Du thuyền bị đạn bắn trúng, cũng may hai chiếc thuyền khoảng cách vẫn rất xa, đạn không thể bắn thủng đáy thuyền.
Hạ Mộc lập tức chui vào dưới băng ghế trên thuyền, tiếng súng không tiếp tục, cô nhân cơ hội nâng tay chụp tới, ôm lấy sung gây tê trên ghế, mạo hiểm việc bị đạn bắn trúng, giống như từ trong ổ rắn độc trộm một quả trứng, thân thể không ức chế được mà run lên.
"Bọn họ đuổi theo! Đuổi theo rồi!" Chủ thuyền ôm đầu ngồi xổm ở đầu thuyền, kêu khóc: "Xong rồi! Toàn bộ xong rồi! Bọn họ sẽ giết chúng ta!"
Tiếng thét chói tai của Đậu Giai Văn cùng tiếng khóc của trợ lý liên tiếp không ngừng, tâm tình của Hạ Mộc cũng bị ảnh hưởng, trong lòng mất hết can đảm, mũi từng đợt ê ẩm, cứ như thế mà kết thúc sao?
Nhưng tuyệt vọng ngắn ngủi qua đi, cô bình tĩnh lại.
"Tắt hết đèn trên thuyền, nhanh!" Hạ Mộc rống to với chủ thuyền.
Chủ thuyền đã không có thời gian hỏi nguyên do, vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của cô, hắn hoảng thủ hoảng cước lục lọi công tắc đèn.
Đậu Giai Văn cuộn người, nấp bên dưới ghế ngồi, thần sắc kinh hoảng tột độ, nghẹn ngào nức nở: "Ta không muốn chết ở chỗ này..."
"Đừng lên tiếng!"
Hạ Mộc hít sâu một hơi, mở chốt súng, xác định đối phương không tiếp tục nổ súng, mới cẩn cẩn dực dực chui ra khỏi băng ghế, lộ ra thân thể, dọc theo boong thuyền ngẩng đầu, dùng súng gác trên boong thuyền.
Sắc trời đã tối.
Chiếc tàu hải tặc kia cách cô chỉ có hơn hai trăm thước, trên tàu đèn sáng, ánh sáng tuy rằng không tính cường độ cao, nhưng lại có thể rõ ràng nhìn thấy bóng người đi lại thấy boong tàu.
Hạ Mộc mượn màn đêm đen kịt che giấu hành tung, mắt phải nhắm vào ống ngắm, họng súng nhắm ngay một gã hải tặc.
"Các ngươi là đang muốn chết." Đầu lĩnh ngoan lệ cất tiếng, cách gió biển mang đầy hơi ẩm truyền đến: "Nến muốn sống, thì thành thật một chút, lái thuyền trở lại."
Hắn vừa dứt lời, một viên đạn gây mê đã yên lặng cắt không khí, chuẩn xác bắn trúng ngực một hải tặc trên boong tàu!
Tên hải tặc cảm giác ngực giống như nhói lên một cái, lúc cúi đầu, trước mắt đã bắt đầu không rõ.
Hắn không kịp phát ra âm thanh, thân thể chảo đảo, 'bịch' một tiếng ngã quỵ trên boong tàu.
"Bọn họ có vũ khí!"
Những tên còn lại giơ súng giơ súng nhắm ngay du thuyền, nhưng vẫn không tìm được người nổ súng, xung quanh lại yên lặng ngã xuống một tên hải tặc nữa.
"Nằm sấp xuống!"
Đầu lĩnh ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức tìm tấm ngăn yểm hộ thân thể.
Ngắn ngủi hơn mười giây, trên thuyền hải tặc đã ngã xuống ba người, cộng thêm hai tên bị bắn ngất trước đó, omega kia, cư nhiên một người một ngựa, đánh ngã năm anh em bọn họ!
Đây đã không thể quy tội cho bản thân khinh địch nữa, nữ nhân kia tuyệt đối là một người có bản lĩnh!
Trên thuyền chỉ còn lại sáu hải tặc thanh tỉnh, một nam nhân cấp thiết đề nghị: "Lão đại! Trực tiếp bắn chìm thuyền của bọn họ, chúng ta cách Ba Lan Đảo hơn bảy mươi hải lý, bọn họ tìm không được nữa, còn giữ con tin làm gì?"
Nam nhân buông xuống ánh mắt suy nghĩ giây lát, bỗng nhiên nhấc mắt, kiên định gật đầu.
Hạ Mộc vẫn chăm chú nhìn vào ống ngắm, tìm kiếm thân ảnh của hải tặc trên tàu, không đợi thấy hải tặc ló đầu lên thăm dò, lại thấy một khẩu súng bắn đạn pháo trên tàu đang chuyển hướng du thuyền của cô!
"Mau nhảy khỏi thuyền! Mau!"
Hạ Mộc quá lớn một tiếng, ném súng, xoay người nhảy ra khỏi du thuyền, ra sức bơi xa nhất có thể.
Của nghe 'vù vù' sau đó, thời gian giống như ngưng đọng, không khí ngưng trệ trong thoáng chốc...
"Bùm —"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra từ phía sau!
Một đợt sóng kịch liệt ập vào người, cuốn lấy Hạ Mộc, đẩy cô ra xa.
Lưng của cô hình như bị một mảnh gỗ đập trúng.
Sau khi ổn định thân thể, Hạ Mộc ra sức ngoi lên mặt nước, hấp một ngụm không khí, tìm không ra phương hướng mà kiểm tra xung quanh —
Chiếc du thuyền ở xa xa lúc này đã hỏa quang tận trời thiêu đỏ một mảnh nước biển xung quanh.
Có thể, nước biển là bị máu nhuộm đỏ.
Bọn họ...Có phải đều đã chết rồi không?
Thân thể Hạ Mộc có chút cứng nhắc, cô bắt đầu hoài nghi quyết định chạy trốn của bản thân có phải sai rồi hay không.
Một chùm sáng chợt lóe, từ tàu hải tặc chiếu đến, rọi sáng thân thể của cô.
Hạ Mộc không xoay người bỏ trốn.
Muốn chạy trốn đến chỗ nào?
Không có thuyền, lẽ nào cô còn có thể bơi mấy trăm km?
Giãy dụa thế nào đều có vẻ phí công.
Hai cái trên tàu giơ súng lên, họng súng nhắm ngay đầu Hạ Mộc.
Hạ Mộc không nhắm mắt, cũng không có cầu xin tha mạng, chỉ dùng ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm bọn họ.
Vẫn chưa kịp cảm khái 'thế sự vô thường', bỗng nhiên nhìn thấy một mạt tử sắc, nhanh như chớp xẹt qua trước người hai tên hải tặc!
Hạ Mộc kinh hãi, cố sức trừng mắt nhìn, muốn nhận rõ là thật hay là ảo giác, lại kinh ngạc phát hiện, hai tên hải tặc sắp nổ súng, bỗng nhiên ôm lấy cánh tay của mình, kinh khủng kêu thảm thiết!
"Tay của ta! Tay của ta!"
Tay cầm súng của bọn họ không thấy đâu nữa, giống như bị lưỡi đao sắc bén từ cổ tay cắt đứt, xương trắng cũng bị cắt lìa, máu tươi không ngừng phun ra.
"Xảy ra chuyện gì!"
Những hải tặc khác bị cảnh tượng quỷ dị này dọa sợ đến chân mềm nhũn, ngã ngồi trên boong tàu, kinh hãi tê rống: "Có quỷ! Có quỷ!"
Một hải tặc trong đó bỗng nhiên xoay người, thần sắc dữ tợn nhìn về phía Hạ Mộc trong biển, lớn tiếng quát: "Là nàng! Nhất định là nàng giở trò quỷ!"
Hắn một bên quát, một bên run rẩy giương súng, nhắm ngay Hạ Mộc —
Mới vừa mở chốt an toàn, trước mắt bỗng nhiên xẹt qua một mảnh tử ảnh, hắn cảm giác cần cổ mát lạnh, ý thức trong nháy mắt không rõ.
Đại não bắt đầu hỗn loạn, tất cả trước mắt dường như biến chậm, hắn thấy rõ mạt tử quang lướt qua dưới cằm hắn.
Là cánh rồng...
Long lân dưới ánh sáng mờ nhạt phản xạ ra ánh sáng lạnh, trên đôi cánh phân bố năm cái móng sắc nhọn, chính là một cái móng ở chóp cánh trong nháy mắt cắt đứt khí quản của hắn.
Lại một người ngã xuống, xung quanh phát sinh tiếng thét chói tai kinh khủng thê lương.
Đầu lĩnh ngồi xổm xuống đỡ thủ hạ dậy, hoảng loạn hỏi: "Xảy ra chuyện gì! Ngươi làm sao vậy!"
Máu từ cổ tay chậm rãi tràn ra, nhưng vẫn chưa tắt thở, đôi mắt nâu đậm bất lực nhìn đầu lĩnh, há miệng nói, lại không phát ra tiếng.
Đầu lĩnh từ khẩu hình của hắn, đọc ra ý hắn muốn nói.
Là... Địch Hách Lạp.
Đầu lĩnh cả người chấn động, cực lực nuốt một ngụm nước bọt, đem thủ hạ nhẹ nhàng đặt trên boong tàu, đứng lên, hướng về phía chân trời hắc ám hô tô: "Bọn ta đầu hàng!"
Mọi người tháo súng, ném xuống biển, bất lực nhìn bầu trời, giơ hai tay lên, chậm rãi quỳ xuống.
"Tha mạng! Tha mạng! Bọn ta đầu hàng!"
Buổi tối nước biển lạnh thấu xương, thân thể Hạ Mộc sắp đông cứng, một mạt tử ảnh bỗng nhiên từ đỉnh đầu đáp xuống, một tay vớt cô ra khỏi nước biển, lập tức bay lên tàu hải tặc.
"Quyển Quyển..." Hạ Mộc co quắp ngẩng đầu, hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ không.
Đôi tử đồng kia đang hồi hộp kiểm tra vết thương của cô, ngón tay ấm áp vuốt ve gương mặt cô, xúc cảm chân thực như vậy, làm cho người ta yên tâm.
Là thật...
Là thật!
Quyển Quyển đến rồi!
Hạ Mộc nhếch miệng, sợ hãi cùng bất lực cảm giác toàn bộ ập đến, vây lấy cô.
"Quyển Quyển!" Hạ Mộc ngã vào lòng Đoạn Tử Đồng, cất tiếng khóc rống.
Phát giác con mèo ngốc không bị thương, Trứng Cuốn điện hạ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thu hẹp đôi cánh, đem Hạ Mộc che chở trong lòng, lạnh lùng nhìn về phía mấy người trên boong tàu, cổ họng mơ hồ phát sinh tiếng gầm phẫn nộ.
Một nam nhân mất đi bàn tay bởi vì không chút máu quá độ, lại bị tình cảnh này hù dọa, rầm một tiếng ngả xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Vài người khác càng kêu cha gọi mẹ xin tha.
Vốn dĩ còn tưởng rằng đầu lĩnh chuyện bé xé ra to, không nghĩ tới nữ nhân kia cư nhiên thực sự dẫn đến một con Địch Hách Lạp! Quả thực giống như một cơn ác mộng!
"Cứu mạng..."
Đúng lúc này, dưới biển truyền đến tiếng kêu cứu suy yếu, là giọng nói của trợ lý!
Hạ Mộc mở mắt ra, vội vàng lau khô nước mắt, kéo kéo áo của điện hạ, muốn từ trong đôi cánh chui ra: "Mau cứu người! Bọn họ còn sống, Quyển Quyển, dưới biển còn có ba người!"
Trợ lý được vớt lên đầu tiên, vạn hạnh không bị thương, vai của chủ thuyền bị nổ bị thương.
Đậu Giai Văn bị mảnh vỡ bắn vào sau đầu, đầu đầy máu, đã không có ý thức, hô hấp yếu ớt.
Vết thương của nàng là nghiêm trọng nhất.
"Tốc độ cao nhất lái tàu về Ba Lan Đảo." Đoạn Tử Đồng ôm lấy Hạ Mộc, bế cô lên phòng xép tầng hai, ngữ khí hờ hững để lại cho đám hải tặc một câu: "Nếu như muốn chạy trốn, các ngươi tốt nhất thử so sánh một chút, chế tài của pháp luật, có nghiêm trọng hơn so với ta động thủ hay không."
Hạ Mộc tìm một tấm chăn sạch sẽ, lau khô nước trên người, thay một bộ quần áo nam nhân rộng thùng thình, lảo đảo muốn đi xử lý vết thương cho ba người kia.
Đoạn Tử Đồng không vội vã hỏi cô tiền căn hậu quả, kéo ba người kia vào phòng, trầm mặc nhìn Hạ Mộc bận rộn.
Trên thuyền có hòm cấp cứu và thuốc cầm máu, Hạ Mộc có chút kiến thức căn bản về sơ cứu, lập tức khâu vết thương và băng bó cho bọn họ.
Chủ thuyền trong lúc khâu vết thương đã đau đớn hôn mê bất tỉnh, Đậu Giai Văn vẫn không hề hay biết, trợ lý quấn chăn, trực tiếp mê man trên mặt đất.
"Bọn họ sẽ chết sao?" Hạ Mộc hổ thẹn: "Nếu sớm biết ngươi sẽ đến cứu bọn ta, ta sẽ không mạo hiểm dẫn bọn họ bỏ trốn."
Đoạn Tử Đồng ngồi cạnh bàn trà chân dài bắt chéo, nâng tay vén mái tóc xoăn về phía sau, giống như vừa giãy dụa tỉnh lại từ cơn ác mộng, hít sâu một hơi, trầm giọng trả lời: "Nếu như không phải chiếc du thuyền kia nổ tung, ta căn bản không tìm được ngươi."
Hạ Mộc sững sốt, quay đầu nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: "Ngươi nghe tiếng nổ?"
"Chiếc thuyền này đã vượt khỏi phạm vi định vị, ta chỉ có thể theo phương hướng của bọn họ mà tìm kiếm." Hàng mi dài của Đoạn Tử Đồng khẽ buông xuống, gian nan nuốt một ngụm nước bọt: "Trên biển ngay cả hải đăng cũng không có, một mảnh đen kịt, cái gì ta cũng không tìm được..."
"Chỗ nào cũng không có ngươi."
Đến khi mặt biển xa xa dấy lên hỏa quang tận trời, hải tặc bắn cháy du thuyền, nàng giống như lại nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
Hạ Mộc lần đầu tiên thấy ánh mắt của Trứng Cuốn điện hạ ưu thương như vậy, trong lòng giống như bị người khác hung hăng vặn chặt.
Cô đứng lên, đi đến trước bàn trà, cúi người ôm lấy Đoạn Tử Đồng, ôn nhu an ủi: "Ngươi đã tìm được ta."
Trứng Cuốn điện hạ bĩu môi, cảm giác sợ hãi vì vừa rồi tìm không được hành tung của con mèo ngốc cuối cùng không thể nhịn được nữa mà bạo phát, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Hạ Mộc: "Thế nào luôn có những chuyện vô duyên vô cớ xảy ra trên người ngươi? Tại sao lại có hải tặc bắt cóc trong hải phận Ba Lan Đảo! Vì sao!"
Hạ Mộc bị ấu tể không chỗ phát tiết chất vấn, chọc cô bật cười.
Cô đứng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tử đồng kia, dở khóc dở cười trả lời: "Ta cũng muốn biết, ngươi nói có phải ta trời sinh vận khí đặc biệt kém cõi hay không?"
Điện hạ không trả lời, hàng mi thật dài khẽ rung động, tử đồng ưu thương mờ mịt, nhìn trước ngực cô?
Hạ Mộc lập tức nâng tay che ngực, hung ác độc địa trừng ấu tể: "Nhìn cái gì!"
Vừa dứt lời, cô phát hiện xúc cảm khác thường dưới lòng bàn tay, cúi đầu nâng tay mới phát hiện, long lân trên cổ lệch ra khỏi cổ áo.
"Úc, đúng rồi!" Hạ Mộc nắm chặt long lân trước ngực, ngẩng đầu kéo khóe môi với điện hạ, trong nụ cười có vẻ phóng khoáng khi sống sót sau tai nạn: "Xem ra vận khí của ta cũng không kém như vậy, tối qua lại đeo 'bùa hộ mệnh' này, nếu không có nó, ta hiện tại sợ rằng đã bị đám người kia... Cáp, nói chung, vận khí còn không quá kém."
Đoạn Tử Đồng hắng giọng, gương mặt hiện lên tia đỏ ửng, tránh né ánh mắt của Hạ Mộc, tỏ vẻ không chút để tâm hỏi: "Đây là cái gì? Ngươi đeo ở trên người làm gì?"
" Ngươi không nhớ?" Hạ Mộc kinh ngạc trợn to mắt mèo, có chút không vui nhắc nhở: "Đây là long lân lúc nhỏ ngươi tặng ta."
" Thật không?" Trứng Cuốn điện hạ tựa hồ không quá quan tâm đối với chuyện lúc nhỏ, nhưng khóe môi nhịn không được nhịn không được khẽ cong lên.
Ngón tay Hạ Mộc nhẹ nhàng vuốt ve phiến vảy, nói thầm: "Ngươi lúc đó còn nhỏ, có thể là nhớ không rõ, đó là tám năm trước đây, ngươi lần đầu tiên đi Ba Lan Đảo đặc huấn, không từ mà biệt, ta một mình đuổi đến sân bay..."
"Cái gì?"
Trứng Cuốn điện hạ trong nháy mắt nghe không nổi nữa, giương mắt khiếp sợ nhìn về phía con mèo ngốc vô sỉ bóp méo lịch sử, ngón trỏ chỉ vào ngực mình: "Ta, không từ mà biệt?"
Hạ Mộc bị lửa giận của ấu tể phun đến co đầu rụt cổ, chuyển sang hùng hổ nắm tay, ánh mắt buông xuống chăm chú nhìn tóc xoăn của điện hạ, kiên định mà trả lời: "Vốn dĩ chính là ngươi không từ mà biệt!"
Cô còn đến nhà trẻ đợi mấy ngày!
Vì vậy, ấu tể tóc xoăn đằng đằng sát khí mà từ trên ghế đứng lên.
Hạ Mộc từ ánh mắt buông xuống bốn mươi lăm độ trừng ấu tể, dần dần chuyển thành ngửa đầu hai mươi lăm độ...Vẫn uy vũ bất khuất trừng ấu tể!
Trứng Cuốn điện hạ rất tức giận, nhưng lại phát hiện bản thân cũng không thể làm gì được miêu nữ vô sỉ bóp méo sự thật.
Vì vậy, hai người giống như hai kỵ sĩ chuẩn bị quyết đấu, nhưng sau khi đến địa điểm ước định, phát hiện bản thân không mang kiếm, chỉ có thể xấu hổ trừng mắt...