Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 16: Không Phải Có Người Chê Thịt Không Ăn, Đi Ăn...




Nhân viên thu ngân nữ cung kính trả lời:

- Đương nhiên là được!

- Ừm, vậy là tốt rồi!

Rất nhanh tinh hạch của Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết thượng phẩm đã bị nhân viên siêu thị lấy đi.

Bởi vì Tô Dương mua quá nhiều đồ, nên siêu thị còn cố ý gọi một người đàn ông đến xách đồ giúp hắn, đãi ngộ nằm ở đẳng cấp VIP.

Thi thể Hôi Xỉ Thỏ quá nặng, nhân viên nam của siêu thị không vác nổi, nên Tô Dương đành phải tự mình ra tay.

Khi sắp ra khỏi cửa siêu thị, Tô Dương lại bị Trương Nhược Lâm gọi lại.

- Tô Dương, ngươi mua đống gia vị kia, định tự mình nấu ăn sao?

- Đúng vậy! Tự mình nấu cơm không phải thực dụng hơn à? Nếu như thật sự quá lười không muốn động tay, chỉ cần ướp chút ra vị, cho lên nướng cũng được!

Tô Dương nhìn bánh mỳ, mỳ tôm trong tay các bạn học, biết bọn họ cũng vừa trao đổi với siêu thị, hắn không nhịn được hỏi:

- Không phải chứ? Các ngươi đang nghĩ gì vậy? Chắc chắn các ngươi đều săn giết được hung thú nhỉ? Trên người hung thú có nhiều thịt như vậy, các ngươi chỉ cần mua chút gia vị là có thể ăn được vài ngày, kết quả các ngươi lại ngồi chỗ này gặm bánh mỳ, pha mì ăn liền. Là do thịt ăn không ngon? Hay là do bánh mỳ với mỳ ăn liền đỡ tốn kém hơn?

Bánh mì, mì ăn liền đỡ tốn kém hơn sao?

Trong siêu thị này, mấy thứ ấy còn đắt hơn thịt rất nhiều!

Đệ tử lớp một nhìn nhau không nói gì.

Rất nhiều người đều yên lặng buông bánh mì, mì ăn liền trong tay xuống.

Thịt... Đương nhiên là ngon hơn so với bánh mì và mì ăn liền rồi!

Tự mình nấu ăn, là chuyện đa số không nghĩ tới.

Có một số người khả năng đã nghĩ tới, nhưng bọn họ lại không biết nấu ăn.

- Ta đi trước đây!

Tô Dương rời khỏi siêu thị, được nhân viên siêu thị dẫn đường đi đến khu biệt thự.

- Vì sao lại cho ta thuê biệt thự số năm, mà không phải là số một?

Tô Dương hỏi nhân viên siêu thị.

- Bốn căn biệt thự trước, là nơi ở của lão sư!

Nhân viên siêu thị trả lời.

- À!

Tô Dương lập tức bừng tỉnh.

Căn biệt thự Tô Dương thuê, là căn biệt thự hai tầng, tầng một gồm phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng tắm, phòng chứa đồ. Tầng hai có phòng tập thể hình, phòng giải trí, phòng ngủ... Điện, nước nóng trong nhà đều có đủ khiến Tô Dương vô cùng hài lòng.

Tô Dương nấu một nồi thịt hung thú, sau đó lập tức chui vào phòng tắm. Tắm nước nóng.

Bận rộn khổ cực cả một ngày, có điều kiện, nhất định phải tắm nước nóng một lượt!

Còn những đệ tử lớp một trong căn nhà gỗ đơn sơ kia, ngày đầu tiên bọn họ đã cảm nhận được sự khổ cực nơi dã ngoại.

- Nhiều muỗi quá, phiền chết đi được, ta cảm thấy mình sắp bị muỗi hút khô rồi!

- Căn nhà gỗ này đơn sơ quá, ván giường thực sự quá cứng!

- Trên người ta dính nhớp nháp, bẩn chết mất thôi, ta muốn đi tắm!

- Ta muốn đi vệ sinh, nhà vệ sinh ở chỗ nào?

- Trong siêu thị không có nhà vệ sinh đâu, tùy tiện tìm chỗ nào vắng vẻ giải quyết đi!

- Nhân viên siêu thị không cho chúng ta vào, bọn họ nói nếu muốn vào nhà vệ sinh, thì phải thuê phòng, nếu như không thuê nổi, thì đi vệ sinh ngoài trời...

- Đáng chết, ta muốn báo cáo hiệu trưởng!

- Không biết Tô Dương đang làm gì nhỉ!

- Khả năng hắn đang nằm điều hòa, ngủ giường đệm... Cũng có khả năng đang tắm!

- Tắm! !!

Có nữ sinh phát sinh tiếng kêu rên thắt lòng thắt dạ!

Đám đệ tử lớp một này, từ nhỏ đã sống trong Thất Tinh thành, chưa từng phải chịu đựng cảnh ngủ ngoài trời.

Trương Nhược Lâm nằm trên ván giường cứng rắn, nàng ta sờ lên cổ mình một cái, cảm giác dính dính.

Từ nhỏ nàng ta đã thích sạch sẽ, thậm chí còn có bệnh sạch sẽ, nếu như không tắm, nàng ta sẽ không ngủ được.

- Trương Nhược Lâm, Nhược Lâm, ngươi đã ngủ chưa?

- Làm sao vậy, Cao Mẫn?

Người vừa nói chuyện là Cao Mẫn, bạn thân của Trương Nhược Lâm.

- Ta muốn tắm!

- Ta cũng muốn!

Trương Nhược Lâm bất đắc dĩ nói:

- Nhưng bây giờ không có cách nào cả!

Cao Mẫn đứng ở cửa thấp giọng hỏi:

- Chúng ta có thể đến tìm Tô Dương mà! Chỗ hắn có phòng tắm!

Trương Nhược Lâm trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn hỏi lại:

- Làm vậy có được không?

- Đương nhiên ta thì không được, nhưng ngươi thì được!

- Ta?

- Đúng, chính ngươi, ta không dám tới gần Tô Dương đâu!

Cao Mẫn thấp giọng nói:

- Trong lớp chúng ta, cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến Tô Dương nể mặt, những người khác không trông cậy vào được, hơn nữa không phải ngươi cũng muốn tắm sao?

Một lát sau, Trương Nhược Lâm mở cửa gỗ ra ngoài.

- Chúng ta đi hỏi thử một chút!

Khi Tô Dương nghe thấy tiếng đập cửa, hắn mới vừa ra khỏi phòng tắm, trong biệt thự tràn ngập mùi thịt thơm lừng, mê người.

Tài nấu ăn hai đời của Tô Dương, ít nhiều vẫn có thể dùng được.

Hắn mở cửa, kinh ngạc khi nhìn thấy người đẹp Trương Nhược Lâm xuất hiện trước mặt mình, còn có một cô nàng xinh đẹp khác cùng lớp.

- Lớp trưởng, có chuyện gì không?

Toàn bộ lớp một, người Tô Dương có ấn tượng tốt cực kỳ ít ỏi, Trương Nhược Lâm là một trong số đó.

Trương Nhược Lâm có chút do dự, Cao Mẫn âm thầm dùng tay chọc vào lưng nàng ta một cái.

- Chuyện đó... Bạn học Tô Dương, có thể cho chúng ta mượn phòng tắm, tắm một lượt được không?

- Tắm?

- Đúng vậy!

Lời đã ra khỏi miệng, Trương Nhược Lâm cũng không xấu hổ nữa:

- Yên tâm, ta với Cao Mẫn tắm cùng nhau, sẽ cố gắng dùng ít nước của ngươi, sau này khi liệp sát được hung thú, chúng ta sẽ trả cho ngươi tinh hạch, giá cả cứ dựa theo giá cả của siêu thị.

Trương Nhược Lâm có lòng tự trọng, cho nên nàng ta không có cách nào trắng trợn lợi dụng Tô Dương.

- Được rồi, nước ở trong phòng tắm vẫn còn tương đối nhiều, hai người có thể tắm!

Lượng nước dùng trong biệt thự, mỗi ngày đều có hạn ngạch, nhưng số nước thực tế luôn nhiều hơn một chút, cộng với việc Tô Dương tắm rất nhanh, nên số nước nóng còn lại trong phòng tắm rất nhiều, hoàn toàn đủ để hai nữ hài này tắm rửa.

- Cảm ơn!

- Không có việc gì, đi đi!

Hai cô nàng nắm tay nhau, đi vào trong biệt thự của Tô Dương.

- Trời ơi! Xa xỉ quá! Lại còn có cả điều hòa!

- Rộng rãi thật!

- Chỗ chúng ta ở chính là chuồng heo!

- Chuồng heo ở trại chăn heo trong Thất Tinh thành của chúng ta, thật ra còn tốt hơn chỗ ở bây giờ!

- Ta muốn xem phòng ngủ...

Trương Nhược Lâm nhanh chóng che miệng Cao Mẫn lại, có chút ngượng ngùng nhìn lướt qua Tô Dương.