Nhưng Tô Dương lại cảm thấy rất hứng thú về sủng thú băng hệ trên người nàng. Con sủng thú băng hệ kia, thiên phú chắc chắn không bình thường! ͏ ͏ ͏ ͏
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhạn Đãng Sơn, Tô Dương không dự định tiếp tục đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Kết thành hận thù với Trân Bảo Các, nói không thèm để ý thì chắc chắn là giả. Trân Bảo Các không phải Bạo Hùng dong binh đoàn ban đầu. Bạo Hùng dong binh đoàn chỉ là một tổ chức bất nhập lưu, Tô Lợi Quần cũng có thể không thèm để vào mắt. Còn Trân Bảo Các, cũng là thế lực đứng đầu hiếm thấy trong Liên Bang Vân quốc. Kết thù với họ về sau nhất định sẽ đụng tới phiền phức. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cũng không cho rằng với thực lực bây giờ, hắn đã có thể hoành hành ở Vân quốc Liên Bang không gặp trở ngại. Đương nhiên, Tô Dương không hối hận. ͏ ͏ ͏ ͏
Ai bảo đối phương trêu chọc hắn trước? Chọc phiền toái nhỏ, tự mình giải quyết. Chọc phiền toái lớn làm sao bây giờ? Đương nhiên là báo lên trên rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bằng không, tại sao muốn gia nhập vào thế lực tổ chức? Còn không phải là trông cậy vào phúc lợi đãi ngộ phong phú, trông cậy vào thời điểm gặp phải phiền toái, tìm tổ chức làm tí đệm lưng? Để tổ chức hỗ trợ giải quyết phiền phức! ͏ ͏ ͏ ͏
Trân Bảo Các cay cú nói không chừng còn có thể tung ra cường giả Vương Giả cấp tới, nếu như cái này cũng một người khiêng, vậy thì có điểm choáng váng... ͏ ͏ ͏ ͏
Ác nhân thì phải cáo trạng trước! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cưỡi Bạo Phong Chi Ưng, chạy thật nhanh về Xương Vũ Thành. Bực bội đến mức mặt mũi đỏ bừng. Hắn sờ sờ gương mặt nóng lên, chạy đến Đại Đội Khẩn Cấp tìm Chúc đại đội trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Cửa phòng làm việc cũng không thèm gõ, trực tiếp phá cửa mà vào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương? Làm sao mà phừng phừng thế? Cửa cũng không thèm gõ? ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Hiểu Sương ngồi ở trong phòng làm việc, thả văn kiện xuống, không hề tức giận mà chỉ nghi hoặc. Tô Dương luôn luôn ổn trọng, rất lễ phép. Thấy hắn mặt mũi đỏ lên, giống như xảy ra chuyện không vui gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng, vừa rồi ta đi Nhạn Đãng Sơn liệp sát hung thú! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm, sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Hiểu Sương chăm chú nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đám người kia không phải thứ gì... ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thật sự không có khuếch đại, chỉ kể lúc đi đụng mặt một đám người bị Xích Viêm Cự Tích đuổi kịp, vốn định tránh ra thật xa, không ngờ một vị cao thủ Bạch Kim cấp của đối phương dùng Thương Vân Chi Ưng dẫn hai con Xích Viêm Cự Tích công kích hắn, hắn phẫn nộ hoàn thủ. Sau đó tức giận, tiếp tục đuổi giết đám người kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Hiểu Sương đấm lên mặt bàn, gật đầu tán đồng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như là ta, chỉ cần có năng lực, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, đúng là rất đáng hận! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương lại kể lại quá trình đuổi giết bọn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng vì nhìn thấy tín hiệu bọn họ cầu cứu mới biết được bọn họ là người của Trân Bảo Các! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Hiểu Sương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đáng đời bọn họ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-... Sau lại chạy ra một vị Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp, ta liền chạy về! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không bị thương chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Hiểu Sương gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, vị nữ Ngự Thú sư có mái tóc dài màu trắng kia ngoại trừ sở hữu một con Địa Long Thú, có phải còn có một con sủng thú băng hệ vô cùng mạnh mẽ hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Kỹ năng băng hệ của đối phương khiến Tô Dương ấn tượng cực kỳ khắc sâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nghĩ ta biết đối phương là ai! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại nói tiếp, nàng và ngươi còn có chút quan hệ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan hệ thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị Ngự Thú sư kia chắc là con gái các chủ Liễu Long Trân Bảo Các Võ Xương thành Liễu Mộng Vân! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Hiểu Sương thấy Tô Dương nghi hoặc cùng khó hiểu, nàng liền giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ngươi lần này đứng thứ nhất đại bỉ thiên tài Ngự Thú sư Tây Nam sao? Nàng là quán quân kỳ trước! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chợt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thảo nào thực lực nàng cũng không tệ lắm, khiến ta có chút đau đầu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực lực không tệ, vậy thì đúng rồi, có Trân Bảo Các chống đỡ, sủng thú của nàng đều rất lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
- Có vẻ như thế lực rất cường đại... Vậy ta phải chịu thiệt ư? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng hình như ta cũng không quá thua thiệt, giết luôn bốn con sủng thú Bạch Kim cấp của nàng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai nói ngươi phải chịu thiệt thòi? ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Hiểu Sương trực tiếp đứng lên, hai tay chống trên bàn, nàng nhìn chằm chằm quân phục hơi bẩn của Tô Dương, ngữ khí nghiêm túc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hỏi ngươi, ở Nhạn Đãng Sơn ngươi mặc quân phục không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặc chứ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đi ra ngoài đều mặc quân phục cả. Thứ nhất là quân đội yêu cầu. Thứ hai chất liệu của quân phục rất được, chịu bẩn chịu mài mòn, bị hỏng còn có thể được cấp lại miễn phí, không mặc thì quá phí! Thứ ba còn có thể cho thấy thân phận, nói không chừng gặp phải ở Nhạn Đãng Sơn còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt, vậy thì đúng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏