Năm đó khi nàng có được Băng Nguyệt Tinh Linh cũng phải trầy trật cả nửa năm trời mới phát hiện thiên phú “Bạo tạc” của Băng Nguyệt Tinh Linh! Nhưng người trước mặt này chỉ cần hai phút... ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ cần liếc nhìn là nhìn ra kỹ năng của Băng Nguyệt Tinh Linh! Tô Dương trong mắt Liễu Mộng Vân lập tức trở nên cao thâm khó dò. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng cảm thấy cặp mắt thâm thúy kia của Tô Dương có thể nhìn thấu mọi thứ! Đứng trước mặt Tô Dương, nàng cảm giác mình không có bí mật gì, giống như không mảnh vải che thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí có hơi trầm lặng, chỉ có thể nghe tiếng côn trùng kêu và chim hót, cùng với tiếng thú gầm xa xa, tiếng nổ lốp đốp của đống lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Băng Nguyệt Tinh Linh thu lại ánh mắt phẫn nộ, không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Dương. Nó vỗ cánh chậm chạp dịch chuyển ra sau lưng Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Băng Nguyệt Tinh Linh có thể nghe hiểu lời của Tô Dương, cảm giác bị trực tiếp nhìn ra thiên phú cực kỳ khó chịu, khiến nó muốn điên, còn khó chịu hơn bị nhìn thấy thân thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao thân thể chỉ là bí mật bên ngoài, mà Tô Dương là nhìn thấu linh hồn của nó, nhìn thấu thiên phú ẩn giấu trong linh hồn nó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi nghỉ ngơi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chỉ chỉ lều vải của Liễu Mộng Vân ở đằng xa. Lều vải của hai người cách hơn mười mét. ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cũng không biết mình làm cách nào mà trở về lều của mình. Đóng lều lại, trong lều lập tức tối đen. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhìn về hướng của Tô Dương, luôn cảm thấy có một cặp mắt kinh khủng đang nhìn chằm chằm mình. Nàng sờ hình xăm Băng Nguyệt Tinh Linh trên người mình, dùng ý niệm trao đổi với nó: ͏ ͏ ͏ ͏
“Băng Nguyệt, sức quan sát của hắn thật đáng sợ, ta cảm thấy không giấu được hắn điều gì, sau này ta vẫn là đàng hoàng làm phó quan thôi... Ngươi thấy sao?” ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh thì đánh không lại! Lừa cũng không tránh được mắt của đối phương! Còn có thể làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
“Không cần xung đột với hắn, sau này khi hắn ở đây, đừng gọi ta ra, ta chỉ ở trong người ngươi thôi... Ở trước mặt người nọ ta cảm thấy cả người đều khó chịu!” ͏ ͏ ͏ ͏
“Ừm!” ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cũng có cảm giác này! Nhưng nàng mỗi ngày đều phải đứng trước mặt Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Sáng sớm hôm sau, Tô Dương ngửi được mùi thịt mà thức dậy. Thay quần áo xong, mở lều vừa đi ra ngoài, hắn đã chú ý tới ở bên cạnh lều mình có một chậu nước nóng đang bốc hơi. Trong chậu còn để một cái khăn lông màu trắng. Cạnh nước nóng còn có một cái ly, trong ly có bàn chải và kem đánh răng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Rửa mặt? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân ngẩng đầu, sau đó gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chậc chậc! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vắt khăn lông thả lên mặt, hơi nóng phả vào mặt, còn có một mùi hương hoa lài nhàn nhạt, hắn lập tức thấy tỉnh táo hơn. Trước kia một mình hắn ở dã ngoại thường không rửa mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn là một người hơi cẩu thả. ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh răng rửa mặt, ngồi vào bàn nhỏ, Liễu Mộng Vân bưng tới cho hắn một chén cháo. Ăn xong bữa sáng, Liễu Mộng Vân lấy nước nóng rửa chén, thu dọn xong mọi thứ một cách nhanh chóng. Bạo Phong Chi Ưng xuất hiện, nàng ngồi lên móng vuốt của Bạo Phong Chi Ưng. ͏ ͏ ͏ ͏
Biết điều cực kỳ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bảy ngày sau Tô Dương đi vào sâu trong Nhạn Đãng Sơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngồi trước đống lửa, Tô Dương nói với Liễu Mộng Vân: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này đi vào Nhạn Đãng Sơn ta có thể sẽ ở lại hai tháng, tranh thủ trong hai tháng đột phá đến Bạch Kim cấp, đến lúc đó trở về đại đội khẩn cấp, cạnh tranh chức vị đội trưởng tiểu đội khẩn cấp số 14. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hai tháng đội phá Bạch Kim cấp? Cạnh tranh chức đội trưởng tiểu đội khẩn cấp số 14? Bất kỳ mục tiêu nào đều đủ để khiến phần lớn Ngự Thú sư phấn đấu cả đời! Này có khả năng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhìn Tô Dương, phát hiện thật sự còn có thể. Người này, thiên phú mạnh đến không hợp lẽ thường. Thiên phú mạnh cũng thôi đi, còn có được sức quan sát kinh khủng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nói một cách nghiêm túc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sẽ giúp ngươi để ý sủng thú thích hợp! ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân thông minh biết điều nên nhận được ưu đãi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Băng Nguyệt Tinh Linh của ta sắp đột phá Bạch Kim trung phẩm rồi, sủng thú của ta vừa mới chết trận, trong hai mươi ngày ta cũng không phù hợp để ký kết sủng thú mới. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong hai mươi ngày tranh thủ đột phá Bạch Kim trung phẩm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, ngươi biết gần đây có bầy hung thú Hoàng Kim cấp hoặc là hung thú Bạch Kim cấp gì hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhớ Liễu Mộng Vân từng nhắc tới, nàng 15 tuổi đã bắt đầu đi theo đại đội săn bắt Trân Bảo Các đi săn giết hung thú. ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trân Bảo Các có hệ thống tình báo của mình, cũng không kém quân đội các ngươi là bao, ta đều nhớ rất rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có tiện nói cho ta không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Hung thú, mọi người đều có thể săn giết, cũng không phải là để cho ai độc chiếm. Để lộ sơ sơ thật ra cũng không có việc gì lớn. Liễu Mộng Vân cả đời này phỏng chừng cũng không trở về Trân Bảo Các được. Trừ khi quân đội sụp đổ, nhưng mà việc này có khả năng sao? ͏ ͏ ͏ ͏