Lúc đó, bên cạnh Liễu Mộng Vân, Giai Tử và Hạ Na có mấy con sủng thú của Tô Dương, ví dụ như Bạo Tạc Viêm Ma, Thất Thải Mê Huyễn Điệp, Tam Đầu Ma Sa cùng với Song Sinh Chi Tử Mặc Y. Trừ những thứ này ra, thực lực của Liễu Mộng Vân và Giai Tử cũng cực kỳ mạnh, không những thế, mỗi lần trước khi chiến đấu Hạ Na đều thêm may mắn quang hoàn cho các nàng.
Trong chiến tranh quy mô lớn, may mắn là rất quan trọng, nếu không đủ may mắn, nói không chừng sẽ bị đồng bạn ngộ thương, có khi còn bị dính đòn bởi một kỹ năng đột ngột không biết đến từ nơi nào...
Nhóm của Liễu Mộng Vân muốn thực lực có thực lực, muốn may mắn có may mắn!
Vân Thục Doanh lựa chọn theo sát các nàng, có thể sống sót là chuyện hết sức bình thường. Ngay cả Tô Dương cũng không thể không thán phục ánh mắt và năng lực giữ mạng của Vân Thục Doanh!
Trên đường đi, đội ngũ bắt đầu phân tán. Quân đoàn của các Ngũ đại cường quốc đều được các quốc gia mang về, lần này bọn họ cũng tổn thất nặng nề, có thể trở về chưa tới một nửa.
Nhưng bọn họ đã tốt hơn quân đoàn hai triệu Ma Tộc nhiều lắm, quân đoàn đó gặp phải Địa Ngục Huyết Đằng Hoa, bị đánh cho tan tác...
Nửa đường, Đàm Minh cùng Quách Thiên Hựu trở về Bát Bảo thành trước. Bát Bảo thành nhất định phải có cường giả trấn thủ, lần này cả hai người cùng ra ngoài là đã rất mạo hiểm.
Trên đường đi, Tô Dương thường xuyên triệu hồi Dao Quang ra, giúp đỡ trị liệu cho những người bị thương của Bát Bảo Trai, rất nhiều người vô cùng cảm kích hắn, đồng thời, bọn họ cũng có ấn tượng sâu sắc với Dao Quang đẹp lạ lùng cùng đôi mắt chẳng bao giờ mở ra.
Mới vừa đến Bát Bảo thành, Đàm Minh nói với Tô Dương rằng, Quách Thiên Hựu sắp không xong rồi. Đối với chuyện này, Tô Dương không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Đàm Minh mang theo Đàm Chỉ Thanh và Tô Dương tiến vào nơi ở của Quách Thiên Hựu.
Quách Thiên Hựu chống ba tong, híp mắt ngồi trên ghế, giống như đang ngủ mà cũng không phải ngủ, thần thái rất an bình.
- Các ngươi tới rồi.
- Đại trưởng lão!
Đàm Minh hô lên.
Quách Thiên Hựu dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Đàm Chỉ Thanh, nói:
- Đàm Chỉ Thanh, đã nhiều năm vậy rồi, không nên canh cánh trong lòng chuyện của mẹ ngươi nữa, đương nhiên là do Đàm Minh không đúng.
Đàm Chỉ Thanh cúi đầu, không biết nên đáp lại thế nào.
- Ngươi có thể trở về chủ trì đại cuộc, ta rất yên tâm!
- Ừm!
- Trần trưởng lão!
- À?
Tô Dương không ngờ Quách Thiên Hựu lại nhắc tới mình.
- Ta rất cảm kích ngươi gia nhập vào Bát Bảo Trai, ta đã từng nhìn trộm vận mệnh của ngươi, biết được sự gia nhập của ngươi sẽ có lợi rất lớn cho Bát Bảo Trai chúng ta.
Quách Thiên Hựu có chút đắc ý, cười nói.
- Tuy phải tổn thất chút tuổi họ, nhưng bây giờ ngẫm lại, hoàn toàn là lợi nhiều hơn hại. Có thể đánh bại Thần Long Thương Hội, có thể khiến thần long Thương Hội tổn thương nguyên khí nặng nề, ta dù có chết cũng có thể nhắm mắt!
Nghe Quách Thiên Hựu nói vậy, Tô Dương rất muốn nói cho hắn biết, ngươi chỉ là đánh bậy đánh bạt!
Vận mệnh mà ngươi nhìn trộm được lúc đó căn bản là giả!
Chẳng qua Tô Dương không định nói việc này ra.
Đàm Minh hối tiếc nói:
- Đại trưởng lão, không phải lúc đó ngươi đã nói, nhìn trộm một chút sẽ không tiêu hao quá nhiều tuổi thọ sao?
- Ha ha, ta lúc đó cũng không nghĩ đến.... sau khi kiểm tra mới phát hiện.
Vào ban đêm, Quách Thiên Hựu bình tĩnh ra đi. Đàm Minh chôn hắn trong Bát Bảo thành.
Nhóm sủng thú của Quách Thiên Hựu đều được hắn phóng sinh từ trước đó, những sủng thú không muốn rời đi đều được ở lại bảo vệ trong rừng rậm của Bát Bảo Trai, bọn chúng có thể ở đó, bình yên an hưởng tuổi già.
Tô Dương nghe nói, Đại Trưởng Lão trước khi chết đã không còn bao nhiêu con sủng thú, mà số sủng thú còn lại hầu hết đều lớn tuổi.
Dao Quang chỉ có thể phục sinh người hoặc sủng thú chết do trọng thương, người hết tuổi thọ nó cũng không có cách nào.