Dù Long Ma trưởng lão là tử địch của nàng nhưng nàng không thể không đồng tình với đối phương, nàng cũng cảm thấy Tô Dương thật sự quá mức tàn nhẫn. Sủng thú làm bạn với mình hơn trăm ngàn năm bị giết đi từng con một, loại chuyện này tuyệt đối là đau thấu tim gan!
- Ô sạch trơn rồi nè!
Một con cuối cùng bị Mặc Y giết chết! Đại địa, lại bắt đầu lăn lộn.
Viêm Ma trưởng lão ngưng trọng nhìn dưới mặt đất.
Bởi vì hắn biết, dưới mặt đất có một con cực kỳ nguy hiểm, khủng bố đến nổi có thể giết chết 5 con sủng thú Thần cấp thượng phẩm trong một lần. Sau đó, hắn mang Long Ma trưởng lão đang khóc nức nở chạy trốn.
- Chạy rồi?
Đàm Chỉ Thanh trừng hai mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Tô Dương bĩu môi:
- Thật không thú vị, không chịu ở lại chơi thêm tí nữa!
Đàm Chỉ Thanh hút một ngụm khí, hết sức ôn nhu nói:
- Trần trưởng lão, chúng ta đi qua giúp Quách trưởng lão chứ?
- Được rồi!
Tô Dương gật đầu:
- Bên kia cũng thật thú vị.
Khi Tô Dương cùng Đàm Chỉ Thanh xuất hiện trên chiến trường, hai bên vẫn giằng co như cũ. Quách Thiên Hựu, Đàm Minh đối phó Thần Long Thương Hội hội trưởng cùng Đại Trưởng Lão.
Tạm thời Bát Bảo Trai có hơi yếu thế nhưng thật ra cũng chẳng yếu bao nhiều.
Nhìn thấy Tô Dương cùng Đàm Chỉ Thanh xuất hiện, Hughes phát hiện Long Ma trưởng lão và Viêm Ma trưởng lão cũng không đến, trong lòng hắn bắt đầu hồi hộp, cảm giác có điều không ổn.
Tô Dương không nói gì, trực tiếp lao vào trận chiến. Bốn đánh hai, Hughes cùng Đại Trưởng Lão trong nháy mắt bị áp chế.
- Long Ma đâu? Viêm Ma đâu? Bọn họ đi đâu rồi?
Thần Long Thương Hội Đại Trưởng Lão lớn tiếng hỏi.
- Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?
Hughes bất đắc dĩ nói.
Tô Dương nhắc nhở:
- Bọn họ chạy rồi!
- Không thể nào!
- Không Gian Phong Tỏa!
Tô Dương ném ra Đại Địa Bạo Hùng, Đại Địa Bạo Hùng trong nháy mắt bắt lại một con Thần cấp thượng phẩm sủng thú.
- Lui lại!
Hughes lớn tiếng hô.
- Giờ mới muốn lui, ta cũng không dự định thả các ngươi đi!
Tô Dương cười lạnh lùng.
Nếu như trước đó, Thần Long Thương Hội lựa chọn lui lại, nói không chừng Tô Dương sẽ không truy đuổi tiếp. Nhưng bây giờ, bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối nha!
“Đinh! Sủng thú Hư Không Du Linh thăng cấp đến Thần cấp thượng phẩm!"
Nghe thanh âm này, Tô Dương càng có tinh thần hơn.
- Rút lui cái gì rút lui, tất cả đều ở lại đây đi!
Tô Dương hơi ghiền, chém giết đỏ cả mắt rồi, cơ hội tốt như vậy, làm sao hắn bỏ qua chứ.
- Thả bọn họ đi!
Lúc này, Đại Trưởng Lão Quách Thiên Hựu cất lời.
Tô Dương ngẩng đầu, phát hiện Long Ma cùng Viêm Ma cũng đã trở lại.
- Trần trưởng lão, thả bọn họ đi mài!
Quách Thiên Hựu chậm rãi nói.
Tô Dương nhìn về phía Đàm Minh, Đàm Minh dừng lại. Đàm Chỉ Thanh đang tiến công cũng chậm lại. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là thu tay lại. Nếu như ba vị này đều quyết định thu tay lại, hắn cũng không có khả năng tiếp tục đánh.
Đàm Minh hỏi
- Hughes hội trưởng, chúng ta dừng tay được chứ?
- Được!
Hughes hội trưởng cắn răng trả lời, chuyện của Long Ma trưởng lão hắn đã biết rồi. Một trận này, bọn họ không có khả năng thắng lợi.
Chứng kiến trong vòng ngàn dặm, bùn đất tứ tung, thi thể chất đống... hơn nữa binh lính còn lại của Thần Long Thương Hội cũng không có ý chí chiến đấu gì nữa, tìm Hughes hội trưởng như bị đao cắt.
Nếu quả thật liều tới người cuối cùng, thế lực khác tuyệt đối sẽ hạ thủ với Thần Long Thương Hội. Một trận chiến đánh đến nỗi này, hai bên đều không hề thắng.
- Hây!
Quách Thiên Hựu hít một hơi.
Kế tiếp, hai bên ăn ý đình chiến, bắt đầu thanh lý thi thể trên chiến trường.
Nhưng rất nhiều Ngự Thú Sư, rất nhiều sủng thú, sớm cũng không tìm được.
Hoặc là bị đốt thành tro bụi, hoặc là bị vùi lấp không biết chỗ nào, hoặc là chết ở một địa phương không biết tên... Long Ma trưởng lão cũng không thấy mặt Tô Dương nữa.