Nghe nói hết tất cả những việc mà Thẩm Trĩ gặp phải, Tập Tập vừa bận rộn vùi đầu vào công việc vừa nói: “Con bé cũng thật là, chẳng dễ dàng gì.”
“Còn đỡ.” Thẩm Hà ngửa người ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh nằm trên ghế mát xa.
Cho dù ngoài miệng phát biểu quan điểm đồng tình các loại, nhưng thực tế trên hành động, Tập Tập không hề lộ ra bất cứ điều gì khác lạ, tất cả những việc cần làm chính là dự phòng ảnh hưởng tới Thẩm Hà mà thôi.
Không dễ dàng gì thì có làm sao?
Người sống trên đời này có ai không khó khăn chứ.
Chăm lo tốt cho bản thân mình đã khá lắm rồi.
Tập Tập nói: “Vậy còn cậu? Chiều nay có phải Hoa Tử Sâm hẹn cậu đi đánh golf không?”
Thẩm Hà vẫn nằm ngửa trên ghế, không hề ngọ ngoạy, nhìn lên trần nhà nói: “Đánh golf cái gì chứ, bảo tôi đánh bóng bàn còn được.”
Tập Tập chờ đợi đáp án của anh.
“Sau này không muốn chơi cùng lão ta nữa.” Thẩm Hà không hề dao động phun ra ngôn từ mà chỉ mấy đứa học sinh tiểu học mới dùng.
“Lại thế nào nữa?”
Làm người đại diện, không chỉ quan tâm đến công việc của nghệ sĩ, mà ngay cả cuộc sống riêng càng phải quan tâm nhiều hơn.
Trên phương diện người yêu, Thẩm Hà đã hoàn toàn từ bỏ, đến nay việc kết thêm bạn mới, Tập Tập vẫn khá ủng hộ.
Nhất là nhân vật tầm cỡ như Hoa Tử Sâm, tuyệt đối có thể đảm đương được thân phận thầy giỏi bạn tốt.
Chỉ đáng tiếc rằng, điểm nổi bật nhất của con người Thẩm Hà này chính là thích tự do.
Đối tượng mà tuần trước vẫn còn thân thiết tay bắt mặt mừng, đến tuần này đã tránh còn không kịp.
“Hẹn người ta ra ngoài chơi, ngang đường dẫn thêm những người khác, chẳng phải nên nói rõ trước hay sao?” Nếu đã là người mình, Thẩm Hà cũng chẳng cố kị gì oán trách, “Cũng không phải không chừa mặt mũi cho.
Chỉ muốn để ông ta cân nhắc cảm nhận của người khác một chút, chào hỏi trước lấy một câu, điều này không coi là quá đáng chứ?”
“Con người ông ta không xấu…..” Tập Tập nói.
Thẩm Hà quay đầu, ánh mắt khóa chặt chị ta: “Chị đừng có mà lập lờ cho qua.
Có phải tôi không quá đáng? Ông ta thực sự có vấn đề đúng không?”
“Cậu….”
“Nói đi.”
Thái độ của Thẩm Hà bỗng cứng rắn hẳn lên, giống như không có được đáp án chính xác thì sẽ không buông tay.
Tập Tập đành bất đắc dĩ thừa nhận: “Quả thực có thể thỏa đáng thêm chút nữa.”
“Không phải quả thực có thể,” Thẩm Hà qxoay người lại, tiếp tục bày tỏ bất mãn, “Là vốn dĩ không nên.”
Cuối cùng Tập Tập cũng hiểu ra.
Nói chuyện với người này không thể dùng phương thức nói lý thông thường được, chỉ có thể dựa theo lối tư duy của anh mà nói chuyện, nếu không căn bản không cách nào giao lưu được.
“Vậy cậu cho ông ta thêm một cơ hội nữa.” Tập Tập nói.
“Cái gì?”
Tập Tập hóa thân thành bề trên khuyên nhủ: “Cũng không thể vì một lần sai lầm, mà xóa nhòa đi mọi thứ đúng không? Qua lại giữa con người với nhau, thì nên bao dung lẫn nhau đúng không nào?”
Thẩm Hà lười biếng nằm dựa trên ghế mát xa.
Mãi lâu sau, anh mới nói: “Lý luận này không sai.”
“Đúng không?” Tập Tập cảm thấy có hi vọng.
“Nhưng tôi không cần thiết phải bao dung lão ta.” Thẩm Hà nói, “Tôi cũng chẳng phải là người Lương Nghi, trước kia làm quen với lão ta cũng chỉ bởi vì tôi muốn.”
Tập Tập coi như hai người tan rồi.
Trợ lý đi vào, trên tay đang khuấy cốc sinh tố.
Chỉ ngửi mùi hương kì dị kia đã khiến con người ta không muốn ăn rồi.
Đúng là chỉ có Thẩm Hà mỗi khi tới thời gian cần thiết coi nó là đồ ăn chính mười năm như một ngày.
“Anh Thẩm sao thế ạ? Tâm trạng lại không vui rồi?” Trợ lý nói.
Thẩm Hà bắt đầu ăn cơm: “Cút sang một bên.”
Tiếp tục bận rộn một hồi, Tập Tập quay về, cúi đầu đọc tin nhắn mà chồng chị ta gửi tới.
Đột nhiên chị ta nghĩ tới gì đó, quay đầu sang hỏi Thẩm Hà, giọng điệu mang tính thăm dò: “Nghe nói Hôm ấy Hoa Tử Sâm và đám người kia không hẹn được cậu, quay đầu đi đã gọi Trương Thanh Nguyệt đi ăn cơm.
Cậu có biết việc này không?”
Lời nói đến đây, Tập Tập bỗng nhớ tới một chuyện.
Trước khi chị ta tiếp nhận Thẩm Hà, dường như Trương Thanh Nguyệt từng cố ý tới phim trường tìm Thẩm Hà.
Bởi vì Trương Thanh Nguyệt ra nước ngoài, Thẩm Hà cũng chẳng mấy khi nhắc đến, vậy nên Tập Tập không biết tình hình chi tiết.
Lẽ nào là____
Phản ứng của Thẩm Hà chẳng có gì khác lạ, vẻ mặt tự nhiên, như việc chẳng liên quan đến mình.
Anh giải quyết xong đồ ăn khó nhằn rồi mới nói: “Ừ, sao vậy?”
Nói xong đứng dậy.
Bọn họ đã hẹn tới đài truyền hình để họp.
Là vì rất lâu trước kia Thẩm Hà đã bắt đầu chuân bị một tiết mục talkshow.
Hình thức của tiết mục talkshow này là một với một, do Thẩm Hà trò chuyện với các khách mời từ những ngành nghề khác nhau.
Trước kia vì để hòa nhập, anh còn tham gia ghi hình mấy gameshow của đài truyền hình này, tìm hiểu và xác nhận chất lượng, mới chính thức đàm phán với nhau.
Đối phương đã liệt kê ra một danh sách khách mời, đưa tới hỏi ý kiến của Thẩm Hà.
Kì đầu tiên rất quan trọng.
Thẩm Hà đã sử dụng mối quan hệ của mình.
“Tin rằng sẽ không có vấn đề gì đâu.
Độ nổi tiếng của cậu đã có đảm bảo rồi, những thứ khác chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.” Người bên đài truyền hình nói, “Mấy kì phía sau, đã có người hẹn trước sẽ tới rồi.
Là một người trẻ tuổi độ gần đây cũng khá nổi tiếng, muốn chuyển hình từ lưu lượng___”
Nhưng Thẩm Hà chẳng có chút hứng thú nào, nói thẳng: “Các người nắm chặt, sau đó để cho bên tôi xem qua là được.”
*
Tự bản thân Lam Kiều yêu cầu làm phẫu thuật sinh non.
Thẩm Trĩ phải quay lại đoàn phim.
Tuy cô không cảm thấy để em gái và chồng hờ tiếp xúc riêng với nhau có gì quá đáng, nhưng dù sao cũng không có nghĩa vụ thân cận gì với Lam Kiều, vậy nên cô đã bảo trợ lý đi chuẩn bị xong khách sạn.
Muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.
Những thứ mà cầm tiền có thể mua được, bao nhiêu cũng có thể đưa cho cô ta.
Những thứ mà tiền cũng không mua nổi thì không được rồi.
Cứ nghĩ như vậy, đằng xa có nhân viên công tác gọi tên cô.
Vẻ mặt cương cứng tan đi, Thẩm Trĩ thay bằng nụ cười mỉm, thong dong nhàn nhã đứng lên.
Buổi trưa đã quay về đoàn phim, kế hoạch được sắp xếp rất chặt.
Hiếm khi tới tổng bộ Lương Nghi mấy lần, lần nào đến cũng vội vội vàng vàng.
Nhân lúc chưa tới giờ, Thẩm Trĩ nằm bò xuống muốn ngủ bù một giấc.
Đúng lúc không trang điểm, cô tìm được một cái gối đang định ngủ, bỗng ngoài cửa sổ truyền tới tiếng bước chân, ồn ào khiến cô bất đắc dĩ mở mắt ra.
“Sao lại ồn ào thế?” Cô lẩm bẩm.
Trợ lý đằng sau nghe thấy, nói: “Hình như công ty muốn kí với người mới.”
Kí hợp đồng mà thôi, có đáng phải điều động nhân lực thế không?
“Không phải người bình thường.”
Tâm trạng của Thẩm Trĩ không tốt, chế giễu nói: “Chẳng lẽ là công chúa Disney?”
Trợ lý nói: “Không khác lắm, là Trương Thanh Nguyệt.”
Sống lưng hơi cứng đờ không dễ nhận ra được.
Thẩm Trĩ quay đầu lại, chậm rãi đè ngạc nhiên trong lòng xuống, bình tĩnh dò hỏi như thường: “Sao chị lại không biết?”
“Có lẽ vẫn chưa xác định, chị Thải cũng lười làm phiền chị.” Trợ lý nghĩ ngợi, lúc này mới nói, “Hơn nữa, có lẽ chúng ta sẽ không có xung đột gì với người ta đâu.”
Tiếng bước chân biến mất nơi hành lang.
Trong phòng yên ắng một lát.
Thẩm Trĩ mới nói: “Cũng phải.”
“….”
Cô thờ ơ cười một tiếng: “Dù sao, cô ta cũng không buông tư thái của mình xuống để đóng phim truyền hình đâu.”
Chẳng có gì nhằm nhò cả.
Sẽ không có chuyện gì hết.
Con người Trương Thanh Nguyệt này, cơ bản sẽ không mang tới phiền phức gì cho Thẩm Trĩ.
Lúc cô đứng dậy, trợ lý hỏi một câu.
“Phòng vệ sinh.” Cô vừa dứt lời người đã đi ra ngoài.
Cô đứng trước gương xả nước rửa tay.
Đúng lúc này Trương Thanh Nguyệt bước vào.
Cô tỉ mỉ dùng nước rửa tay rửa sạch từng ngón tay.
Ánh mắt Thẩm Trĩ nhìn thẳng về phía trước, điềm tĩnh rửa tay xong, mãi tới khi nâng mắt lên, mới lộ ra ngạc nhiên: “Đàn chị Trương?”
Trương Thanh Nguyệt cũng nhìn sang, cũng là vẻ mặt giống hệt: “Thẩm Trĩ? Trùng hợp quá, gặp được em ở chỗ này.”
“Đúng là rất trùng hợp,” Thẩm Trĩ nói, “Gần đây vẫn tốt chứ ạ?”
Hôm nay Trương Thanh Nguyệt mặc váy liên thân màu trắng, điểm xuyết bằng họa tiết quai áo thêu màu đen, vừa cao quý vừa thanh thuần, vô cùng thích hợp với cô ta.
“Rất tốt.” Trương Thanh Nguyệt nói.
Bầu không khí rơi vào yên lặng, dường như Trương Thanh Nguyệt nhớ tới gì đó.
“À, trước đó, may mà nhờ có Thẩm Hà.
Thực sự phải cảm ơn cậu ấy.” Trương Thanh Nguyệt nói.
Thẩm Trĩ không vội trả lời.
Cô không rõ Trương Thanh Nguyệt đang nói tới chuyện gì.
Trước giờ Thẩm Hà chưa từng nhắc tới.
Chuyện nhỏ không quan trọng còn đỡ, giả dụ như những chuyện cần có hiểu biết nhất định vậy thì nguy hiểm rồi.”
Do dự trong giây lát, cuối cùng, cô vẫn mỉm cười: “Đều là việc nên làm.”
Trương Thanh Nguyệt âm thầm quan sát Thẩm Trĩ, Thẩm Trĩ rõ ràng nhưng mặc kệ cô ta đánh giá.
“….Có phải Thẩm Hà chưa nói với em không?” Hiển nhiên Trương Thanh Nguyệt có hơi do dự, nụ cười dần thu lại, thay vào đó có mấy phần giấu đầu hở đuôi, không có chút thân thiện nào.
Ý cười của Thẩm Trĩ càng đậm hơn: “Dạo này em đều ở trong đoàn phim.”
“Khó trách.
Cũng có khả năng, cậu ấy không muốn em lo lắng.” Trương Thanh Nguyệt hiểu ý trả lời, “Là thế này, hôm ấy xe chị bị nổ lốp, vậy nên mới gọi Thẩm Hà giúp đỡ.”
Thẩm Trĩ bình tĩnh quá mức.
Tiếp theo đó, trên mặt Trương Thanh Nguyệt hiện ra một tầng cảm xúc sâu hơn: “….Hơn nữa, trong một quãng thời gian rất dài, trạng thái của chị không tốt cho lắm….”
Có phải cô ta tự mình đa tình quá không?
Anh giơ tay ra giúp đỡ, cô nhẫn nhịn bất mãn, lẽ nào không phải chỉ vì Trương Giang Nam từng dạy dỗ và dìu dắt?
Hai tay Thẩm Trĩ đan vào nhau, nghiêng người về phía trước.
Cô bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt hòa nhã nhìn Trương Thanh Nguyệt.
Rất lâu sau.
Cô nói: “Muốn uống cà phê không?”
Lần này đến lượt Trương Thanh Nguyệt ngây ngẩn.
“Đàn chị, chị vẫn chưa biết máy pha cà phê của công ty ở chỗ nào đúng không? Cái đó đắt lắm, nấu cà phê cũng ngon lắm đó.” Thẩm Trĩ nói, “Em đi rót cho chị một cốc nhé.”
Nói xong quay người đi.
Tâm trạng chú ý đến ân tình bị bất mãn lạ lùng quật ngã.
Cho dù là Thẩm Trĩ, cũng sẽ có lúc muốn trút giận.
*
Đinh Nghiêu Thải nói: “Mau chạy.”
Thẩm Hà nhận được điện thoại một bụng nghi ngờ.
Anh vừa cầm điện thoại hỏi “Vì sao”, vừa lùi xe vào gara.
Cả năm đến tối, 365 ngày, số lần Đinh Nghiêu Thải liên lạc trực tiếp với Thẩm Hà có thể đếm trên đầu ngón tay.
Việc công có thể dùng hệ thống truyền đạt, vậy nên một khi liên lạc, chắc chắn có chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát.
“Thẩm Trĩ đang chạy tới chỗ cậu rồi.” Đinh Nghiêu Thải nói, giọng nói dường như rất bất lực.
“Thẩm Trĩ?” Thẩm Hà liếc điện thoại một cái.
Xác nhận điện thoại không phải bị virus, “Chẳng phải chiều nay cô ấy phải quay lại đoàn phim sao?”
Điều anh không biết chính làm, nửa phút trước, Thẩm Trĩ nhìn thấy Đinh Nghiêu Thải, việc đầu tiên là đẩy túi xách vào ngực trợ lý, không cho phép xen vào rồi đi thẳng ra ngoài cửa: “Em đi gặp Thẩm Hà, bây giờ, lập tức.”
“Em đang diễn tổng giám đốc bá đạo ấy hử?” Đinh Nghiêu Thải thấy kì lạ vô cùng, “Hai đứa mới xa nhau bao lâu chứ? Đừng ồn nữa, hôm này không có thời gian rảnh đâu.”
Kết quả Thẩm Trĩ nói: “Không ăn cơm là được.”
Cô dễ dàng đưa ra quyết định: “Thời gian ăn cơm không cần thiết nữa, dù sao chút rau ấy, ăn cũng như không ăn.”
Nói xong xông thẳng tới chỗ Thẩm Hà.
Rõ ràng có thể thấy, cảnh báo của Đinh Nghiêu Thải cuối cùng cũng chậm một bước.
Lúc xuống xe, Thẩm Trĩ đã hùng hổ đi tới bên này.
Bọn họ là người dựa vào việc phô diễn hình tượng ưu tú để kiếm cơm.
Mỗi một lời nói cử chỉ hành động, mỗi ánh mắt trong ống kính, mỗi một bước đi trước mắt công chúng, toàn bộ đều phải hoàn hảo.
Hôm nay cô không trang điểm, cũng không ăn diện.
Để mặt mộc, trên người mặc áo kiểu cổ điển và quần bò bình thường không thể bình thường hơn, mái tóc rũ xuống hơi tung bay, dưới chiếc kính râm là đôi mắt đè nén mọi cảm xúc một cách tuyệt vời.
Thẩm Trĩ đi về phía Thẩm Hà hệt như đang đi thảm đỏ.
“Làm gì đấy___” Anh không nhịn được mở miệng.
Trong đầu tua đi tua lại cảnh vừa rồi Trương Thanh Nguyệt khiến bản thân cô lúng túng.
Cô đi tới trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Có thể đánh anh mấy cái không?”
Anh nhếch mày, trả lời rất nhanh: “Đừng đánh vào mặt.”
Thẩm Trĩ không nói hai lời, giơ túi cầm tay lên, đập thẳng vào mặt Thẩm Hà.
Anh tránh được, dùng bả vai chịu cú đánh này.
Hai người gần như mất đi khoảng cách.
Hai mắt giống như mặt hồ đầy rong rêu, đục ngầu nhìn không thấy đáy, bờ môi sống mũi đều giống như sản phẩm công nghệ, cảnh đẹp ý vui, rất thích hợp lọt vào ống kính.
Khung cảnh khóa chặt tại chỗ, giữa nam nữ chẳng có bất cứ tình cảm gì lại có thể gần gũi nhau như thế này.
“Anh muốn làm với người phụ nữ nào, làm thế nào, làm cái gì, chỉ cần đừng bị tóm được, đều không liên quan gì tới tôi.
Nhưng mà,” Cô giơ tay, ấn ngón tay vào ngực anh từng cái theo tiết tấu câu nói của cô, “Đừng, gây, rắc, rối, cho, tôi.”.