Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 88




Huấn luyện viên vẫn ở ngoại vi, không ngừng hô to, thử xem Đoạn Tử Đồng có khôi phục thần trí hay không: "Ngươi cảm giác thế nào? Có lạnh không?"

Hơn mười phút sau, Đoạn Tử Đồng bị bao vây cuối cùng cho ra đáp lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía huấn luyện viên, thần sắc mờ mịt lắc đầu.

Cảnh giác giải trừ.

Hạ Mộc theo sau đám người đến bệnh viện, đứng ngoài cửa sổ thủy tinh, nhìn bác sĩ mở hai mắt của Quyển Quyển, dùng đèn tỉ mỉ kiểm tra.

Sau một hồi kiểm tra trạng thái tinh thần, bác sĩ xác nhận bệnh nhân tâm tình ổn định, mới thay đổi đến chỗ bác sĩ ngoại khoa, bắt đầu kiểm tra vết thương ở bụng của Đoạn Tử Đồng.

Vết thương không nghiêm trọng, chỉ là có vài vết bầm xanh tím như bị roi quất, bôi thuốc xong là có thể xuất viện.

Đại Nha và Đại Tây đưa Quyển Quyển về nhà, trên đường không ngừng an ủi.

"Ta thật sự không hiểu tên đầu nhím kia." Đại Nha vẻ mặt phẫn uất: "Cần phải đối nghịch cùng người khác sao? Nói thật, ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, mỗi lần ta mua đồ gửi về nước, ánh mắt hắn nhìn ta, giống như ta trộm đồ của nhà hắn, ta sớm muốn giáo huấn hắn rồi! Lần này hắn chính là đáng đời!"

"Quyển Quyển, ngươi đừng lo lắng, lúc đó huấn luyện viên đã mệnh lệnh ngươi trở lại, là Bố Lai Đức trái lệnh trước, không để ý quy tắc an toàn trong thi đấu, mới khơi dậy bản năng cầu sinh của ngươi, đáng đời hắn bị thương, có thể trách ai? Loại tình huống này, huấn luyện viên sẽ không xử phạt ngươi."

"Chúng ta lúc đó đều bị tư thế liều mạng của Bố Lai Đức hù dọa." Đại Tây thở dài một hơi: "Muốn ra giúp ngươi, lại sợ trái với quy tắc thực chiến, chỉ có thể xa xa theo ở phía sau, không nghĩ tới hắn..."

Đoạn Tử Đồng không đáp lại, tinh thần sa sút, sau khi về nhà, đờ đẫn quay về gian phòng của mình.

Nhìn dáng vẻ chán nản của hùng ấu tể, trong lòng Hạ Mộc cũng rất khổ sở, cô quay đầu nói với Đại Nha và Đại Tây: "Quyển Quyển có thể là mệt nhọc, chúng ta ngày mai hãy nói, các ngươi về nghỉ ngơi trước đi."

Tiễn hai người kia đi, Hạ Mộc căn dặn người giúp việc hâm nóng một ly sữa, sau đó bước nhanh đi trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Cô từ tủ quần áo lấy ra một tấm chăn bông, đi đến bên cạnh Quyển Quyển, nhỏ giọng hỏi: "Ta giúp ngươi thay quần áo trước, được không?"

Đoạn Tử Đồng khoanh chân ngồi trên giường, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô một cái, thuận theo nâng cánh tay lên, giống như bình thường đợi người hầu hạ.

Hạ Mộc khom người đến gần Đoạn Tử Đồng, nắm lấy khóe kéo trang phục lặn của nàng, từ phần ngực trắng nõn thẳng tắp trượt xuống bụng, lộ ra mép quần lót in hoa văn khủng long.

Hạ Mộc nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng căn dặn bản thân, đối phương bất quá là một ấu tể chưa vỡ lòng, 'quang lỏa đối mặt', cũng không có gì đáng nói.

Cô khẽ run đầu ngón tay, cởi áo lặn của Đoạn Tử Đồng.

Dưới xương quai xanh, vẫn đọng lại bọt nước oánh nhuận, nổi bật trên da thịt tuyết trắng, toát lên vẻ nhẵn nhụi sáng bóng.

Thân trên chuẩn tam giác của Đoạn Tử Đồng, đường cong hoàn mỹ đến làm cho người ta hai mắt đăm đăm, mặc dù vẫn mang theo ngây ngô của thiếu nữ trong thời kỳ phát dục, nhưng cũng đã sơ hiện đường đường hoàn mỹ.

Lúc cởi áo, tay của Hạ Mộc lơ đãng lướt qua ngực của điện hạ, tuy rằng không phải xúc cảm đầy ắp giống như cô, nhưng lại cảm giác được sự co dãn săn chắc do trường kỳ huấn luyện thể năng, xúc cảm quả thực làm cho người ta muốn phạm tội.

Đang suy nghĩ cái gì đây!

Khuôn mặt Hạ Mộc đỏ bừng, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng dời ánh mắt, cổ họng khô đến bốc hơi.

Cô hoảng loạn cởi đồ lặn xuống, nhanh giải thoát nhanh một chút.

Lúc kéo đến khửu tay, bỗng nhiên nghe Quyển Quyển kêu đau một tiếng.

Hạ Mộc vội vàng thu hồi ánh mắt, hồi hộp hỏi: "Làm sao vậy? Chạm vào chỗ nào rồi? Làm đau ngươi sao?"

Trang phục lặn vốn là bó sát người, lúc cởi không bắt được trọng điểm, sẽ giống như có lực đàn hồi dính chặt trên người.

Quyển Quyển bị cô kéo một bên áo, kéo đến khửu tay, liền giống như đang biểu diễn ảo thuật, lưng bàn tay bị kéo đến phía sau, ngực bị ép rất chặt, một vết thương từ giữa ngực kéo dài đến sườn trái, bị chấn động mạnh.

Đoạn Tử Đồng nhíu mày nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng.

"Xin lỗi! Xin lỗi!" Hạ Mộc hoảng trương tiến lên, kéo ống tay áo, thuần thục cứu thoát cánh tay của Quyển Quyển, run giọng hỏi: "Đau ở đâu? Ở đây? Ở đây?"

Hạ Mộc hoảng thủ hoảng cước quỳ trên giường, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa vết thương trên ngực Quyển Quyển.

Hô hấp của Đoạn Tử Đồng dần dần bình ổn, nghiêng đầu nhìn về phía con mèo ngốc quỳ bên người, thần sắc uể oải lên tiếng: "Vừa rồi có phải ta thoạt nhìn rất đáng sợ hay không?"

Hạ Mộc quỳ gối trên giường, một tay ấn đầu Quyển Quyển vào lòng mình, dỗ dành: "Không, ta chỉ cảm thấy đặc biệt đau lòng, con cá sấu kia mới đáng sợ, chờ hắn xuất viện, ta phải đi tìm hắn lý luận, sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn!"

Đoạn Tử Đồng vùi đầu vào lòng Hạ Mộc, tóc xoăn kề sát lồng ngực Hạ Mộc, phẫn uất oán giận: "Bọn họ dùng khiên bao vậy ta."

Hạ Mộc nhẹ nhàng vuốt tóc điện hạ, ôn nhu an ủi: "Đó chỉ là làm theo quy tắc, để tránh ngươi mất khống chế đả thương người khác, thật ra tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi, lúc Bố Lai Đức lôi kéo cổ chân của ngươi, ta còn nghe huấn luyện viên mắng một câu thô tục!"

Điện hạ tâm tình hòa hoãn một chút, lòng bàn tay Hạ Mộc dán trên vết thương, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau hay không?"

"Đau." Đoạn Tử Đồng ngẩng đầu, đôi tử đồng trong sáng chuyên chú nhìn về phía con mèo ngốc, tựa như tuyên thệ: "Hạ Mộc, ngươi phải yêu ta gấp bội."

Hạ Mộc: "..."

Còn tưởng rằng biểu tình nghiêm túc này của hùng ấu tể, là muốn tuyên bố: "Ngươi thật tốt." hoặc là ' Cảm ơn sự thông cảm của ngươi'.

"Ngươi phải yêu ta gấp bội." Là cái quỷ gì!

Hạ Mộc muốn trợn trắng mắt, nhưng nhìn thấy hùng ấu tể cả người vết thương xanh tím, rốt cuộc vẫn mềm lòng.

Thuận theo gật đầu: "Ta sẽ."

Ánh mắt đáng thương như động vật nhỏ của hùng ấu tể, cuối cùng thu liễm, chuyển sang kéo khóe môi lộ ra một chiếc răng nanh không an phận.

Nhìn chằm chằm Hạ Mộc, cười đến không có hảo ý: "Ta muốn đi ngủ."

Hạ Mộc gật đầu, xốc chăn lên, hầu hạ hùng ấu tể nằm xuống, vừa muốn xuống giường, cổ tay đã bị nắm lấy.

"Ngươi còn cần gì nữa sao?" Hạ Mộc quay đầu nhìn về phía Quyển Quyển, nghi hoặc nửa quỳ bên giường: "Sữa hẳn là đã chuẩn bị xong rồi, ta bưng đến cho ngươi."

Hùng ấu tể khóe môi cười xấu xa, hai mắt lấp lánh nhìn cô, lắc đầu, nâng cánh tay đặt trên gối đầu, tay phải vỗ vỗ cánh tay trái.

Hạ Mộc vẻ mặt nghi hoặc, còn tưởng rằng hùng ấu tể là đang khoe khoan cánh tay của bản thân, bắp tay thon dài mê ngươi...

Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn là hiểu ý khích lệ: "Thật lợi hại, Quyển Quyển rất tuyệt."

Hùng ấu tể nghe vậy ánh mắt phát sáng, cho rằng Hạ Mộc là đang khích lệ hành vi của bản thân, nhất thời được cổ vũ, không hề chờ con mèo ngốc tự ngã vào lòng, mà nâng tay nắm lấy cổ tay cô, không chút do dự kéo cô vào trong lòng.

"A!"

Hạ Mộc bất ngờ không kịp đề phòng, ngã vào trong lòng hùng ấu tể, còn bị lưu loát đắp chăn lại.

Cô muốn giãy dụa, lại bị cánh tay hữu lực của ấu tể 'phong ấn' cả thân thể.

"Ngươi làm gì!" Hạ Mộc sợ đến hai lỗ tai mèo dựng đứng, giống như tai thỏ, bộ lông cả người xù lên, muốn dùng sức giãy dụa, lại sợ động đến vết thương của Quyển Quyển.

"Ngủ cùng ta."

"Không thể!" Hạ Mộc có chút nóng nảy, điện hạ tuy rằng vẫn chưa vỡ lòng, nhưng tuyến đã có xu hướng thành thục, khí tức của đỉnh cấp alpha đã có chút rõ ràng.

Gần kết nằm cùng một chỗ, thân thể của cô căn bản không chịu nổi!

"Quyển Quyển! Ngươi không thể như vậy!"

Đoạn Tử Đồng sóng mắt lưu chuyển, như là đang quan sát con mồi đắc ý nhất của bản thân, chăm chú nhìn con mèo ngốc trong lòng.

Có thể là bởi vì sự dung túng vừa rồi của Hạ Mộc, thần sắc của hùng ấu tể rất đắc ý, lần đầu tùy hứng, không để ý cô khước từ, thần sắc bình tĩnh chỉnh lý gối đầu, ôm Hạ Mộc càng chặt hơn.

"Vậy ngươi dự định ngăn cản ta như thế nào, Hạ Mộc?"

Trong giọng nói bình thản, mang theo nồng đậm khiêu khích.

Hạ Mộc không biết như thế nào cho phải, cong người, bắt đầu run rẩy, nỗ lực chống lại khí tức xâm lược ngây ngô của đối phương.

Đoạn Tử Đồng ôm chặt lấy cô, khẽ nhăn chóp mũi.

Cự ly gần như thế, cũng ngửi không được loại khí tức ngọt ngào kia, Quyển Quyển có chút thất vọng lên tiếng: "Thuốc ức chế của ngươi lúc nào hết hiệu lực?"

Hạ Mộc không trả lời, hồi lâu mới run giọng lên tiếng: "Ngươi không thể đối với ta như thế..."

Trứng Cuốn điện hạ bỗng nhiên sững sốt, bình tĩnh nhìn Hạ Mộc cuộn người lại, nụ cười đắc ý trên mặt dần dần biến mất, dừng một chút, rốt cuộc thất vọng mà buông tay ra.

Hạ Mộc lấy lại được tự do, lập tức chui ra khỏi chăn bò xuống giường, quay đầu lại nhìn hùng ấu tể phụng phịu mặt bánh bao một cái, vốn dĩ muốn phê bình giáo dục, lại nuốt trở vào.

Giả vờ như chuyện gì cũng không phát sinh, ngồi vào bên giường, tựa như đêm dông tố hôm đó, ngâm nga ca khúc, dỗ dành Quyển Quyển đi vào giấc ngủ.

Đuôi của Bố Lai Đức được nối lại, dưỡng thương ở bệnh viện, không tiếp tục tham gia huấn luyện.

Bầu không khí giữa những học viên khác cũng bị chuyện này ảnh hưởng, trở nên có chút nặng nề.

Chuyện ngoài ý muốn lần đó tuy rằng tin tức bị phong tỏ, nhưng giữa các huấn luyện viên đã có một chút giao lưu, có vài huấn luyện viên bộ môn khác đã biết sự tình, thái độ đối với Đoạn Tử Đồng cũng có một chút chuyển biến, ít nhiều mang theo chút cảm giác sợ hãi và xa lạ.

Thành tích thủy chiến bị hủy bỏ, tổ trưởng hạng mục thủy chiến vì thế đặc biệt tìm Đoạn Tử Đồng trò chuyện, nói rõ quyết định này là bất đắc dĩ.

Đoạn Tử Đồng không dị nghị.

Hạ Mộc cũng không dám dị nghị, dù sao nguyên nhân căn bản phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chính là huấn luyện cơ bản chưa vững chắc.

Mà đầu sỏ thúc đẩy tiến trình huấn luyện, chính là bản thân cô.

Hiện tại bên phụ trách không truy cứu trách nhiệm, đã là vạn hạnh rồi.

Đều nói phúc họa tương y, quả thật là linh nghiệm.

Sau khi sự cố phát sinh, Đoạn Tử Đồng được người ở trung tâm thông tin mời đến tổng bộ, nói là vương hậu Phục Áo vừa có một cuộc gọi khẩn cấp.

Hạ Mộc và Đại Nha bọn họ cũng đi cùng, đứng trước trung tâm thông tin chờ tin tức.

Hơn mười phút sau, Quyển Quyển từ thang máy đi tới, trên mặt mang theo một loại thần sắc cực kỳ phức tạp, vừa giống như sợ hãi, lại giống như hưng phấn.

"Quyển Quyển?" Hạ Mộc bước nhanh đến: "Ngươi làm sao vậy?"

Vương hậu mang thai, hơn nữa là một tiểu khổng tước, muốn Trứng Cuốn điện hạ mau chóng xin nghỉ về nước một chuyến.

Sinh mệnh mới luôn làm cho lòng người trở nên mềm mại, Ba Lan Đảo trở lại là một mảnh vui vẻ an bình.

"Ngươi theo ta cùng nhau về nước." Đoạn Tử Đồng mang theo cảm giác vinh quang vì sắp có muội muội để phải bảo vệ, hào phóng mời con mèo ngốc, cùng nhau trở về xem tiểu khổng tước.

Hạ Mộc lâm vào hoang mang.

Hai ngày nay, cô động một chút lại mở to đôi mắt mèo mờ mịt, ngẩn người nhìn Đoạn Tử Đồng.

Giống như người sắp rời khỏi nhân thế, khi thì bình tĩnh nhận mệnh, khi thì sợ hãi bi thương.

"Là nên về nước rồi." Thành tích không có, ngày này rốt cuộc vẫn đến.

Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn Đoạn Tử Đồng, vẫn chưa rời khỏi, đã bắt đầu tưởng niệm: "Nhưng ta không thể cùng ngươi vào cung, xin lỗi, Quyển Quyển, ta phải đi."

"Đi đâu?" Đoạn Tử Đồng thần sắc mờ mịt, chăm chú lặp lại một lần lời hứa hẹn nàng đơn phương quyết định thay Hạ Mộc: "Vết thương của ta vẫn chưa khỏi, ngươi phải ở lại bên cạnh ta, yêu ta gấp bội."