Nếu là người con gái khác, lúc này sẽ có tâm lý như thế nào? Thẩm Trĩ không rõ.
Nhưng cô thấy rõ một điều rằng, lúc này bản thân cô đã ngửi được chút nguy hiểm.
Cô nói: “Cậu muốn làm gì?”
Không hề khách sáo chút nào, tràn đầy phòng bị.
Thẩm Hà nói: “Nếu như bộ phim này có rating không tồi, thì làm sao?”
Lời này của anh vừa nghe đã thấy mâu thuẫn với nhau.
Nhưng Thẩm Trĩ nói: “Tôi chỉ là nữ phụ.”
Thẩm Hà trả lời: “Cậu không muốn diễn nữ chính à? Cậu không muốn tự mình lựa kịch bản? Tôi thấy hình như cậu không được thuận lợi cho lắm.”
Chiếc xe thể thao chưa bị mưa sao băng đập nát kia từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn xung quanh phim trường.
“Không quá thuận lợi là cậu chứ nhỉ?” Bị giẫm phải chân đau Thẩm Trĩ hơi tức giận, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười, đổi khách thành chủ.
Anh không phải người vô duyên vô cớ quan tâm tới người khác, một khi không bình thường sẽ tự bại lộ bản thân.
Cô bị cậu ấm không thú vị kia theo đuổi cuồng nhiệt, không biết phải làm sao nhảy tới nơi xa xôi hẻo lánh.
Anh bị người đại diện không cùng lý tưởng sắp xếp một vai diễn không chút mạo hiểm mà còn không có tính thách thức nào.
Bọn họ đều không nói nữa.
Thẩm Trĩ ăn nốt miếng canh lẩu cuối cùng.
Cô nói: “Suy nghĩ của tôi đối với cậu, từ lúc đi học tới giờ chưa từng thay đổi.” Nói xong xuay người bỏ đi.
Thẩm Hà nhìn thông tin trúng thưởng ở que kem trên tay, không mấy mặn mà nói ra đáp án: “Vậy thì tốt.”
*
Lúc quay về, Đinh Nghiêu Thải đã tới.
Chị ta đang dặn dò trợ lý chút gì đó, lúc tìm thấy Thẩm Trĩ, khẽ khàng đặt tay lên lưng ghế, lấy phong phạm của chị đại ra: “Thế nào, đã quen chưa?”
Thẩm Trĩ không lên tiếng.
Đinh Nghiêu Thải nói tiếp: “Ông chủ của con bé vai chính kia lại đầu tư thêm một khoản lớn.
Hướng gió tốt như vậy, em phải nắm chắc cơ hội đấy, ánh sáng của mình thì nên cướp về.”
Thẩm Trĩ gật đầu.
“Chúng ta bên này cũng xào chủ đề gì đây nhỉ….Em vào công ty lâu thế rồi, hiện tại là lúc quyết định thắng thua.
Cần đoạt hào quang thì không được lười biếng.” Đinh Nghiêu Thải chăm chú dùng điện thoại, “Đây là chị thật lòng hi vọng em được tốt.”
Lúc đó, hoàn cảnh quảng bá của minh tinh vẫn chưa phức tạp như sau này.
Nhưng đã có hình thái cơ bản.
Thẩm Trĩ không nói gì hết.
Cô đã có chút tiếng tăm, nhưng trong đoàn phim, nhất là có sự tồn tại của loại diễn viên đóng vai nữ chính này, phần nhiều vẫn nằm ở thế bị động.
Chỉ vì cuối tuần nữ chính muốn đi xem tuần lễ thời trang, bọn họ đành phải bất đắc dĩ điều chỉnh lịch quay.
Những chuyện vô lý như thế này, ai nghe thấy đều tặc lưỡi.
Cô lười ra ngoài, chuẩn bị bù thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Vượt ra ngoài sức tưởng tượng, người gửi tin nhắn tới là bạn trai của em họ cô–Lam Kiều.
Trước đó bọn họ có gặp nhau mấy lần trên bàn cơm.
Sau này hắn ta cũng hàn huyên với cô vài lần.
Quan hệ giữa Thẩm Trĩ và Lam Kiều có thể nói là giống y hệt như Harry Potter và anh em họ của cậu ta trong tác phẩm [Harry Potter] vậy.
Một người được gửi nuôi ở nhà người khác, người còn lại thì lo lắng tu hú chiếm tổ chim khách.
Vậy nên một người ngày nào cũng mang tư thái của chủ nhà lên người, người còn lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, học được một điều nhịn là chính điều lành.
Lam Kiều là điển hình học sinh giỏi trong mắt người lớn, lần nào thi cũng đứng trong top 10 của khối.
Còn Thẩm Trĩ không giỏi học hành, chẳng qua quả thực cô quá mức xinh đẹp, thường trở thành nhân vật nổi tiếng.
Vẻ ngoài lại là một trong những điểm yếu của Lam Kiều.
Vậy nên quan hệ giữa hai người vốn đã rất vi diệu trở nên ngày càng tồi tệ hơn.
Mỗi lần Lam Kiều nổi điên, trong lòng Thẩm Trĩ luôn chú ý đến ân tình mà cô và dượng chứa chấp bản thân mình nhiều năm như vậy, có thể im mồm thì im mồm, có thể dừng tay thì dừng tay.
Nhưng đây cũng không đại biểu cô sẽ đi quan tâm đến đời sống tình cảm của Lam Kiều.
Ngay lúc bắt đầu, bạn trai của Lam Kiều chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với cô.
Đến sau này, bắt đầu không ngừng nghỉ nói chào buổi sáng chúc ngủ ngon với cô.
Loại người này, Thẩm Trĩ từng gặp không ít.
Nhưng đối phương tốt xấu gì cũng là em rể họ tương lai, thêm nữa là một người ngoại tỉnh, có lẽ có khác biệt về khu vực.
Cô luôn nghi ngờ rằng phải chăng mình hiểu lầm người ta.
Không đến nỗi thế chứ? Dù sao người có thể ra tay với chị em của bạn gái mình thậm chí còn đang là diễn viên cũng không nhiều.
Giới hạn đạo đức thấp tới mức này rồi?
Mà, gần đây hắn ta bắt đầu liên tục yêu cầu được gặp mặt.
Ban đầu còn nói là muốn bàn về chuyện của Lam Kiều.
Thẩm Trĩ cảm thấy Lam Kiều có thế nào cũng chẳng liên quan gì tới mình.
Vậy nên sau đó, người này nói thẳng những câu mờ ám với cô.
Thẩm Trĩ gặp cảnh này biết bao nhiêu lần? Có lẽ nhiều tới mức cô có thể coi như không có việc gì tiếp tục nên làm gì thì làm cái đó.
Cô chụp màn hình gửi cho Lam Kiều.
Lam Kiều lập tức gọi điện tới.
Cuộc điện thoại đầu tiên, Lam Kiều mở miệng là mắng mỏ.
Thẩm Trĩ vứt thẳng điện thoại sang một bên.
Dù sao nên báo, cô đã báo rồi.
Chẳng biết điện thoại cúp từ lúc nào.
Khi gọi lại cuộc nữa, Lam Kiều dường như đã khôi phục bình tĩnh, có lẽ đã quyết định trút hết cảm xúc tồi tệ vừa rồi.
“Gửi địa chỉ cho tôi.” Cô ta nói.
Thẩm Trĩ khoan thai, buông kịch bản xuống nói: “Sao vậy?”
“Tôi gửi hết đồ của chị sang cho chị.” Lam Kiều nói, “Tôi muốn chị rời khỏi nhà tôi, ngay lập tức.”
Thẩm Trĩ yên lặng, nói: “Cô và dượng có ở đó không?”
Cô nghĩ chắc cũng không ở, nếu không Lam Kiều không đến mức xúc động như thế này.
Vậy nên Thẩm Trĩ nói tiếp: “Đừng gửi qua nữa.
Vứt đi.
Dù sao những thứ quan trọng tôi đều mang bên người rồi.”
Nghĩ tới lập trường là chị họ của mình, cô bổ sung tiếp: “Đừng bới thùng rác tìm bạn trai nữa.”
Điện thoại bên kia vang lên tiếng đập mạnh rồi ngắt máy.
Không biết có phải đối phương lại đang đập điện thoại không.
Buổi tối Đinh Nghiêu Thải mời ăn cơm, Thẩm Trĩ bị động trang điểm rồi đi qua.
Trong thang máy, cô dựa vào vách tường ngửa đầu lên thất thần.
Đinh Nghiêu Thải nhìn ra được cô mệt mỏi, không nhịn được mở miệng: “Bớt làm khó bản thân thôi.
Nghe đạo diễn nói chẳng phải em biểu hiện rất tốt sao?”
Thẩm Trĩ yên lặng không lên tiếng.
Đinh Nghiêu Thải tiếp tục bấm điện thoại, đột nhiên bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Đánh giá cô diễn viên đã không còn là đứa bé dưới tay mình, cuối cùng chị ta ngờ vực hỏi: “Không phải em đang yêu đương chứ?”
Thẩm Trĩ tiếp tục yên lặng bất động.
Đột nhiên cô nói: “Chị Đinh.”
“Tốt nhất em đừng có dọa chị.”
“Có khả năng em sẽ không yêu đương đâu.” Thẩm Trĩ nhìn đỉnh thang máy tự lẩm bẩm.
Ngay lúc này, cửa thang máy mở ra.
Thẩm Trĩ vội đứng thẳng người lên, giơ tay đè lên cửa, cung kính như trước kia mời người đại diện đi ra trước.
Chẳng biết vì sao, tâm trạng của Đinh Thải Nghiêu trở nên thấp thỏm.
Chị ta chinh chiến sa trường, dưới tay có không ít nghệ sĩ, Thẩm Trĩ tuyệt đối là người có cá tính nhất trong số đó.
Nhìn thì dịu dàng, hào phóng, hiểu chuyện, nhưng luôn có suy nghĩ của riêng mình, cho dù là Hoàng Tử cưỡi ngựa trắng cũng không kéo lại được.
Có lẽ, một bước này, chị ta đã đi sai rồi.
Đinh Thải Nghiêu thầm nghĩ.
Vừa đi vào phòng bao, Thẩm Trĩ nhìn thấy một gương mặt mà ngay đến nhìn cô cũng không muốn nhìn.
Người ngày này sang ngày nọ lái chiếc siêu xe hoành tráng lượn lờ ngoài phim trường xuất hiện ngay trước mắt, tay cầm hoa tươi, mặt mang nụ cười, giang hai tay ra, nhưng lại chỉ khiến không khí trở nên xấu hổ.
Thẩm Trĩ tốn rất nhiều sức mới có thể treo nụ cười bên môi.
Có nói “Chúng ta không thích hợp” đi nữa, cũng chỉ được đáp lại câu “Anh bằng lòng tìm hiểu em”
Từ chối không có tác dụng.
Đồng ý tuyệt không thể nào.
Chỉ có thể ứng phó.
Thức ăn là đầu bếp nổi tiếng dùng những thực phẩm tươi ngon nhất làm ra, vừa dinh dưỡng vừa ngon miệng, nhưng mà, cô chỉ cảm thấy khó mà nuốt xuống được.
Kết thúc bữa cơm, Thẩm Trĩ uyển chuyển từ chối lời mời đưa đón, cũng không lên xe của Đinh Thải Nghiêu.
“Em muốn đi dạo loanh quanh một lát.” Cô nói.
Đinh Thải Nghiêu nói: “Sẽ bị chụp được.”
“Không cần lo lắng, chỉ một đoạn ngắn thôi.
Em cũng chẳng làm ra chuyện gì kì quặc.” Thẩm Trĩ nói.
Cô lại chẳng nổi tiếng lắm.
Câu nói này bị cô nuốt ngược về.
Nếu chỉ muốn ăn cơm no, cô hiện tại đã đủ rồi.
Nhưng nếu không bò lên trên, khó khăn trùng trùng, chẳng ai có thể đảm bảo được tương lai hết.
“Cậu ta…..Là một người khá tốt.
Không có mấy thói xấu như đám công tử nhà giàu, có lẽ hai đứa có thể thử xem.” Đinh Nghiêu Thải nói.
Thẩm Trĩ không nói tiếng nào.
Cho dù là Đinh Nghiêu Thải, cũng khó tránh được cảm thấy bản thân mình có chút làm khó người khác, cho nên đành căng da đầu hạn chế tổn hại: “Nếu không thì nói em có đối tượng rồi đi.”
Nói dối cũng là một phương án giải quyết.
Tiền đề có thể giấu được.
Trong công ty ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, có bạn trai hay không chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được ngay.
Trái tim của Thẩm Trĩ bị phiền não phức tạp lấp đầy.
Cô đi rảo bước trong màn đêm đen kịt, con đường bên cạnh thi thoảng có đèn xe nhấp nháy chợt tới gần.
Đi mãi, cô dần cảm giác được có một luồng sáng bên cạnh mình quá lâu.
Thẩm Trĩ quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe Nhật như kiểu được nhặt từ bãi rác về cách đây 15 phút.
Ánh sáng chói mắt ập đến, Thẩm Trĩ thích ứng với ánh sáng, nhìn thấy rõ ràng người ngồi trên ghế lái là Thẩm Hà, một tay đặt lên vô lăng tay còn lại chống cằm.
*
Thực ra, ngày hôm đó, Thẩm Trĩ cũng quên Thẩm Hà thuyết phục bản thân mình lên xe như thế nào.
Có lẽ cô đi đường quá mệt mỏi, cũng có khả năng cưỡng chế dùng phương pháp nào đó để đạt được mục đích của mình, thi thoảng Thẩm Hà cũng có chút thủ đoạn khiến người ta không nắm được.
Anh nói anh đi dạo loanh quanh đây thì gặp được cô.
Cô tin rồi, dù sao giữa bọn họ cũng chẳng có lý do nào không gặp mặt không được cả.
Cô ngồi trên xe, anh điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, sau đó hỏi cô: “Đói chưa?”
Thẩm Trĩ mờ mịt nhìn qua.
“Nhìn cậu chẳng có tinh thần gì.” Thẩm Hà nói đoạn, rồi lật một chiếc hộp pizza ở ghế sau lên, “Ăn không?”
Rõ ràng cô đang chìm trong lo âu về những chuyện liên quan tới tương lai, nhưng tới chỗ anh lại trở nên đói bụng.
Đáng xấu hổ nhất là, ban nãy cô không có khẩu vị, hiện giờ lại cảm thấy có hơi đói.
Đều là bạn học cũ, trước kia cũng từng âm thầm đem đồ ăn vào phòng thực hành ăn vụng.
Lúc đó, bọn họ có không ít thói quen dần thay đổi.
Ví dụ như nam sinh phải chăm sóc cho nữ sinh, ví dụ như tiếp xúc cơ thể không được coi là gì.
Bởi vì có các bài tập, nên mọi người thường tụ họp cùng nhau, ở trong mắt những khoa khác thì vô cùng hòa hợp.
Ai gọi thức ăn ngoài, ai cũng sẽ có phần.
Thẩm Trĩ chẳng buồn khách sáo, xé nắp hộp ra nhấm nháp miếng pizza đã nguội ngắt.
“Sao lại là đế dày, đế mỏng ăn mới ngon chứ?” Cô oán trách.
Thẩm Hà phản kích: “Cậu đúng là không hiểu chân lý của pizza.”
Ăn thực phẩm rác có lượng calo vượt mức tiêu chuẩn, ngồi chiếc xe rách nát, Thẩm Trĩ không khỏi cảm thấy bi thương cho giờ phút này.
Mà rất nhanh cảm giác ấy đã bị cắt đứt.
Thẩm Hà nói: “Cũng được đúng không?”
Anh đang hỏi đến pizza.
Thẩm Trĩ nói: “Tạm được.”
Sau đó Thẩm Hà nói: “Cậu thích tôi không?”
Thẩm Trĩ đột nhiên khựng lại, xung quanh khóe môi còn dính vụn bánh.
Vừa nghi ngờ vừa kinh hoảng, cô nhìn anh, muốn nói “Cậu lại lên cơn thần kinh à” , lại chuẩn bị trả lời “Làm sao có thế” , nhưng chỉ kịp phun ra một chữ “Không.”
Anh nói: “Tôi cũng không thích cậu.”
Tình cảnh giờ phút này vừa khó bề tưởng tượng và chẳng thể hiểu nổi.
“Cho nên,” Nhưng Thẩm Hà nói, “Không cảm thấy chúng ta rất thích hợp để kết hôn sao?”.