Bỗng nhiên nhớ đến lúc chí chấp nhận cá cược với cô, trên mặt mang theo nụ cười đắc thắng.
Nhìn sườn mặt vô ưu vô lo của Trứng Cuốn điện hạ, Hạ Mộc cảm thấy bản thân tự đào hố chôn mình.
"Quyển Quyển, ngươi không thể dễ dàng hoàn toàn bỏ cuộc." Hạ Mộc đi đến bên cạnh Đoạn Tử Đồng: "Chi sau của ngươi rất cường tráng, có thể dựa vào huấn luyện động tác để nâng cơ thể nổi lên mặt nước."
Đoạn Tử Đồng khom người ngồi trên bãi biển, thấp giọng trả lời: "Huấn luyện viên cũng thử qua, nhưng không có cách nào duy trì cân bằng, đầu của ta quá nặng."
"Vậy còn đôi cánh thì sao?" Hạ Mộc cấp thiết ngồi xuống bên cạnh điện hạ: "Ngươi đã có thể bay lượn trên bầu trời, ở trong nước cũng là đạo lý tương tự."
Đoạn Tử Đồng cúi đầu bắt một nắm cát, tùy ý cát chậm rãi chảy qua khẽ tay, giọng u rũ: "Khí lưu là cân đối, ổn định, lúc nổi trên mặt nước, trở lực hai bên lại không cân bằng, một bên nâng lên, bên kia vẫn ở trong nước, chốc lát sẽ lại chìm xuống."
Trong đầu Hạ Mộc có ánh sáng lóe lên, tựa hồ có thể bắt được một then chốt trong những lời này của điện hạ, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại không có manh mối.
Nhìn thấy con mèo ngốc nhíu mày trầm tư, điện hạ lạnh nhạt xụ mặt, cảm thấy bản thân bị ghét bỏ.
Phụ vương và mẫu hậu vẫn luôn khuyên nàng tận lực là tốt rồi, nhưng mỗi lần thấy thành tích, biểu tình của bọn họ vẫn rất thất vọng.
Hạ Mộc nhớ lại hôm qua Đại Nha cùng cô kể một câu chuyện xưa, đột nhiên hiểu ra, mừng rỡ nắm cánh tay Đoạn Tử Đồng: "Quyển Quyển, hôm qua Đại Nha kể cho ta nghe mấy câu chuyện, tộc cá mập trong đồng thoại, đều xem Địch Hách Lạp là thiên địch!
Những câu chuyện này, đều là có căn cứ từ xa xưa, không thể nào chỉ là bịa đặt vô căn cứ.
Ngươi trời sinh là động vật xếp trên cá mập, tổ tiên của bọn họ sợ hãi ngươi, nhất định là bởi vì tổ tiên của ngươi đã từng có thể xuống biển săn mồi!"
Đoạn Tử Đồng buông xuống hàng mi dài, không cho là đúng: "Đồng thoại? Ta cũng chỉ có thể xuống biển săn bắn trong đồng thoại mà thôi."
"Không! Nhất định là có căn cứ, chúng ta đi tìm giáo sư sinh vật học hỏi một chút đi?"
Hạ Mộc đứng lên, lại phát hiện điện hạ không chút hăng hái, cô lập tức khom người túm lấy cổ tay của điện hạ: "Nhanh lên Quyển Quyển! Chúng ta đi hỏi giáo sư!"
Con mèo ngốc rõ ràng rất lưu ý, còn khuyên nàng không nên lưu ý, Đoạn Tử Đồng lạnh nhạt bĩu môi, thần sắc không kiên nhẫn thu lại cánh tay –
"A! -" Hạ Mộc kinh hoảng thét một tiếng, bị điện hạ kéo vào trong lòng.
'Phịch' một tiếng, con mèo ngốc mềm mại ngã vào lòng Đoạn Tử Đồng.
Trong nháy mắt đó, giống như một khối bông mềm mại vây lấy nàng.
Đoạn Tử Đồng cúi đầu, nhìn đỉnh đầu Hạ Mộc, nhịp tim bắt đầu gia tốc, nâng tay đỡ lấy thắt lưng Hạ Mộc, nỗ lực đỡ cô dậy...
Xúc cảm đó...
Hạ Mộc cuống quít ngẩng đầu: "Điện hạ? Mau đứng lên."
Đoạn Tử Đồng sắc mặt ửng đỏ dời ánh mắt, uy nghiêm hỏi cô: "Thân thể của ngươi sao lại mềm mại như vậy? Dường như không có xương cốt."
"Ta mới không mềm, mèo tai cong bọn ta vốn là mềm dẻo linh hoạt! Là Địch Hách Lạp các ngươi quá rắn chắc, thân thể quá cứng, giống như bọn ta mới là vừa vặn."
Hạ Mộc cao ngạo biện giải cho bản thân, hai tay chống vai Quyển Quyển, đứng dậy, ngô...
Người này quả nhiên rất rắn chắc, xương quai xanh cũng rất cứng, tựa như chuôi đao đặt dưới lòng bàn tay cô.
Khó trách lại chìm xuống biển, chủng tộc hùng mạnh cũng có rất nhiều khuyết điểm, có lợi thì có hại, vẫn là tộc mèo như cô tốt nhất, tính thích ứng rất mạnh.
"Đứng lên nha điện hạ." Hạ Mộc rất thức thời, không lại thử tay không mạnh mẽ kéo Đoạn Tử Đồng đứng lên, mà chỉ ngồi xổm trước mặt điện hạ, khuyên nhủ: "Đi xem đi thử xem, giáo sư ở đây đều là nhà khoa học đứng đầu thế giới, nhất định sẽ hiểu rõ đặc tính của Địch Hách Lạp."
"Ta còn hiểu rõ hơn hắn." Thân là Địch Hách Lạp, Trứng Cuốn điện hạ nói như thế.
Thực sự là ấu tể cố chấp!
Hạ Mộc tức giận ngồi ở một bên, không hề khuyên bảo.
Đoạn Tử Đồng dùng khóe mắt âm thầm nhìn cô –
Con mèo ngốc tựa hồ không muốn kéo nàng nữa.
Điện hạ thất vọng cúi đầu, ngón tay thon dài bắt lấy không khí, xúc cảm mềm mại kia dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.
Có phải thân thể của tất cả omega đều mềm mại như vậy không?
Trứng Cuốn điện hạ mờ mịt nhìn về phía biển rộng –
Mỗi lần yến tiệc, đều có rất nhiều omega không cẩn thận ngã vào lòng nàng, xúc cảm của bọn họ cũng mềm mại như vậy sao?
Ngẫm nghĩ dĩ nhiên không có đầu mối, lúc đó cũng không có chú ý qua chuyện này.
Sau khi huấn luyện xong, Hạ Mộc tự mình tìm kiếm dãy số, tìm được số hiệu của giáo sư môn sinh học trên đảo, liền gọi đi.
Điện thoại lại nhận được thông báo bận.
Điện thoại riêng của du khách, không thể trực tiếp gọi cho giáo sư giảng dạy trên đảo.
Sau khi hỏi rõ ý đồ của Hạ Mộc, nhân viên phục vụ trực tiếp cự tuyệt yêu cầu gọi điện của cô, nói cô không có quyền hạn.
Hạ Mộc nhíu mày cúp máy, suy nghĩ một chút, lại gọi vào dãy số của Đại Nha.
"Nha ca, có thể cùng ta đến gặp giáo sư sinh học một chút hay không?"
Có thể ở trên đảo tìm được một học viên dễ trao đổi, thực sự là một việc may mắn.
Đại Nha dẫn cô đi bộ đến khu nghiên cứu khoa học, trên đường nhìn thấy rất nhiều kiến trúc cổ quái.
"Chỗ này là nơi huấn luyện chương trình gì?" Hạ Mộc nghi hoặc.
Đại Nha lắc đầu: "Nơi này là khu nghiên cứu phi thuyền, trên đảo chủ yếu chính là một số tổ chức nghiên cứu khoa học kỹ thuật cơ mật của liên minh các nước.
Quốc nội đều nói nơi này là phong bế, thật ra, nơi nào trước khi trở thành nơi huấn luyện, là một tổng bộ nghiên cứu.
Các nhà khoa học và thiết bị huấn luyện đều là đứng đầu thế giới, cho nên liên hiệp quốc mới quyết định đưa alpha SS đến huấn luyện ở chỗ nào.
Nghiêm ngặt mà nói, nơi này lấy nghiên cứu khoa học làm chủ thể, năm học viên bọn ta chỉ là phụ thuộc, chúng ta coi như là một trong những vũ khí hàng đầu được quốc gia đào tạo."
"Khó trách." Hạ Mộc chợt nhớ: "Trước nay hàng năm liên hiệp quốc chi cho trên đảo một số tiền khổng lồ, ta còn cảm thấy quá lãng phí, thì ra phí dụng chủ yếu là dùng cho nghiên cứu khoa học."
Không bao lâu, hai người đã đến khu vực chuyên nghiên cứu về sinh học.
Số thẻ của Đại Nha có thể thông hành trên đảo, hắn dẫn theo Hạ Mộc tìm được chuyên gia sinh vật học có kinh nghiệm phong phú nhất.
Lão nhân vốn dĩ đang làm thí nghiệm, nhìn thấy Đại Nha rất ngạc nhiên: "Rất ít nhìn thấy ngươi sau khóa học, có chuyện gì?"
Đại Nha giải thích ý đồ đến đây, sau đó nghiêng đầu ý bảo Hạ Mộc tiến lên chào hỏi.
"Chào buổi tối, lão sư." Hạ Mộc là một học sinh ngoan, thật ra sau tiết học thường đến tìm lão sư hỏi bài tập.
Nhưng ở đây không giống với đại học, lão sư trong trường cũng chỉ là lão sư, lão sư ở đây, bản chức đều là nhà khoa học hàng đầu thế giới, khí chất không giống với lão sư.
"Ta muốn hỏi ngài một ít kiến thức sinh học về Địch Hách Lạp."
Lão đầu đẩy mắt kính trên mũi, cho cô một ánh mắt 'mời nói'.
"Địch Hách Lạp ở thời kì viễn cổ, có thể xuống biển săn mồi hay không?"
"Úc? Cáp, vấn đề này của ngươi rất có tính khiêu chiến." Lão đầu mười ngón giao nhau ngồi trên ghế xoay: "Việc này trong giới học thuật tạm thời không có định luận, kết cấu thân thể của Địch Hách Lạp, không phải là loài săn bắt điển hình dưới nước, đa số nhà nghiên cứu đều cho rằng Địch Hách Lạp không thích hợp đi săn dưới nước.
Bất quá cũng có học giả lập luận, chủng tộc này có lượng hô hấp tương đối thích hợp săn mồi dưới nước, cho dù là Địch Hách Lạp ở hiện tại, cũng là trời sinh có thể không hô hấp nín hơi dưới nước hơn mười phút, điểm này trái lại thập phần phù hợp với đặc thù của sinh vật săn mồi dưới nước.
Có một suy luận tổng hợp: Thời kì viễn cổ, lúc thiếu thốn con mồi trên lục địa, có thể Địch Hách Lạp cũng sẽ xuống biển săn mồi."
Hạ Mộc nghe được như lọt vào trong sương mù, kết luận này cũng quá ba phải rồi: "Vậy bọn họ rốt cuộc có thể lặn xuống nước hay không đây?"
Giáo sư ngẩng đầu: "Ngươi là vì học viên Địch Hách Lạp kia đến hỏi vấn đề này?"
Hạ Mộc thẹn thùng mỉm cười, gật đầu.
Giáo sư cong khóe môi: "Vấn đề này, thật ra bọn ta càng muốn biết hơn so với ngươi, kết luận chung của bọn ta thiên hướng ' Địch Hách Lạp biết lặn', cho nên mới lựa chọn để học viên kia dùng nguyên hình huấn luyện thủy chiến.
Bốn vị học viên khác cũng như thế, Tây Mỗ thì không cần phải nói, tộc cá mập có ưu thế trời sinh, đa số thú nhân ở trạng thái nguyên hình sức chiến đấu dưới nước sẽ càng mạnh."
"Cho nên, đây có thể chỉ là suy luận, đúng không?" Hạ Mộc truy vấn: "Nếu như Đoạn Tử Đồng vẫn không có cách nào khác dùng thú hình lặn xuống nước, vậy có thể đổi lại hình ngươi, tham gia khảo hạch không?"
"Dĩ nhiên có thể."
Hạ Mộc ánh mắt sáng lên, lại nghe giáo sư bổ sung: "Còn có ba tháng để thử nghiệm điều chỉnh, nếu như thù hình thực sự không có cách nào lặn được, chúng ta sẽ thay đổi phương thức huấn luyện."
"Ba tháng?" Hạ Mộc trước mắt tối sầm: "Không thể bắt đầu tính thành tích ở hình người trước thời hạn này sao?"
Giáo sư lắc đầu: "Mục tiêu của chúng ta là khai phá tiềm lực lớn nhất của các học viên, ưu tiên tuyển chọn hình thái chiến đấu mạnh nhất."
Hạ Mộc suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Nhưng điện hạ hiện tại thú hình quá béo, muốn lặn xuống nước sợ rằng phải giảm cân trước."
"Béo?" Giáo sư cười rộ lên: "Địch Hách Lạp kia cũng không tình là béo.
Địch Hách Lạp thuộc về chủng tộc trưởng thành theo giai đoạn, từ sinh ra đến tám tuổi, toàn bộ khung xương của bọn họ không có biến hóa lớn, thân thể lại bắt đầu tích lũy dự trữ dinh dưỡng.
Qua tám tuổi mới tiến vào thời kỳ trưởng thành đầu tiên, ba năm sau lại đình chỉ phát triển, tiếp tục tích lũy dinh dưỡng, mười sáu tuổi tiến vào giai đoạn trưởng thành thứ hai, cuối cùng đạt được hình thái thành niên.
Đây là phương hướng tiến hóa tránh cho thời kỳ trưởng thành không đủ dinh dưỡng, qua năm sáu năm nữa ngươi nhìn lại, thú hình của con Địch Hách Lạp kia sẽ không béo nữa, nhưng sẽ lớn hơn gấp đôi."
Hạ Mộc: "..."
Thực sự là giống như leo núi, thế nào sẽ có quá trình trưởng thành kỳ quái như vậy! Đây là phải béo lên trước, mới có thể cao lớn sao?
Rời khỏi khu nghiên cứu sinh học, Hạ Mộc vẻ mặt thất vọng.
Ba tháng.
Ba tháng cái gì cũng không còn kịp rồi.
Đều tự trách mình lúc đánh cược quá tự tin, nếu biết trước tình hình hiện nay, ít nhất cô cũng phải điều chỉnh thời gian thành nửa năm.
Không biết vì sao, Hạ Mộc vô cùng khẳng định nguyên hình của Trứng Cuốn điện hạ có thể lặn xuống nước, có thể chính là bởi vì vài câu chuyện đồng thoại mà Đại Nha đã kể.
Nhưng chỉ có chỉ có thời gian hai tháng, thế nào mới có thể tìm ra phương pháp Địch Hách Lạp thời kì viễn cổ đã dùng để lặn xuống nước?
Ngày hôm sau là cuối tuần, không nhận được thông báo huấn luyện.
Hạ Mộc sau khi rời giường, chỉ lười nhác mặc một bộ quần áo, đi xuống phòng bếp làm bữa sáng.
Lúc đứng rửa rau quả, đèn phòng bếp bỗng nhiên bật sáng.
Cô giật mình ngẩng đầu, dừng vài giây, lại xoay người – bên ngoài phòng bếp không có một bóng người, nhưng đèn lại sáng.
Chẳng lẽ là đèn tự động cảm ứng?
Hạ Mộc đầy mặt lo sợ không yên.
Không nên a, không thể nào cảm ứng hơn mười phút mới sáng đi?
Một mình ở trong căn biệt thự lớn như vậy, trong lòng vốn là trống rỗng đến hoảng hốt, hiện tại cư nhiên nảy sinh tình huống thường gặp trong phim ma, Hạ Mộc cảm giác chân đều nhũn ra....
Muốn làm như không có việc ấy mà tiếp tục rửa rau, nhưng của đều đã sợ đến dựng đứng, không còn chút khẩu vị nào.
Hạ Mộc đang nín hơi ngưng thần chậm rãi đi đến bồn nước, một tay rút dao gọt trái cây ra.
Để tránh phát ra âm thanh, cô đặc biệt nhẹ nhàng cởi tạp dề, cầm dao chậm rãi ra khỏi phòng bếp –
Mới vừa đi vào phòng khách, trong phòng bếp bỗng nhiên truyền đến một tiếng 'rốp' giòn tan giống như là có người đang cắn quả táo?
Là quả táo cô vừa rửa xong!
Hạ Mộc đầy mặt hoảng sợ xoay người, từ khe cửa nhìn thấy Đoạn Tử Đồng tựa vào bàn bếp, nhàn hạ gặm quả táo!
"Điện hạ?!" Trong mắt Hạ Mộc gần như toát ra lửa: "Ngươi ngươi ngươi vào bằng cách nào! Vào nhà người khác hẳn là ấn chuông cửa trước!"
"Ta muốn kiểm tra độ an toàn của nơi này." Đoạn Tử Đồng vẻ mặt vô tội nhún nhún vai: "Kết quả không quá lý tưởng."
"Ngươi..." Hạ Mộc tức giận đến thở dốc, cầm dao đi vào phòng bếp: "Ngươi muốn kiểm tra cũng phải thông báo với ta trước một tiếng, lỡ như..." Cô lắc lắc con dao trong tay: "Lỡ như ta không cẩn thận làm ngươi bị thương thì sao?"
Đoạn Tử Đồng giống như nghe được một chuyện buồn cười, phù một tiếng, phun ra một miếng vỏ táo.
"..." Hạ Mộc nghiến răng nghiến lợi ném dao sang một bên, mặc kệ lễ phép, túm lấy tay áo của ấu tể kéo ra bên ngoài, một đường đẩy ra ngoài cửa.
"Sau này tìm ta phải gõ cửa trước!" Hạ Mộc hung hăng trừng ấu tể ngoài cửa, vừa mới chuẩn bị cố sức đóng cửa lại, chợt nghe điện hạ lười biếng ngăn lại –
"Này."
Hạ Mộc dừng động tác đóng cửa, hung hăng hỏi: "Còn có chuyện gì!"
Đoạn Tử Đồng kéo khóe môi, lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt hoa đào khẽ liễm, hiếm khi ôn nhu với cô: "Chào buổi sáng, con mèo ngốc."
Nụ cười này cũng giống như ánh nắng buổi sáng, tươi đẹp chói mắt.
Hạ Mộc run rẩy, khuôn mặt không hiểu sao bắt đầu nóng lên, kinh hách vừa rồi nhất thời giống như tuyết xuân tan chảy, cả trái tim đều mềm mại.
Ngốc nghếch sửng sốt vài giây, cô mới đỏ mặt, không tình nguyện trả lời: "Chào buổi sáng!"
Sau đó 'cạch' một tiếng đóng cửa lại.
Tim đập thình thịch, bỗng nhiên cảm thấy thời gian hai tháng quá ngắn, dường như sẽ lập tức đến ngày phải xa nhau.