địa Ngục Huyết Đằng Hoa lại tăng hai điểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Ha hả! Gia hỏa này! Chúc Hiểu Sương nói quả không sai, sủng thú Thần cấp không phải dễ thuần phục như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Băng Nguyệt Tinh Linh trong lòng Liễu Mộng Vân nói: “Tên Tô Dương này, trừ Thất Thải Mê Huyễn Điệp trên người... Không phải, tất cả sủng thú trên người hắn đều đáng sợ quá, sau này ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe lời hắn đi!” ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân: “Lúc trước không phải ngươi nói muốn ta ở trong Nhạn Đãng Sơn tìm cơ hội đóng băng hắn thành tượng băng sao?” ͏ ͏ ͏ ͏
Băng Nguyệt Tinh Linh vội vã phủ nhận: “Ngươi vu khống ta, ta tuyệt đối chưa từng nói mấy lời như vậy, ngươi đừng nói bậy, chắc chắn là ngươi bị con Thất Thải Mê Huyễn Điệp kia ảnh hưởng tới tinh thần sinh ra ảo giác nghe nhầm!” ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân lập tức chán nản. ͏ ͏ ͏ ͏
- Địa Ngục Huyết Đằng Hoa, tiếp tục xử lý Thổ Hành Ma Thử còn lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Địa Ngục Huyết Đằng Hoa liền biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời gian một ngày, Tô Dương giết sạch sẽ Thổ Hành Ma Thử ở tiểu bình nguyên này. Tiếp theo đó, Tô Dương bắt đầu càn quét ba ổ Hắc Kim Khôi Giáp Chu. ͏ ͏ ͏ ͏
“Đinh! Sủng thú Địa Ngục Huyết Đằng Hoa của ngươi thăng Hoàng Kim cấp cực phẩm!” ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi tiêu diệt ổ Hắc Kim Khôi Giáp Chu, Địa Ngục Huyết Đằng Hoa xuất hiện trước mặt Tô Dương. Huyết quang lóe lên, nó hóa thành hình người hiện trước mặt Tô Dương. Dung mạo tuyệt đẹp trắng ngần không máu, tóc dài màu máu, mắt hồng bảo thạch xinh đẹp, khí chất yêu dị, nguy hiểm, đẫm máu trên người nàng có thể kích thích hoàn toàn khát vọng chinh phục của đàn ông. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, Tô Dương không có loại suy nghĩ đó. Đây vốn dĩ là sủng thú của mình. Độ trung thành còn vượt qua chín mươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nó liếc nhìn Liễu Mộng Vân một cái liền không để ý tới nàng nữa, hơi nịnh nọt mà hô lên một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì à? ͏ ͏ ͏ ͏
Địa Ngục Huyết Đằng Hoa chủ động mở miệng là chuyện hiếm thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể thỉnh thoảng bồi dưỡng ta một chút hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không phải đang bồi dưỡng ngươi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Địa Ngục Huyết Đằng Hoa nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể bồi dưỡng giống với con gấu lớn kia sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bật cười, Địa Ngục Huyết Đằng Hoa ganh tị rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân bên cạnh cũng nhìn ra. Mấy sủng thú cực mạnh của Tô Dương này là đang tranh sủng! Về phần bồi dưỡng, nàng cho rằng chỉ là ý trên mặt chữ, mỗi vị Ngự Thú sư đều phải bồi dưỡng sủng thú, không có ngoại lệ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời gian nó theo ta dài hơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Địa Ngục Huyết Đằng Hoa bẻ đầu ngón tay: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy kế tiếp chính là ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Xem biểu hiện của ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương duỗi tay sờ mái tóc dài huyết hồng sắc của nó. Địa Ngục Huyết Đằng Hoa không quen kiểu gần gũi thế này, đầu hơi nghiêng ra muốn né tránh, nhưng nó phản ứng lại rất nhanh, còn chủ động đưa đầu tới dưới tay Tô Dương, mặc hắn sờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó thậm chí còn học theo Đại Địa Bạo Hùng, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ. Song rất nhanh nó liền thật sự cảm thấy hơi dễ chịu... ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần trước ta dạy ngươi, ngươi học được đến đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã học được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thử xem! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Địa Ngục Huyết Đằng Hoa đưa tay phải ra, năm ngón tay phải lập tức hóa thành dây leo huyết hồng sắc nhỏ bé. Năm sợi dây leo huyết hồng sắc đan xen sắp xếp liên tục, trong ánh mắt kinh ngạc của Liễu Mộng Vân, một cái ghế mây xuất hiện trên mặt đất... ͏ ͏ ͏ ͏
Đây đều là cái gì với cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Ghế mây? ͏ ͏ ͏ ͏
Bện ghế mây? ͏ ͏ ͏ ͏
Địa Ngục Huyết Đằng Hoa rất có khả năng có tiềm lực tiếp cận hoặc chính là Thần cấp trong miệng cha nàng, lại dưới sự dạy bảo của Tô Dương... Bện ra một cái ghế mây! ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải nói sủng thú có tiềm lực phát triển mạnh mẽ đều cực kỳ cao ngạo hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy ghế mây, Tô Dương hài lòng gật gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thu lại gai ngược và phiến lá, đừng cắt hỏng quần áo của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Địa Ngục Huyết Đằng Hoa rất rõ ràng, với năng lực hiện tại của nàng hoàn toàn không tổn thương được con gấu đần kia. Rút gai ngược về dây leo, phiến lá toàn bộ nép sát trên ghế mây, Tô Dương ngồi lên ghế mây, cảm thấy... Còn rất tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc bàn nhỏ hỏng rồi, sau này cứ ngồi nó đi! ͏ ͏ ͏ ͏
“Băng Nguyệt, ngươi xem Địa Ngục Huyết Đằng Hoa nhà người ta nghe lời biết bao!” ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân không nhịn được than thở. ͏ ͏ ͏ ͏
Băng Nguyệt Tinh Linh trong lòng nàng nói: “Liễu Mộng Vân, ta khuyên ngươi vẫn là tỉnh táo một chút thì tốt hơn, ta đề nghị ngươi đầu tiên hiểu rõ ngươi một tí, sự chênh lệch giữa ngươi và Tô Dương, đừng ôm ấp những ảo tưởng không thực tế kia!” ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Tô Dương ngồi lên ghế mây, Địa Ngục Huyết Đằng Hoa bắt đầu lấy lòng mà điều chỉnh kích thước của ghế mây, để ghế mây càng dựa sát thích hợp với dáng người cơ thể Tô Dương, khiến hắn ngồi càng thoải mái hơn tí. ͏ ͏ ͏ ͏