Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 172: Đãi Ngộ Của Tiểu Đội Khẩn Cấp Ở Địa Phương




- May mắn chính là, vài thành phố gần Kim Nha Sơn, đều cách Kim Nha Sơn khá xa, coi như đám Hung thú có lao ra khỏi Kim Nha Sơn thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với mấy thành phố đó. Bằng vào thực lực của bọn họ thì có thể ngăn cản. Chúng ta cũng chỉ cần phụ trách hỗ trợ Đồng Gia Thành phòng thủ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Mọi người nghỉ ngơi một tối cho khỏe. Ngày mai đi đến Nam Thành ở Đồng Gia Thành trước! ͏ ͏ ͏ ͏

- Giải tán! ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn một trăm thành viên tiểu đội khẩn cấp trực tiếp giải tán. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không lâu lắm, quân đội Đồng Gia Thành lái hai chiếc xe tải qua đây. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn mười binh sĩ thân thể khoẻ mạnh, đem từng thùng thức ăn tỏa ra mùi thơm mê người xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Có một vị lão quân nhân lớn tiếng hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Các bằng hữu tiểu đội khẩn cấp, ăn cơm thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe nói dọn cơm, đám Tô Dương liền đi ra, chạy hơn mười ngày đường, bọn họ chưa được ăn một bữa ngon lành. ͏ ͏ ͏ ͏

Cái vị lão quân nhân kia cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành Chủ Đại Nhân của chúng ta biết các người tới, nên đã giết trước một đầu Hung thú Bạch kim cấp để bồi bổ cho mọi người! ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe được có thịt Hung thú Bạch kim cấp để ăn, không ít thành viên tiểu đội khẩn cấp trên mặt nổi lên tiếu ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú sư Hoàng kim cấp rất ít ăn thịt Hung thú Bạch kim cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Thịt Hung thú Bạch kim cấp hiếm lưu thông trên thị trường. Đều bị cao tầng kiểm soát chặt. ͏ ͏ ͏ ͏

Thành viên tiểu đội khẩn cấp xếp hàng rất quy củ, dưới sự an bài của quân đội Đồng Gia Thành, Tô Dương lãnh được một cái khay lớn hơn cả mặt mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Một đầu bếp cao lớn vạm vỡ, mạnh tay múc cho Tô Dương hơn phân nửa khay cơm. Đi tới thùng sắt thức ăn bên cạnh, lại một vị đầu bếp dùng cái gáo lớn kia múc đầy cho Tô Dương một muôi lớn thịt Hung thú Bạch kim cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Thấy Tô Dương muốn đi, người này vội vã hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chờ một chút, còn hai muôi nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

Lại thêm hai muôi đầy thịt Hung thú, Tô Dương thấy mà có chút rụt rè! ͏ ͏ ͏ ͏

Thực sự hầu như tất cả đều là thịt Hung thú, chỉ có mấy miếng khoai tây nhỏ là đồ ăn bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏

Rùng mình một cái, không thể múc ít đi một chút được sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Còn có món ăn khác ở sau nữa mà! ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu bếp nhìn thoáng qua Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Người anh em, nhìn ngươi gầy thế, cái này cho ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu bếp nhiệt tình thả một miếng sườn lớn vao khay cơm cho Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Cảm ơn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ăn nhiều một chút! ͏ ͏ ͏ ͏

Một vòng qua đi, khay cơm trong tay Tô Dương bị chất đầy, thức ăn chay duy nhất chính là mấy miếng củ cải trắng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn thoáng qua mấy Ngự Thú sư Hoàng kim cấp còn lại, hầu như đều giống như Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Về đến phòng, Tô Dương ăn hết sạch toàn bộ thức ăn trong khay, cảm giác có chút no. ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều mùi vị cũng rất được. So với vị bên trong phòng ăn Đại đội Khẩn cấp bọn họ cũng ngon hơn không ít. ͏ ͏ ͏ ͏

Dọn khay cơm đi, những thành viên khác của tiểu đội khẩn cấp đại đa số đều đang lười biếng xỉa răng nói chuyện phiếm, tản bộ. Tô Dương cũng chạy tới, nghe bọn họ khoác lác. ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa đến mười giờ tối, mọi người về phòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Sáng sớm, sáu giờ đồng hồ, bọn họ tập hợp ở doanh địa, ăn bữa sáng phong phú, rồi theo hai vị đội trưởng rời doanh địa. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn mười chiếc xe quân đội đậu ở cửa doanh trại. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn một trăm thành viên tiểu đội khẩn cấp lên xe, xe quân đội khởi động, lái về phía cửa nam Đồng Gia Thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Ra khỏi khu trung tầng, đi tới khu ngoại thành, tốc độ xe quân rõ ràng chậm lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương bọn họ đứng ở trên xe quân, có thể tận mắt thấy dân thường đi tới đi lui ở hai bên đường phố. Đại đa số bọn họ chuyển nhà, mang theo hành lý, trên mặt đất còn bao chăn bông. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ đứng ở hai bên đường phố, tò mò nhìn thành viên tiểu đội khẩn cấp một thân quân trang thẳng thớm đứng ở trên hơn mười chiếc xe quân, trong ánh mắt mang theo kính nể. ͏ ͏ ͏ ͏

Những người này đại đa số đều là từ các thôn, trấn phổ thông bên ngoài Đồng Gia Thành rút về. ͏ ͏ ͏ ͏

Không có đầy đủ chỗ để an bài, cũng chỉ có thể chấp nhận chen chúc một chút ở bên đường cái! ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ cũng rất tò mò thân phận của bọn Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Bọn họ là ai thế? Thoạt nhìn khí thế rất mạnh! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngự Thú sư Đồng Gia Thành chúng ta à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải, là Đại đội Khẩn cấp Xương Vũ Thành! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghe nói thực lực bọn họ rất mạnh, yếu nhất cũng là Ngự Thú sư Hoàng kim cấp! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là viện binh Thành Chủ Đại Nhân mời tới? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhất định là vậy, Thành Chủ Đại Nhân chúng ta thật lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏

- Chờ sau này ta trở thành Ngự Thú sư, ta cũng muốn gia nhập vào tiểu đội khẩn cấp, cảm giác thật là ngầu! ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chầm chậm thu hồi tầm mắt từ trên người những thường dân đó lại. Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh đánh tới! ͏ ͏ ͏ ͏

Đánh lén? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương theo bản năng vươn tay, nắm chặt hắc ảnh rớt vào mình kia! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn lại trên tay mình, là hoa hồng nở rộ xinh đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏