Lúc năm nhất đại học, Thẩm Hà mê mẩn xe một bánh.
Năm thứ hai, Thẩm Hà tập trung nghiên cứu giày trượt.
Đợi đến năm thứ ba, ngày nào Thẩm Hà cũng đi cà kheo dưới lầu thư viện.
Anh nổi hứng thì giống như cơn gió lốc, lúc đến oanh oanh liệt liệt, lúc đi cũng vô cùng bằng phẳng.
Nói trắng ra chính là nhiệt tình trong ba phút.
Trừ biểu diễn, hình như không có thứ gì có thể thu hút anh mãi mãi được.
Các cô đang ở trên tầng tự học, mấy em gái khoa khác đang hô hào bạn bè người ngược kẻ xuôi, nhỏ giọng nghị luận.
Âu Dương Sanh không nhịn nổi, chẳng đầu chẳng cuối mơ miệng: “Anh ta đẹp trai chứ?”
Mấy sinh viên khóa dưới ngạc nhiên nhìn qua, thì nghe thấy nửa câu sau của đàn chị: “Trí thông minh đánh tráo đấy”
Lòng dạ xấu xa xua đuổi mấy cô gái ngây thơ, lúc này Âu Dương Sanh mới ngồi xuống, quở trách với bạn cùng phòng ngồi bên cạnh cô ta: “Loại người như Thẩm Hà, yêu đương thì còn được, tuyệt đối không thể kết hôn.”
Thẩm Trĩ lật sách, hồi lâu, mới chậm chạp trả lời: “Phải không.”
Liên quan gì tới cô.
Lúc đó cô nghĩ vậy.
*
Năm đó, bộ phim niên đại [Ghé thăm chốn cũ] tới trường bọn họ thử vai, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều được chọn.
Anh diễn vai một công tử thi vào trường quân đội, tuổi trẻ kiêu ngạo, ít nhiều có chút du côn du đồ, ngạo mạn vô lễ.
Cô diễn vai thiên kim tiểu thư của gia đình có tiền, đeo gang tay ren màu trắng, váy tây bồng tinh tế ngoan ngoãn, mái tóc cũng uốn lọn thành kiểu của người phương Tây.
Trong đoàn phim, cơ hội giao lưu giữa Thẩm Hà và Thẩm Trĩ không hề nhiều, thứ nhất cảnh phim chồng chéo vào nhau có hạn, thứ hai, quả thực hai người không phải kiểu quan hệ có thể nói chuyện thân thiết được với nhau.
Diễn viên mới mà bộ phim này sử dụng nhiều không kể siết, không ít người thậm chí ngay tới trợ lý cũng không có, mọi người đều còn non nớt, sạch sẽ, tràn ngập hi vọng đối với tương lai, không có bối cảnh, khó tránh khỏi vài vấn đề có tiếng nói chung.
Mặc chiếc váy ren dày nặng, Thẩm Trĩ nóng tới mức liên tục đổ mồ hôi.
Cô dùng kịch bản làm quạt, đi loanh quanh trong biệt thự dùng làm nơi quay phim một vòng.
Lúc vòng tới phía sau cây cột, một tràng cười vang lên.
Thẩm Trĩ thò nửa khuôn mặt ra, lập tức nhìn thấy Thẩm Hà đang rũ đầu xuống.
Đúng là biết diễn thật.
Một người bình thường chẳng mấy thấu tình đạt lý, nhưng ngay lúc này lại rất ôn hòa.
Cho dù đối mặt với người hoàn toàn xa lạ, chỉ cần anh muốn, thì lập tức có thể bày ra vẻ mặt dịu dàng thắm thiết ngay được.
Thẩm Trĩ không hề quan tâm nghĩ, bỗng quên mất phải rụt người về.
Kết quả đụng phải ánh mắt của anh.
Lúc anh nhìn cô đã thu lại vẻ thâm tình kia, lạnh nhạt, lặng lẽ, dáng vẻ mang theo chút thành thạo có nghề.
Đợi một lúc lâu, cô không hoảng không hốt rời khỏi tầm mắt của anh.
Lúc mới bắt đầu, Thẩm Trĩ có chút khẩn trương.
May mà người trong đoàn phim đều khá tốt, sau đó cũng Ok rồi.
Chỉ là cô không ngờ tới, tới bên ngoài rồi cô và Thẩm Hà còn có thể cãi nhau được.
Trong cảnh đó, cảm xúc vai diễn của Thẩm Trĩ sụp đổ, điên cuồng.
Diễn được hay không toàn bộ đều do con người mà trở nên khác biệt, ít nhất đối với Thẩm Trĩ mà nói là một thử thách.
Cô và đạo diễn đã nói chuyện vài lần, trái phải vẫn không hài lòng bề bản thân mình.
Cuối cùng đạo diễn vẫn nói “Qua.”
Thẩm Trĩ lùi ra, vốn dĩ nên thở phào một hơi, nhưng trong lòng càng ngày càng rầu rĩ.
Mấy lần tự an ủi bản thân mình rằng “qua” thì “qua” rồi, đột nhiên sau lưng có tiếng truyền tới: “Dùng cái này sao?”
Anh nói chuyện thường không khách sáo như thế, nhưng hình như lần này là lần đầu tiên cô không tức giận.
Thẩm Trĩ không phủ nhận bản thân chột dạ.
Rõ ràng là chuyện mà đạo diễn gật đầu đồng ý, vốn dĩ không cần thiết phải tranh chấp.
Nhưng bọn họ vẫn tranh cãi tới nỗi mặt đỏ tai hồng.
Đang lúc nóng bức, hai người thở phì phò, mỗi người dạt sang một bên, dùng ánh mắt tức giận nhìn đối phương.
Cảm xúc như bị tháo van phụt ra cuồn cuộn không ngừng.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Trĩ nghiêng đầu qua, trong lòng mặc niệm một trăm lần “Không phải vì cậu ta.” , cố gắng khôi phục bình tĩnh khẩn cầu: “Xin lỗi.
Có thể lại một lần nữa không?”
Vượt ra ngoài tưởng tượng là, đạo diễn hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm bọn họ, giống như cực kì hứng thú với sự bất hòa của người trẻ tuổi.
Sau đó Thẩm Trĩ diễn hoàn toàn không giống với ban nãy.
Sau khi hô “cắt” , mọi người nhịn không được vỗ tay với cô, nhưng cô chỉ lườm Thẩm Hà.
Anh chẳng hề có phản ứng gì, quay đầu đi mất.
Đợi tới khi đóng máy, đạo diễn đặc biệt hỏi han có có hứng thú diễn thác phẩm tiếp theo của ông hay không.
Đó là bộ phim truyền hình về đề tài lịch sử.
Thẩm Trĩ diễn vai nữ chính khi còn trẻ.
Cô nhận lời, thuận lợi hoàn thành vai diễn.
Vai diễn thành trở thành đòn bẩy quan trọng nhất của Thẩm Trĩ.
Thẩm Hà cũng được mời diễn vai nam chính lúc còn trẻ.
Chuyện này, lúc phát sóng Thẩm Trĩ mới biết được.
Vì anh không nhận.
Nói thật thì, Thẩm Trĩ cũng không cảm thấy có cái gì.
Vốn dĩ bọn họ cũng chẳng được gọi là bạn.
*
Ngày 24/12 là đêm bình an.
Trong đám bạn học tương lai có khả năng sẽ trở thành ngôi sao lớn, cũng có khả năng rời khỏi ngành này mà không quay đầu lại.
Nhưng ít nhất với hiện tại, bọn họ không khác nhau là mấy.
Cho nên cả lớp đều ra ngoài ăn uống với nhau.
Ăn cơm xong thì đi hát, đương nhiên không thể thiếu rượu được.
Không khí vừa đủ, việc giảm béo bị ném ra sau đầu, hình tượng gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Không biết ai chọn bài [bài hát chúc mừng giáng sinh], bài hợp xướng rất thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Một mảnh vui sướng hòa hợp.
Đầu óc Thẩm Trĩ mơ màng, thần trí không rõ, nhân lúc những người khác không chú ý chạy trốn thục mạng.
Nhưng không ngờ tới, vẫn còn một người nữa cũng trốn ở hành lang.
Cô uống khá nhiều, loạng choạng đi về phía trước.
Anh bắt lấy cổ tay cô từ đằng sau, hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Thẩm Trĩ quay đầu, lờ mờ nhận ra được Thẩm Hà.
Cô có hơi níu lưỡi, có chút nghiêng ngả nói: “Tôi muốn về nhà.”
“Cậu muốn về kí túc sao?” Thẩm Hà nói.
Trên thực tế, thời gian đóng cửa đã qua rồi, hôm đó bọn họ đã hẹn nhau không quay về trường nữa.
Thẩm Trĩ kiên trì nói: “Tôi muốn về nhà.”
Âu Dương Sanh xuất hiện kịp thời, đỡ lấy cô thở dài nói: “Uống say rồi đấy.”
“Làm sao đây?” Tôn Mộng Gia vừa dặm lớp trang điểm vừa hỏi.
“Nếu như có thể đưa cậu ấy quay về trường thì tốt rồi.” Âu Dương Sanh nói, gương mặt vô cùng bối rối.
Không dễ gì mới ra ngoài chơi được, không muốn mất hứng cũng là bình thường.
Những bạn học khác cũng chạy lại.
“Lớp trưởng sao vậy?”
“Hay là gọi xe?”
“Cậu ấy say thành thế này, một mình không an toàn chút nào.”
Đang bàn nhau rối rít, bỗng Thẩm Hà chen vào: “Tôi đưa cậu ấy về.”
Đề nghị của anh quá đột nhiên, khiến cho phản ứng đầu tiên của mọi người là yên lặng.
Vì vậy câu hát “We wish you a merry Christmas” càng trở nên rõ ràng hơn, Thẩm Trĩ lại mở miệng: “Tôi muốn về nhà___”
“Vừa lúc tôi cũng muốn về.” Thẩm Hà nói.
Anh không giãi bày thêm đỡ cô đứng dậy.
“Về gặp.” Thầm Hà dìu Thẩm Trĩ ra ngoài.
Lúc tập thể tụ tập, một nam một nữ cùng nhau rời khỏi là một chuyện rất vi diệu.
Giả dụ như người khác, thì nhất định sẽ khiến người ta tưởng tượng sôi nổi.
Nhưng Thẩm Trĩ và Thẩm Hà thì không giống.
Hai người họ nước lửa không dung người người đều biết.
Nếu giữa hai người họ xảy ra chuyện gì, vậy thì chắc chắn đó là ẩu đả đánh nhau.
Thẩm Hà giữ chặt lấy cánh tay Thẩm Trĩ, đợi đèn xanh sáng lên, hai người đi bộ qua đường.
Lúc đi qua công viên, bỗng nhiên Thẩm Trĩ hất Thẩm Hà ra, rảo nhanh bước chân ngã vào hàng rào bao quanh cây cổ thụ.
Cô ngã một cái không dậy nổi, cho dù anh gọi thế nào cũng không chịu đứng đậy.
Thẩm Hà không biết làm thế nào, nhìn xung quanh thấy có một tiệm tạp hóa.
Anh chậm chạp tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quấn quanh cổ cô một vòng, rồi lại dặn dò thêm vài câu, sau đó quay người đi khỏi.
Đợi đến khi anh quay lại, Thẩm Trĩ đang ngửi mùi trên chiếc khăn của anh.
“Cậu là biến thái hả?” Anh nhịn không nổi hỏi.
Sau đó vặn nắp chai đồ uống nóng đưa qua.
Cô đưa hai tay ra nhận lấy, cẩn thận uống một hớp.
Một tiếng hài lòng phát ra từ trong cổ họng, nhưng một giây sau lại khóa chặt anh: “Cái kia của cậu có phải uống ngon hơn một chút không?”
“Giống nhau mà.” Thẩm Hà giơ chai kia ra.
“Cậu cho tôi uống thử một chút.” Thẩm Trĩ say mèm không có ý thức.
Thẩm Hà lặng lẽ do dự một chút rồi làm theo.
Cô cảm thấy kinh ngạc vì anh dễ nói chuyện như thế.
Nhưng mà ngẫm lại, cách xử sự của anh quả thực có chút quái gở, nhưng đại đa số thời gian vẫn có thể nói chuyện được.
Thời tiết rất lạnh, bọn họ uống cà phê nóng, hơi nóng tỏa ra bốn phía.
Thẩm Trĩ dần tỉnh táo lên nhiều, không thể không mở miệng: “Cậu là biến thái hả?”
“Cái gì?” Thẩm Hà nói, “Không.”
“Vậy sao cậu lại đưa tôi ra ngoài?”
“….”
Anh uống xong, nhưng không vội vàng đi tới bên cạnh thùng rác, mà xoay người lại, lặng lẽ đợi cô uống hết.
Thẩm Trĩ ngửa đầu uống sạch, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Thẩm Hà.
Thẩm Hà mặc kệ cô đánh giá, đón lấy chai nhựa từ trên tay Thẩm Trĩ.
Những cây cổ thụ cao chót vót che phủ trời đêm.
Lúc quay về, Thẩm Hà cũng không thúc giục di chuyển, cùng dựa vào hàng rào với Thẩm Trĩ, cứ như vậy nhìn vào màn đêm đen kịt trước mắt.
Bỗng nhiên, Thẩm Trĩ nói: “Tại sao phải đón lễ giáng sinh nhỉ?”
“Phải đấy.” Thẩm Hà vô ý hùa theo.
“Lúc đón ngày lễ giáng sinh bố mẹ tôi luôn rất nhạy cảm, thật sự, thật sự rất phiền.” Cơ thể nhẹ bẫng, nhưng trong lòng rất nặng nề.
Thẩm Trĩ không hiểu tại sao bản thân luôn nói ra miệng được.
“Hồi học cấp ba.” Thẩm Hà vô thức trả lời, “Tôi gặp được bố mình ở trung tâm thương mại.
Lúc đó chúng tôi đã không gặp nhau mấy năm rồi, ông ấy đang mua quà giáng sinh cho em trai tôi, nhưng ngay đến cả một đôi giày vải cũng không mua nổi.
Cho nên tôi lấy hết tiền trên người đưa cho ông ấy.
Đến cuối cùng, ông ấy chỉ chúc tôi giáng sinh vui vẻ.
Tôi chẳng hề có ấn tượng tốt nào với lễ giáng sinh cả.”
Thẩm Trĩ chống cằm, buồn bực không vui nói: “Tôi cũng không thích.”
Bọn họ có chung nhận thức.
vài giây có thể sánh với nửa thế kỉ trôi đi, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ không hẹn mà cùng quay lại nhìn đối phương.
Anh thăm dò nói: “Chúng ta….”
“Chúng ta?” Cô lặp lại câu nói của anh.
Cô nhìn anh.
Lòng yêu cái đẹp người nào cũng có, thi thoảng Thẩm Trĩ cũng thừa nhận bản thân có nhược điểm này.
Rất khó phủ nhận, gạt bỏ đi thành kiến, Thẩm Hà là loại nằm trong thẩm mĩ của đại đa số người.
Anh cũng nhìn cô.
Trong nhiều bạn học như vậy anh có ấn tượng sâu sắc nhất với Thẩm Trĩ, nguyên nhân không ngoài một cái, vẻ ngoài của cô quá xinh đẹp, quá đoan chính, trang điểm đậm hay nhạt đều phù hợp.
“Có phải hay không…..” Anh nói.
Lễ giáng sinh là ngày mà ông già Noel cưỡi tuần lộc rẽ tuyết đi tặng quà cho trẻ em.
Ông già Noel và tuần lộc là giả, quà là do bố mẹ tặng.
Ngày lễ này không nhất định sẽ vui vẻ.
Bông tuyết rơi xuống, đúng lúc cắt ngang nửa câu sau mà Thẩm Hà định nói.
Anh phân tâm, nhưng lại khiến cô thất thần trong khoảnh khắc, Thẩm Trĩ nói: “Có phải chúng ta nên tìm một nơi để qua đêm tốt hơn không?”
*
Thẩm Trĩ cảm thấy bản thân đã bị Thẩm Hà mê hoặc.
Nhưng nghĩ lại thì cô cũng đang thu hút anh, tường tận gốc rễ của nhau, cũng không chịu thiệt.
*
Giả dụ là câu chuyện tình yêu bình thường, lúc này, có lẽ nam nữ chính sẽ trải qua một buổi đêm lãng mạn tuyệt vời.
Nhưng mà.
Kịch bản và đời thường cái nào càng kịch tính hơn?
Bọn họ lựa chọn tới ở nhà khách 52 tệ một đêm là bất đắc dĩ.
Khi đi ra khỏi hàng rào bao quanh cây cổ thụ trong công viên, tuyết càng ngày càng lớn.
Xe taxi qua lại vội vàng, chỉ có tấm biển đỏ chót của nhà khách phía đối lập lòe ánh sáng rẻ tiền hút mắt.
Toàn bộ quá trình Thẩm Hà thuê phòng, Thẩm Trĩ đều ôm cánh tay đứng một bên kiểm điểm lại mình.
Trên lầu, đi qua khúc cua, sau khi mở cửa phòng bước vào, đóng cửa lại, Thẩm Trĩ vẫn đang lắc lư không vững, nhưng Thẩm Hà đã nhìn sang.
Cô trốn tránh ánh mắt của anh, cho du ban nãy tà niệm quấn thân là bản thân cô.
Hơi ấm tràn ngập, Thẩm Hà cởi áo khoác ra.
Học chuyên ngành này, bình thường bọn họ tiếp xúc cơ thể cũng chẳng ít, nhưng hiện giờ không giống trước kia.
Thẩm Trĩ cũng lột áo len ra, cô muốn lột lên trên, nhưng lại cảm giác được có một đôi tay đang mò đến.
Cô không bài xích lắm, giơ tay lên rất tự nhiên, để anh giúp đỡ mình.
Giờ phút này đây, bọn họ đều rất yếu ớt, không chịu nổi gánh nặng, rất cần liếm láp vết thương.
Đến cuối cùng, hai người chỉ còn sót lại đồ lót bốn mắt nhìn nhau.
Vậy nên bọn họ ăn nhịp với nhau.
“Xin lỗi.” Thẩm Hà đột nhiên mở miệng, biểu cảm không có bất cứ kẽ hở nào, nhưng lời thoại lại tương phản hoàn toàn, “Tôi là lần đầu tiên.”
“Ờ.” Không có nguyên do, Thẩm Trĩ cũng thả lỏng một chút, “Tôi cũng thế.”.