Phía sau của Tống Hồng Nho rất chặt, bao lấy vật bên dưới của Hạ Thụy Nhiên, khiến anh cảm thấy hơi đau. Hạ Thụy Nhiên muốn cúi đầu nhìn nơi hai người kết hợp, nhưng bị quần lót của Tống Hồng Nho ngăn trở một nửa, không nhìn rõ được.
Bởi vì đau đớn, phía dưới của Tống Hồng Nho mềm xuống. Cả người cậu run run, không có khí lực để di chuyển, lúc này, cậu có hơi hối hận vì mấy ngày nay không ăn uống đầy đủ.
Nhưng hiện tại cậu không có thời gian quan tâm điều này, Tống Hồng Nho lau mồ hôi chảy trên mặt, cắn răng tự đi chuyển lên xuống.
Ban đầu rất khó khăn, Tống Hồng Nho không thể không dừng lại, bôi trơn thêm một lần nữa. Cậu dùng bôi trơn quá nhiều, lại không có kinh nghiệm, phân nửa đều dính trên đùi hai người, phát ra âm thanh dâm mị. Tống Hồng Nho hơi nâng eo, bàn tay dính đầy dịch bôi trơn xoa lên nơi cực nóng của Hạ Thụy Nhiên, lần này đi vào thuận lợi hơn rất nhiều.
Bởi vì dùng quá nhiều, nên mặc dù Tống Hồng Nho đau đến không thể động đậy được, cứ như vậy qua một lát, Hạ Thụy Nhiên có thể đi vào toàn bộ. Phần dưới của Tống Hồng Nho cũng run rẩy đứng lên.
“A………………A…………..” Tống Hồng Nho chôn đầu trên vai của Hạ Thụy Nhiên, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai anh. Hai người cách nhau quá gần, không thể xoay chuyển được, sau một lúc, Tống Hồng Nho đã không còn khí lực để động đậy, mỗi lần chỉ là hơi rời đi, sau đó ngồi thật mạnh xuống, nhưng như vậy càng thêm kích thích điểm mẫn cảm của cậu. Thân thể vừa đau vừa vô lực.
Tống Hồng Nho gắt gao ôm lấy cổ của Hạ Thụy Nhiên, một lúc sau nói:
“Anh……Em thả một tay của anh ra nhé, được không?”
Cả người Hạ Thụy Nhiên giống như vừa tắm qua, lông mi ướt sũng, thoạt nhìn vô cùng mê hoặc.
Tống Hồng Nho tiến lại gần hôn cằm anh, dịu dàng nói:
“Được không? Thả anh ra, cho anh đến làm em.”
Từ ban đầu, Hạ Thụy Nhiên im lặng không nói năng gì, chỉ có một mình Tống Hồng Nho nói những câu dâm đãng. Sau đó cậu nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của anh, càng cố gắng nói những lời như vậy, khiến anh há miệng thở dốc. Cậu thích anh làm ra một vài phản ứng với cậu.
Lần này Hạ Thụy Nhiên không lớn tiếng phản bác, không nói mấy câu như “Tôi không muốn quan hệ với cậu” hay “Cậu đang ép buộc tôi” linh tinh, anh nhớ tới chuyện quan trọng hơn, hơi run giọng, nói:
“Cậu không cần thả tôi, tôi chỉ cần cậu lập tức mang bao cao su vào cho tôi.”
Tống Hồng Nho nghe xong, sửng sốt, vỗ trán, chợt nhớ ra, nói:
“Đúng rồi, em chỉ mải lấy lòng anh, kết quả vừa nhìn thấy anh như vậy………….E liền quên mất.”
Cậu bám vào bả vai Hạ Thụy Nhiên, đỏ mặt rút vật dưới thân của anh ra, sau đó rút hai chân khỏi khe hở tay vịn ghế dựa, cởi quần lót của mình, cứ để thân thể như vậy mà đi vào phòng tắm, khi đi ra trên tay cầm theo mấy hộp giấy nhỏ, hỏi:
“Ở đây có loại mỏng và lạnh, anh thích loại nào?”
Hai chân Hạ Thụy Nhiên được thả tự do, anh còn đang lo lắng tìm cách thoát đi, thuận miệng ứng phó nói: “Loại nào cũng được.”
Nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Loại dày một chút.”
Anh không biết Tống Hồng Nho có bị bệnh hay không, nếu đã muốn như vậy, vẫn nên bảo vệ bản thân thì hơn.
Tống Hồng Nho hiểu được suy nghĩ của anh, có phần bị tổn thương, nói:
“Em rất sạch sẽ, không có bệnh.”
truyện đam mỹ online “…” Hạ Thụy Nhiên không biết cậu như thế nào nói ra từ “sạch sẽ ” này, trong lòng hơi phản cảm, thật sự tức giận, anh trầm mặc không nói năng gì.
Tống Hồng Nho chưa bao giờ quan hệ phía sau, sau khi rút ra khỏi lỗ hậu thì có chút ngứa, lại vừa trướng vừa đau, hơn nữa, Hạ Thụy Nhiên bị trói chặt hai tay, không thể chủ động ôm cậu, khiến cậu cảm thấy không thú vị, nghĩ nghĩ, cậu lấy ra một cái bao cao su vị ô mai, không thuần thục mà giúp Hạ Thụy Nhiên đeo vào, sau đó quỳ trước mặt anh, đầu tiên hôn một cái thật mạnh lên bụng anh, chậm rãi đi chuyển dần xuống dưới, há miệng giúp anh khẩu giao.
Hạ Thụy Nhiên vốn định tìm thời điểm thích hợp đá Tống Hồng Nho một cái, sau đó mở cửa lao ra ngoài kêu cứu, nhưng nghĩ tới cửa có thể đã bị khóa trái, cùng với quần áo trên người không chỉ tề, bộ dáng chật vật, dọa bà lão nhà đối diện tái phát bệnh tim thì không tốt. Trong lúc nhất thời do dự, anh không ngờ tới Tống Hồng Nho lại không dùng phương thức đó ép buộc anh nữa mà cam tâm tình nguyện giúp anh phát tiết dục vọng.
Vừa rồi Hạ Thụy Nhiên tuy rắng có phản ứng, nhưng bản thân anh không muốn, bị siết đau, trong lòng cảm thấy hoảng sợ và chán ghét, nhưng hiện tại, anh thực sự cảm nhận được khoái cảm, do dự không định đẩy cậu ra, ngược lại thở gấp, dùng sức đưa về phía trước, chạm đến sâu bên trong cổ họng, muốn nhanh chóng bắn ra ngoài.
Tống Hồng Nho một bên cố gắng nuốt, một bên cực lực chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa. Từ trước tới giờ, Tống Hồng Nho chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ giúp một người đàn ông khẩu giao, nhưng nếu người đó là Hạ Thụy Nhiên, cậu bằng lòng làm như vậy.
Tống Hồng Nho nghe thấy hô hấp của Hạ Thụy Nhiên, phía dưới cũng rất kích động, cậu bình tĩnh lại, không muố ở đây phát tiết. Cậu hiểu rằng cho dù thả Hạ Thụy Nhiên ra, anh cũng sẽ không giúp cậu thủ dâm, không bằng cứ mặc kệ nó đi.
Dù Tống Hồng Nho trước đó đã làm chuẩn bị, nhưng khi làm vẫn là tay chân luống cuống, hậu huyệt sau khi bị xuyên qua đau không chịu được, xem ra người đồng tính khi quan hệ tình dục không dễ dàng như vậy, phải là hai người giúp nhau mới được thoải mái.
Tống Hồng Nho thân thiết hôn Hạ Thụy Nhiên, từ trán xuống mũi, từ dưới cằm xuống hầu kết, làm không biết mệt, dù hai chân bủn rủn vô lực, vẫn giống con cún con sung sướng vươn đầu lưỡi không ngừng liếm hôn.
Chờ cậu hôn đủ, mới dùng giấy vệ sinh giúp Hạ Thụy Nhiên lau khô, mặc quần lại cho anh.
”…” Tống Hồng Nho thở dài nói ” Nếu anh muốn đánh em thì đánh ngay đi.”
Tronh lòng cậu không hề cảm thấy hối hận. Người giống như Hạ Thụy Nhiên, sau khi phát sinh quan hệ chắc chắn sẽ chịu tránh nhiệm, cậu thật lòng thích anh, nếu kiên trì không ngừng theo đuổi, không chừng sau này anh sẽ đồng ý cùng một chỗ với cậu.
Nói cách khác, khi đã có quan hệ thân mật, Hạ Thụy Nhiên sẽ chú ý cậu, không đối xử với cậu như một đứa em trai nữa.
Tống Hồng Nho thích anh như vậy, thực sự không cảm thấy hối hận.
Cậu mặc áo vào, cũng không mặc quần, liền đi ra ngoài mở khóa còng tay cho Hạ Thụy Nhiên. Cậu làm như vậy để đề phòng Hạ Thụy Nhiên nổi giận, dù có đánh cậu cũng sẽ không đuổi cậu ra ngoài làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố.
Tống Hồng Nho xoay người mở khóa cho anh, nhìn thấy anh tức giận đến run người, trên cổ tay hằn một vòng vết máu đỏ sậm, cậu không khỏi nhíu mày.
Hạ Thụy Nhiên được tự do, không hề nổi giận giống như trong suy nghĩ của Tống Hồng Nho, thậm chí anh còn rất bình tĩnh, chỉ là mắt có hơi hồng lên, giống như chịu uất ức rất lớn, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lục trong chốc lát lấy ra một phòng thư màu nâu, là loại phòng thư ngân hàng vẫn hay dùng để đựng tiền.
Hạ Thụy Nhiên đem phong thư ném vào người Tống Hồng Nho, run run nói:
“Đây là toàn bộ số tiền hiện tại tôi có, cậu cần lấy rồi cút đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.”
Tống Hồng Nho sững sờ, không nghĩ tới Hạ Thụy Nhiên sẽ nói như vậy, sắc mặt cậu trở lên vô cùng khó coi.
Hạ Thụy Nhiên đang rất kích động, cố gắng hít thở thật sâu áp chế tức giận, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, từ trong ví móc ra một xấp tiền giấy, ném vào người Tống Hồng Nho, nói: “Tiền này cậu cũng mang đi luôn đi, mẹ kiếp.”
Hạ Thụy Nhiên càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được chửi tục một câu, sau đó ném cái bàn thủy tinh trong phòng đi, phát ra âm thanh đổ vỡ chói tai.