Liễu Long nhìn Mã Văn Hồng đối diện nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kể cả muốn chúng ta chết, cũng phải để cho chúng ta làm quỷ minh bạch chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Người Trân Bảo Các các ngươi giỏi quá, ở Nhạn Đãng Sơn suýt thì hại chết một vị thành viên Đại Đội Khẩn Cấp chúng ta, thành viên kia chạy về cáo trạng với Diêu đại đội, ta cũng bó tay thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cố ý? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là cố ý! Nếu không phải cố ý, làm sao Diêu đại đội trưởng lại tức giận như vậy được? ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng khinh thường nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng quân đội chúng ta không nói đạo lý? ͏ ͏ ͏ ͏
Quân đội nói đạo lý? ͏ ͏ ͏ ͏
Thực sự là một chuyện cười! ͏ ͏ ͏ ͏
Quân đội mà nói đạo lý thì đã không im lặng mà trực tiếp pháo oanh Trân Bảo Các, tiễn toàn bộ bọn họ vào ngục giam! Cái này mắc mớ gì đến bọn họ? Cũng không phải bọn họ bảo làm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Căn cứ điều lệ trong thời gian chiến tranh của Liên Bang, tất cả những ai có ý đồ nguy hại an toàn tánh mạng của quân nhân liên bang đều phải xử trọng hình, tất cả những tổ chức có ý đồ nguy hại an toàn tánh mạng của quân nhân liên bang đều phải thủ tiêu hoặc là tiêu diệt! ͏ ͏ ͏ ͏
Căn cứ điều lệ trong thời gian chiến tranh của Liên Bang, thì phải dùng trong thời gian chiến tranh. Ba trăm năm trở lại đây, Vân quốc Liên Bang có lúc nào mà không phải nằm trong thời gian chiến tranh... Kẻ thù lớn nhất là hung thú! Còn quyền giải thích điều lệ này lại thuộc về quân đội. Chẳng qua điều đó còn chưa dọa được nhóm Liễu Long. ͏ ͏ ͏ ͏
Trân Bảo Các ở Vân quốc Liên Bang thâm căn cố đế, không phải nói thủ tiêu là có thể thủ tiêu. Tuy nhiên, nhóm Liễu Long cực kỳ hận thành viên Trân Bảo Các dám ra tay với thành viên Đại Đội Khẩn Cấp kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mã đội trưởng, chúng ta tuyệt đối không có suy nghĩ làm hại thành viên Đại Đội Khẩn Cấp, nhất định là người nọ tự chủ trương, còn xin ngươi báo cho ta biết rốt cuộc là ai làm, Trân Bảo Các chúng ta nhất định sẽ đưa thủ cấp người kia lên và bồi thường thỏa đáng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, chúng ta nhất định phải giết hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nộp người sống, các ngươi nghĩ xử trí như thế nào cũng được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Mã đội trưởng, nói cho chúng ta biết đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long và một đám cao tầng Trân Bảo Các đã hận đến nghiến răng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như không phải hắn, Trân Bảo Các bọn họ cũng sẽ không thê thảm như thế! Kể cả có ra tay thì cũng phải xử lý sạch sẽ một chút chứ? Giờ thì hay rồi, ngay cả Trân Bảo Các cũng bị đánh nát, tổn thất vô số. Bọn họ còn bị đưa vào ngục giam! Ngu xuẩn, không đáng sống, phải bầm thây vạn đoạn! ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng thấy Liễu Long cùng một đám cao tầng Trân Bảo Các phẫn nộ, cười như không cười nói với Liễu Long: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu điếm trưởng, không khéo, người dám ra tay với thành viên Đại Đội Khẩn Cấp chúng ta, lại chính là nữ nhi bảo bối của ngươi Liễu Mộng Vân! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nằm trên người Bạo Phong Chi Ưng nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay rồi hiểu ra. Trân Bảo Các là bị bắt làm điển hình. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh trừ việc giúp hắn báo thù ra, không chừng còn mượn chuyện này dọa sợ tất cả thế lực ở Tây Nam Bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng, hắn cũng không tức giận, còn cảm thấy thật thoải mái! Hơn nữa, làm như vậy đối với hắn và đối với toàn bộ quân nhân Tây Nam Bộ đều có chỗ tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhạn Đãng Sơn, một vị Ngự Thú sư cấp bậc Tinh Diệu dẫn Liễu Mộng Vân đang bị thương chạy thật nhanh đến Xương Vũ Thành. Ở trận chiến trước, Tô Dương hoàn toàn hạ tử thủ, trực tiếp dồn Liễu Mộng Vân đến đường chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tình huống bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể sử dụng “Hàn Băng Chi Quan” để kéo dài thời gian, tự bảo vệ mình. Nàng thành công nhưng phải trả giá bằng trọng thương. Trong Trân Bảo Các có lượng lớn dược vật chữa thương trân quý, chỉ cần trở lại Trân Bảo Các là có thể ổn định lại thương thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nằm trên Lôi Vân Điểu, sắc mặt trắng bệch như tuyết. Nàng mở mắt, mờ mịt nhìn đám mây đang trôi ngược trên bầu trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đường, nàng suy nghĩ rất nhiều. Nàng biết, nàng nhất định phải kể chuyện xảy ra ở Nhạn Đãng Sơn cho cha mình biết. Tô Dương không phải là nhân vật dễ trêu chọc, nghe nói hắn được Tần Bằng Trình rất coi trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nghĩ đến liền đau đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nàng cảm thấy, dựa vào quan hệ của phụ thân nàng đối với Tây Nam quân bộ thì chắc chắn có cách giải quyết chuyện này! ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu thư, sắp đến Xương Vũ Thành rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Đậu trước cửa cách không xa Xương Vũ Thành, Liễu Mộng Vân miễn cưỡng đứng dậy, cố gắng trượt xuống từ cánh của Lôi Vân Điểu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu thư, cần ta dìu ngươi không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn, không cần, ta tự đi được! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân loạng choạng đi về phía cửa Xương Vũ Thành, vị Ngự Thú sư cấp bậc Tinh Diệu kia bất đắc dĩ lắc đầu đuổi sát theo nàng. Nếu Liễu Mộng Vân ngã xuống thì hắn cũng có thể đỡ kịp. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân là nữ nhi Liễu Long thương yêu nhất, nếu như có thể chiếm được hảo cảm của Liễu Mộng Vân thì lập tức sẽ lên như diều gặp gió! ͏ ͏ ͏ ͏