"Ngươi thế nào lại ở chỗ này...." Hạ Mộc trở tay không kịp, trong lòng vừa kích động lại vừa chột dạ, vẫn luôn cảm thấy buổi chiều ánh nắng đặc biệt chói mắt, chiếu đến cô giống như không mặc quần áo đứng dưới đèn tựu quang.
Đoạn Tử Đồng cuối cùng thấy rõ khuôn mặt của cô, nụ cười đọng lại khóe môi, thẳng đứng dậy, nâng tay dùng ngón cái cọ cọ gương mặt con mèo ngốc: "Sao sắc mặt ngươi lại kém như vậy?"
Nghe vậy, Hạ Mộc nhất thời cảm thấy hai cái đèn tựu quang đang chiếu vào bản thân, quả thực không dám tưởng tượng hình tượng của bản thân! Cô ôm lấy túi xách, cúi đầu xoay người, chạy vào tiểu khu giống như bỏ trốn!
Đoạn Tử Đồng vẻ mặt buồn bực đuổi kịp cô: "Hạ Mộc?"
Hạ Mộc cũng không quay đầu lại, dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy vào trong nhà.
Đi vào thang máy, thấy hùng ấu tể thần sắc mờ mịt muốn theo vào thang máy, Hạ Mộc không chút do dự ấn nút đóng cửa thang máy, giống như đang bị kẻ cuồng sát theo dõi.
Trứng Cuốn điện hạ lần đầu hưởng thụ đãi ngộ của kẻ biến thái sát nhân, nghĩ không ra con mèo ngốc rốt cuộc muốn làm gì, cũng không vội vã ngăn trở cửa thang máy, chỉ là bình tĩnh nhìn cửa thang máy khép lại, ghi nhớ số tầng con mèo ngốc muốn đến.
Hạ Mộc trở lại nhà mà bắt đầu rửa mặt chải đầu thay quần áo, dường như đã mấy tháng không soi gương, cô bị bản thân trong gương hù dọa, trái lại nhìn không ra béo, chỉ là đặc biệt tiều tụy, vành mắt đậm đến giống như gấu trúc.
Cô chọn một bộ quần áo màu trắng, phủ thêm áo khoác màu hương dụ, phối hợp coi như tinh tế.
Vấn đề là không dùng phấn phủ, Hạ Mộc thoa hai lớp phấn mắt, thử xoa bóp xung quanh mắt cuối cùng thành công chứng minh một câu tục ngữ — nước tới chân mới nhảy là vô ích.
Tiếng chuông cửa ngoài phòng khách, đã biến thành tiếng đập cửa không kiên nhẫn.
Một tia phong độ cuối cùng của hùng ấu tể cũng sắp hao hết, nhìn cánh cửa phát ra tối hậu thư: "Hạ Mộc, ngươi muốn làm gì? Nếu không mở cửa, ngươi sẽ phải đổi cánh cửa khác."
"Không thể! Ngươi không nên động đến khóa cửa nhà ta!" Hạ Mộc nóng nảy, căn nhà này thiết bị rất cao giá, cửa và khóa cũng không rẻ, nếu như bị bị cuồng ma bẻ khóa này làm hỏng, cô còn muốn bồi thường!
Không có cách nào, Hạ Mộc hoảng thủ hoảng cước đánh một lớp phấn, vừa vỗ khuôn mặt vừa chạy đến phòng khách, hít sâu một hơi, mở cửa
"Ngươi tại sao lại tìm đến nơi này?" Hạ Mộc vừa hồi hộp vừa kích động.
Mấy tháng không gặp, đầu thu chuyển lạnh, Quyển Quyển mặc áo khoác màu xanh đạm cô chưa từng thấy qua, quần dài màu đen, có cảm giác xa lạ nói không nên lời.
"Nên giải thích trước là ngươi mới phải." Đoạn Tử Đồng cởi giày, mở tủ giày, phát hiện không có dép lê, dôi duy nhất đang ở trên chân con mèo ngốc, không thể làm gì khác hơn là chân trần đi vào phòng khách.
Hạ Mộc nhìn đồ ăn vặt và nước trái cây loạn thất bát tao trên bàn, còn có cơm hộp buổi trưa ăn còn thừa, cảm giác hình tượng của bản thân toàn bộ phá hủy, vẻ mặt xấu hổ theo sát hùng ấu tể đi đến bên cạnh sô pha.
Đoạn Tử Đồng đặt mông ngồi trên sô pha, chân dài bắt chéo, dùng ánh mắt của chủ công ty đòi nợ nhìn về phía con mèo ngốc, dường như đang nói 'ngươi có tiền mua thức ăn lại không có tiền trả nợ?'
Hạ Mộc trong lòng có khổ nói không nên lời, đứng trước mặt hùng ấu tể, thực sự có chút chột dạ.
Sau khi không từ mà biệt, sống trong một căn nhà sa hoa, trầm mê đồ ăn vặt, không những không hổ thẹn, cư nhiên còn béo lên, cô thực sự là hết đường chối cãi...
Cô cầm túi khoai tây chiên trên ghế sô pha đặt lên trên bàn trà, chậm rãi ngồi xuống, lần thứ hai nhỏ giọng hỏi: "Quyển Quyển, ngươi là thế nào tìm được nơi này? Không bị người theo dõi chứ?"
Đoạn Tử Đồng cười một tiếng, trong mắt có nghẹn khuất một lời khó nói hết, hỏi ngược lại Hạ Mộc: "Ta phái người theo dõi ba mẹ ngươi hơn ba tháng, trở về cũng nói cho ta biết là không có gì khác thường, còn phải tự ta theo dõi, lúc này mới phát hiện, ba mẹ ngươi ngay cả thuật ngụy trang cũng dùng đến, chỉ còn kém chui hầm ngầm, bọn họ là đặc công sao?"
Hạ Mộc thần sắc hổ thẹn cúi đầu: "Trước đây quả đúng là như vậy...."
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu nhìn chằm chằm con mèo ngốc, hít sâu một hơi: "Ta cũng đã biết, ngươi không cần phải lo lắng."
Hạ Mộc nghe vậy há hốc kinh ngạc, hồi hộp lại kích động mà nhìn về phía hùng ấu tể: "Ngươi cũng... Đã biết?"
Đoạn Tử Đồng gật đầu: "Là mẹ ngươi không muốn để ta gặp ngươi, nên mới giấu ngươi ở chỗ này, nhưng nàng ngăn cản không được ta."
"..." Thần sắc của Hạ Mộc lập tức trở nên uể oải, ấp úng giải thích: "Cũng không phải..."
Không nên đem trách nhiệm của ba ngươi đổ hết lên đầu mẹ ta!
Hùng ấu tể ngồi dối diện nghiêng người đến gần cô, cánh tay chống đầu gối, ánh mắt nghiêm túc lên tiếng: "Hãy nghe ta nói, Hạ Mộc, ngươi đã thành niên rồi, bọn họ không có quyền hạn chế tự do của ngươi, cũng không có quyền nhốt ngươi ở chỗ này, ta có thể dẫn ngươi đi!"
Hạ Mộc muốn nhịn xuống xung động trợn trắng mắt, bất đắc dĩ thở dài: "Có thể đi chỗ nào đây?"
Quốc vương quật ba thước đất cũng có thể quật được cô ra.
"Đi đâu cũng được." Hùng ấu tể cong khóe môi, gương mặt ngây ngô che giấu không được đắc ý, còn từ trong túi áo lấy thẻ căn cước ra, biểu diễn cho Hạ Mộc xem: "Tháng trước ta vừa qua sinh nhật, đã thành niên rồi."
Hạ Mộc mặt không biểu tình xem xét thẻ căn cước này, quyển mao ấu tể trên ảnh chụp, vẻ mặt cũng viết đầy tính trẻ con không đáng tin cậy.
"Ta không thể đi." Hạ Mộc nặng nề thở dài: "Cũng không nên gặp ngươi, điều này sẽ mang đến phiền phức cho ta."
Đoạn Tử Đồng chau mày: "Ngươi không cần phải sợ, bọn họ không có quyền can thiệp cuộc sống của ngươi."
"Không phải bởi vì ba mẹ ta....." Hạ Mộc tư duy hỗn loạn, vừa nghĩ đến quốc vương trong lòng liền run lên, trời biết trong nhà này có bị giám sát hay không, cô không nên để Quyển Quyển ở lại lâu như vậy.
"Quên đi!" Hạ Mộc lo lắng đứng lên, kéo cổ tay Quyển Quyển: "Ngươi đi mau đi! Không nên tìm ba mẹ ta làm phiền bọn ta, chuyện này không liên quan đến bọn họ, là... Là quyết định của bản thân ta!"
Đoạn Tử Đồng đứng lên, cúi đầu nắm lấy tay cô: "Ta sẽ không tìm bọn họ gây phiền phức, cũng sẽ không để cho bọn họ tiếp tục can thiệp cuộc sống của ngươi, ngươi theo ta."
"Không thể!" Hạ Mộc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Quyển Quyển, lại chột dạ mà tránh né, không chịu nổi mà giải thích: "Ta không thể đi theo ngươi, ba mẹ ta không can thiệp ta, là ta... Thật sự là ta bản thân quyết định, bởi vì, bởi vì ngươi không thông qua cuộc kiểm tra thủy chiến, cho nên ta không thể gặp ngươi nữa!"
Đoạn Tử Đồng nhướng mày châm chọc: "Lý do này nghe ra thật là hợp lý."
"Là thật!" Hạ Mộc hé miệng, vẫn luôn cảm giác bản thân bị một ánh mắt giám sát, nếu như tiếp tục ở bên cạnh Quyển Quyển, người nhà sẽ chịu liên lụy.
Cảm giác lo lắng của cô làm lý trí hỗn loạn, cô siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Ta sở dĩ đi Ba Lan Đảo bồi luyện, chính là hy vọng ngươi có thể đề cao thành tích, thân là vương trữ Phục Áo, ngươi sao có thể chỉ xếp thứ ba? Còn yên tâm thoải mái, ta, ta căn bản không thể chịu đựng được loại chuyện này, sau này cũng..."
Cô hổn hển dường như phải hít sâu mấy lần, trong mắt giấu không được vẻ không nỡ, rồi lại run giọng tiếp tục nói: "Sau này cũng không muốn gặp lại ngươi nữa."
Đoạn Tử Đồng chân tay luống cuống nhìn cô, một lúc sau mới thấp giọng trả lời: "Ta đã tận lực rồi, cũng theo ý ngươi sớm thay đổi hình thái tham dự kiểm tra, thất bại cũng không phải ta có thể khống chế, ngươi vì sao không nhìn vào những thành tích khác? Ta cũng có ưu thế của bản thân."
Nói ra liền hối hận, Trứng Cuốn điện hạ từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhục nhã như thế, cũng không biết bản thân vì sao sẽ ăn nói khép nép, khẩn cầu Hạ Mộc nhìn vào sở trường của bản thân.
Bỗng nhiên phát hiện, trên đời vẫn luôn có một số việc bản thân không làm được, luôn có những người không giữ lại được, không phải nỗ lực tranh thủ thì có kết quả tốt, có đôi khi chỉ có thể đổi lấy vết thương càng sâu.
Trong quá trình trưởng thành, có khi chỉ trong một nháy mắt, sẽ trở thành một bước ngoặt, hình thành đặc thù tính cách, quyết định bản thân trở thành dạng người gì.
Hạ Mộc cúi đầu che khuôn mặt, dường như bị hổ thẹn bao vây.
Quyển Quyển dĩ nhiên không có sai, sai ở chỗ quốc vương can thiệp, và hứa hẹn của cô, vì sao gánh chịu tổn thương lại chính là ba mẹ cô và Quyển Quyển?
Cô thật sự hận không thể đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.
"Ta cũng luyến tiếc rời xa ngươi...." Cuối cùng, cô vẫn nói ra những lời trong lòng: "Nhưng ta không có cách nào, giúp ngươi nâng cao thành tích, hoặc là giúp ba mẹ ta rửa sạch tội danh, ta đều không làm được, cho nên không có tư cách ở lại bên cạnh ngươi."
Quyển Quyển rời đi, Hạ Mộc cũng không cần tiếp tục trốn trong nhà trọ.
Chỉ xem như một năm qua tất cả đều là giấc mộng.
Tỉnh mộng, cô phải tiếp tục cuộc sống vốn có.
Sáng sớm bảy giờ đúng, Hạ Mộc bắt đầu đóng gói hành lý, chuông cửa vang lên.
Lúc này cách mấy tháng, nam nhân kia tự mình đến căn nhà băng lãnh này.
Hạ Mộc giống như cái xác không hồn, mở cửa cho hắn.
"Còn có việc gì căn dặn sao, bệ hạ."
Đoạn Khuynh Trạch thần sắc có chút ngưng trọng, trầm giọng lên tiếng: "Ngươi trước đó có phải đã nói gì đó với Đồng Đồng hay không?"
Hạ Mộc ánh mắt nhẹ thiểm, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đoạn Khuynh Trạch nhíu mày: "Đồng Đồng gần đây trở nên rất trầm mặc, cuối tuần trước không nói lời nào mà quay về Ba Lan Đảo huấn luyện, ngày nghỉ vẫn chưa kết thúc. Ta không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng hy vọng ngươi không nên đem tâm tình của bản thân, trả thù trên người con gái ta."
Hạ Mộc: "..."
Giờ phút này Ba Lan Đảo bởi vì sai lệch múi giờ, đã gần đến hoàng hôn, khu vực tiến hành huấn luyện thủy chiến được mặt trời chiều nhiễm đỏ, không biết là lần thứ mấy, Đoạn Tử Đồng lại một lần nữa yêu cầu kiểm tra lại.
Không nói đến huấn luyện viên vô duyên vô cứ bị gọi đến tăng ca, ngay cả những học viên khác cùng tham gia huấn luyện cũng sắp mệt đến nằm sấp.
Đuôi của Bố Lai Đức khôi phục rất khá, lúc này ngực hắn kịch liệt phập phồng, bởi vì thể lực tiêu hao, kịch liệt thở dốc cổ họng mơ hồ phát ra mùi vị của rỉ sắt.
Đôi mắt bích lục của hắn, chăm chú nhìn Đoạn Tử Đồng, tràn ngập quật cường lúc đối chiến.
Con rồng béo này đã kiểm tra lại mười sáu lần, việc này không phù hợp quy định.
Cũng chỉ có Bố Lai Đức một mình canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, không bởi vì lần trước bị thương ngoài ý muốn mà lùi bước.
Hắn tuyệt đối sẽ không để ấu tể không tuân thủ quy tắc này, lợi dụng kẻ hở trong thể lực của người khác mà thông qua kiểm tra.
Cùng lúc đó, vẫn là trong nhà trọ buổi sáng sớm, hận ý trong mắt Hạ Mộc đã không giấu được nữa, phẫn nộ ngưng kết trên khuôn mặt tràn đầy oán khí, thẳng tắp nhìn vào Đoạn Khuynh Trạch.
"Là ngài không cho phép ta gặp mặt điện hạ, ta cuối cùng phải nói gì đó để kết thúc đúng không? Ngài cho rằng nếu như ta mềm nhẹ khuyên bảo, có thể khiến con gái của ngài hết hy vọng sao?"
Đoạn Khuynh Trạch bình tĩnh, ngữ khí lại tràn ngập cảm giác áp bách: "Ngươi nên nhận hết trách nhiệm về bản thân, dù sao cũng là chính ngươi đánh cược, hiện tại Đồng Đồng tâm tình rất kém cỏi, ta đoán là ngươi đem hết trách nhiệm đổ lên người nàng."
Hạ Mộc hít sâu một hơi: "Trách nhiệm vốn là thuộc về ta, bởi vì ta tự phụ, chỉ cần hai tháng thời gian, mới không thể hoàn thành hứa hẹn, nhưng những lời này, ta phải giải thích với điện hạ như thế nào, mới sẽ không bại lộ việc làm của ngài đây?"
Đoạn Khuynh Trạch cười khẽ lắc đầu: "Đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhận ra vấn đề của bản thân, ngươi cảm thấy chỉ là bởi vì thời gian hai tháng không đủ, mới không thể giúp Đồng Đồng nâng cao thành tích, mà không phải bởi vì ngươi đối với nàng căn bản không hề có sự giúp đỡ?"
Bờ biển Ba Lan Đảo, ánh mặt trời chỉ lộ ra một nửa sau bờ biển.
Huấn luyện viên vỗ vai Đoạn Tử Đồng: "Lần sau lại tiếp tục huấn luyện, còn nhiều thời gian, đây là cuộc thi khảo nghiệm cơ sở, không thể nào một lần thông qua."
Những học viên khác đều mệt đến cháng váng hoa mắt, nghe vậy lập tức gật đầu với Quyển Quyển.
Bố Lai Đức hừ lạnh một tiếng: "Người không biết tuân thủ quy định phải chịu một chút giáo huấn, ta cam tâm tình nguyện phụng bồi đến cùng, đến khi ngươi biết, phải dựa theo quy tắc huấn luyện từng bước một."
Đoạn Tử Đồng kéo khóa đồ lặn, hít sâu một hơi, mặt không biểu tình nhìn nước biển trong suốt, thấp giọng trả lời: "Một lần cuối cùng, để ta thử lại một lần cuối cùng."
Mọi người nghe được 'một lần cuối cùng' cũng thở phào nhẹ nhõm, cố lấy tinh thần, đứng lên tiến vào đáy biển.
Đoạn Tử Đồng đứng trên bờ biển, trầm mặc nhìn đoàn người đi xa.
Trong đầu nhớ đến những lời của giáo sư tâm lý.
" Ngươi phải tin tưởng bản thân có thể xuống biển, giống như có thể bay lượn trên không trung, là một chuyện dĩ nhiên, cảm thụ bản năng, tận dụng thiên phú."
Thiên phú....
Thiên phú của ta là gì?
Sự chịu đựng, sức bật, và phòng ngự.
Ánh mắt Đoạn Tử Đồng trầm xuống, những thứ này toàn bộ đều là ưu thế ở thú hình, còn lặn xuống nước? Không cách nào nắm giữ cân đối, những ưu thế này căn bản không chút tác dụng.
Vài con chim biển từ tầng trời thấp chậm rãi xẹt qua, thản nhiên tự đắc.
Đột nhiên, một con hải âu dang rộng đôi cánh, lướt qua đàn chim biển, vuông góc lặn xuống nước, gắp lấy một con cá, sau đó biến mất ở phía chân trời!
Đoạn Tử Đồng liễm mắt, giống như điện quang bổ ra sương mù dày đặc trong đầu, đáp án rõ ràng hiện ra.
Là tốc độ.
Thiên phú lớn nhất của Địch Hách Lạp, là tốc độ đáng sợ tiếp cận vận tốc âm thanh, đó là nguồn gốc của lực công kích và sức bật, cộng thêm long lân cứng rắn, trời sinh là để chiến đấu.
Thông thường lúc huấn luyện chỉ có thể tiến hành ngoài biển, không những hạn chế tốc độ của Đoạn Tử Đồng, hơn nữa độ sâu hạn chế khiến nàng căn bản không có cách nào khác duy trì cân đối của hai cánh.
Thế nào mới có thể ở trong nước ổn định lực cản giống như trong không khí?
Xa xa trên biển, huấn luyện viên hướng bộ đàm hối thúc: "Đoạn Tử Đồng, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, xuống nước đi, chỉ chờ ngươi nữa thôi."
Trầm mặc.
Một trận tiếng sóng biển vang lên, trong bộ đàm, truyền đến giọng nói lạnh lùng của Đoạn Tử Đồng.
"Không cần chờ ta, hiện tại lập tức bắt đầu tính thời gian."
"Cái gì?" Huấn luyện viên vừa mới chuẩn bị truy vấn, chợt nghe một trận kinh hô xung quanh, hắn quay đầu nhìn về phía bờ biển.
Chỉ kịp nhìn thấy Địch Hách Lạp hóa thành toàn bộ thú hình mở rộng đôi cánh, trong nháy mắt biến mất trên bờ biển.
"Ở trên trời!"
Một trận kinh hô hoảng loạn, huấn luyện viên ngẩng đầu.
Chỉ thấy phía chân trời một 'ngôi sao băng' tử sắc lao thẳng xuống, dùng tốc độ làm cho người ta sợ hãi, càng lao càng nhanh, thoáng chốc chỉ thấy bọt nước bắn tung tóe.
"Nàng muốn làm gì!"
"Mau tránh ra! Nguy hiểm!"
"Không có việc gì, Địch Hách Lạp ở trên không trung độ nhạy cực cao, sẽ không đụng vào chúng ta, các ngươi đừng lộn xộn."
Huấn luyện viên ngừng thở, dừng một giây, yên lặng bấm đồng hô đếm giờ.
"Ầm!"
Con rồng béo giống như viên đạn bắn vào trong nước, kích khởi một tầng sóng biển.
Lúc Bố Lai Đức lấy lại tinh thần, vừa mới chuẩn bị biến hóa hình thái, đoàn tử ảnh đã dùng tốc độ đáng sợ lặn xuống đáy biển, đánh nát mục tiêu khảo hạch, dùng hai chi sau cường trán nắm chặt phao tiêu.
Xoay người, dùng đôi cánh to lớn, đột nhiên vỗ động dưới đáy biển.
Trở lực bình ổn, khiến con rồng béo giống như đang ở giữa không trung, bộc phát ra sức mạnh kinh người, dùng tốc độ mắt thường khó có thể nhận thấy được, bỗng nhiên trồi lên khỏi mặt biển!
Cái gì là huấn luyện nín thở?
Cái gì là huấn luyện cân đối?
Vì sao phải nổi trên mặt nước?
Mỗi người đều có phương pháp học tập của riêng mình, quy luật tiền nhân tổng kết ra, nếu như không thích hợp với điều kiện trời sinh của bản thân, vì sao không thể phá vỡ?
Lần đầu tiên, gần là trong nháy mắt, không cần phải nói truy kích, Bố Lai Đức thậm chí không kịp phản ứng, thì ấu tể kia đã biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn vội vội vàng vàng trồi lên mặt nước, mặt trời chiều chỉ còn lại một tia nhiệt độ cuối cùng.
Một ám ảnh thon dài thẳng tắp, đã trầm mặc đứng ở xa xa hải ngạn, dường như sinh vật đáng sợ vừa từ chân trời lao thẳng xuống đáy biển cũng không phải là nàng.
Đoạn Tử Đồng lặng lẽ xoay người, cúi đầu nhìn huấn luyện viên ở xa xa, nâng cánh tay, phát ra âm thanh hữu lực xé rách không khí, cao cao nâng phao tiêu màu vàng kim trong tay!
Huấn luyện viên lúc này mới lấy lại tinh thần, run rẩy bấm dừng đồng hồ, cúi đầu vừa nhìn, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Tốc độ này, phá vỡ kỷ lục tổ trưởng đã từng lập được!
Hạ Mộc trầm mặc, sau đó tự tin trả lời: "Đúng vậy, hai tháng này chỉ là dùng sai phương pháp, thật vất vả tìm kiếm ra một chút manh mối, cũng đã đến kỳ hạn."
"Nếu như nhiều hơn dù chỉ một buổi huấn luyện, ta tin tưởng, Quyển Quyển nhất định có thể."