"Vào đi, vẫn rất say."
Hai người cùng nhau cho thỏ tai cụp say rượu uống thuốc giải rượu, Điền Văn San kéo cái ghế đến, để Quyển Quyển tựa vào vai mình, dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ.
Hạ Mộc ngồi bên kia, có chút không biết làm gì, lại không tiện trực tiếp đứng dậy ra ngoài, chỉ có thể yên lặng chờ ở một bên.
Ước chừng mười phút, dược lực phát huy, Đoạn Tử Đồng rất nhanh tỉnh táo lại, vừa mở mắt nhấc đầu, nhìn về phía bốn phía.
Điền Văn San vội vàng trấn an: "Đừng khẩn trương, chúng ta còn đang ở trong nhà hàng, vừa rồi ngươi uống say."
Sau khi tỉnh rượu ký ức trống rỗng, khiến Đoạn Tử Đồng có chút vô thố, đôi tử đồng mang theo phòng bị, thẳng đến khi ánh mắt dừng trên người Hạ Mộc ở bên cạnh, ánh mắt mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Hạ Mộc tức giận trừng Trứng Cuốn điện hạ, nâng cằm nói: "Chưa thành niên phải có tính tự giác biết không? Ai bảo ngươi uống nhiều như vậy?"
Trứng Cuốn điện hạ bình tĩnh cúi đầu, không nói chuyện.
Dù sao cũng không thể thẳng thắn với con mèo ngốc là 'thật ra ta chỉ uống một ly', sĩ diện làm sao giữ được?
Địch Hách Lạp xác thực có quy định không được uống rượu, nhưng 'truyền thuyết hôn lễ' kia là giả, trong lịch sử vị quốc vương ấy sau khi say rượu chỉ là tính khí không khống chế được.
Sở dĩ không uống rượu, là bởi vì trong cơ thể Địch Hách Lạp khuyết thiếu loại enzim phân giải cồn, tuy rằng không đến mức bị cồn thương tổn, nhưng dĩ nhiên thời gian tỉnh rượu tương đối dài, dễ hỏng việc, đây xem như là một trong những chỗ thiếu hụt hiếm có ở một số chủng tộc.
Trứng Cuốn điện hạ ở vương cung thời thời khắc khắc bị bảo mẫu giám sát, cho đến bây giờ chưa từng nếm thử rượu, khó có được xung quanh không người quen biết, lúc này mới không chống lại được lòng hiếu kỳ, thử uống gần nửa ly rượu đỏ.
Sau đó thì cái gì cũng không nhớ được.
"Ta nên trở về nhà." Đoạn Tử Đồng thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị đứng lên, tư thái ưu nhã chỉnh lại cổ áo.
Không biết vì sao, mơ hồ có một loại quần muốn tuột xuống, Trứng Cuốn điện hạ vô thức lắc đuôi, để hóa giải xấu hổ.
Đuôi?
Trong nhát mắt, 'hưu' một tiếng, điện hạ thu hồi cái đuôi, một bước xa, lui vào góc phòng –
Đoạn Tử Đồng hai tay kéo lưng quần, đầy mặt quẫn bách nhìn về phía Hạ Mộc và Điền Văn San, mặt đỏ thành quả táo.
"Phốc...." Hạ Mộc rất không nể tình che miệng lại, cười đến hai vai run rẩy, người này cư nhiên mới phát hiện đuôi của mình lòi ra ngoài.
Điền Văn San thần sắc đạm nhiên, làm như không phát hiện dáng vẻ thất thố của Đoạn Tử Đồng, đứng lên, tiến đến ôn giọng nói: "Ta tiễn ngươi về nhà đi?"
"Không cần!" Đoạn Tử Đồng lắc mình tránh đi nàng, trực tiếp xông ra ngoài cửa, vừa mới vặn nắm cửa, chợt nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng vui cười của các đồng sự –
Vì vậy, Hạ Mộc và Điền Văn San mở to mắt nhìn Trứng Cuốn điện hạ bỗng nhiên khép cửa lại, xoay người, chạy nước rút vài bước, mở cửa sổ thủy tinh, một cước giẫm lên bệ cửa sổ, nhảy vào trong bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Chạy trối chết.
"Quyển Quyển!" Điền Văn San sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nhằm phía trước cửa sổ.
Hạ Mộc bình tĩnh an ủi: "Không có việc gì, sức bật của thỏ rất tốt, sẽ không ngã bị thương."
Trong phòng ngủ lầu ba của vương cung, Giang Ly mới vừa tắm rửa xong, áo ngủ hồng nhạt bó sát khó khăn lắm mới che được bắp đùi, đang vẻ mặt lãnh đạm nhìn vào gương trang điểm, thoa kem dưỡng thể.
Đoạn Khuynh Trạch từ phía sau nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, giọng nói khàn khàn nỉ non bên tai nàng: "Ta giúp ngươi thoa."
"Không cần." Ngữ khí của Giang Ly có chút lạnh lùng, nâng tay đẩy hắn ra.
Đoạn Khuynh Trạch rất ngạc nhiên đối với thái độ của nàng, có vẻ vô thố đứng phía sau thê tử, lẩm bẩm: "Ngươi cả ngày đều xa cách với ta."
Giang Ly cười lạnh một tiếng.
Đoạn Khuynh Trạch sững sốt: "Xảy ra chuyện gì? Ta phạm sai lầm rồi sao?"
Giang Ly ngữ khí lãnh đạm như trước: "Ta làm sao biết."
Đoạn Khuynh Trạch nâng tay nắm lấy vai nàng, xoay người nàng lại, vẻ mặt nghi hoặc: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Giang Ly nhịn một buổi chiều, cuối cùng đến lúc người chồng thần kinh thô kệch của nàng phát hiện dị thường.
Lạnh lùng trừng hắn một cái, nàng khởi binh vấn tội: "Buổi chiều hôm nay, ta đến cửa hàng trang phục hoàng gia, thử bộ lễ phục mới."
Đoạn Khuynh Trạch nhíu mày sững sốt, hoài nghi thê tử là trách hắn không làm bạn đồng hành, lập tức biện giải: "Ngươi không nói trước cho ta biết, ban ngày ta cũng không ở trong cung, sao có thể có thể đoán trước hành trình của ngươi?"
"Không không phải muốn ngươi theo ta." Giang Ly đẩy tay hắn ra, tức giận bò lên trên giường: "Ở chỗ thợ may, ta thấy treo một bộ lễ phục vừa may xong, đó là kiểu dáng mới nhất quý này, nhân viên nói cho ta biết, 'đơn hàng khẩn cấp đã hoàn thành, sáng mai sẽ đưa tới vương cung'."
Đoạn Khuynh Trạch xoay người: "Cho nên? Đó là lễ phục ngươi đặt trước đó sao? Có phải hoàn thành chậm rồi không?"
Nhìn thấy chồng mình không thấy quan tài không đổ lệ, Giang Ly hai tay ôm vai, thẳng thắn nói: "Bộ lễ phục đó rõ ràng nhỏ hơn ta một số, chủ nhân của lễ phục hẳn là thân hình rất nhỏ nhắn, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ đi?"
Đoạn Khuynh Trạch nhíu mày, mở ra hai tay: "Vì sao ta sẽ hiểu rõ?"
Đột nhiên linh cơ khẽ động, hắn rất ngạc nhiên bước đến bên cạnh thê tử, nghẹn khuất nói: "Ngươi sẽ không cho rằng, đó là ta đặt may cho người khác đi?"
Giang Ly ngồi trên giường ngẩng đầu cho hắn một ánh mắt 'ngươi rốt cuộc thừa nhận rồi'.
"Không!" Đoạn Khuynh Trạch vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi có thể lập tức liên hệ nhân viên bán hàng, hỏi rõ ràng là ai đặt hàng!"
Giang Ly liếc xéo: "Còn có thể là ai? Bộ lễ phục đó vừa nhìn đã biết thuộc về thú nhân loại nhỏ, không thể nào là Đồng Đồng đặt."
"Trí tưởng tưởng của ngươi cũng quá phong phú rồi." Đoạn Khuynh Trạch có chút buồn cười, hiếm khi ăn dấm chua của thê tử, trong lòng trái lại có chút đắc ý, cũng không cảm thấy ủy khuất nữa: "Lịch trình của ta mỗi ngày ngươi đều có thể kiểm tra, thời gian còn lại hận không thể đều ở bên cạnh ngươi, ngươi cư nhiên hoài nghi ta?"
Giang Ly nghe vậy cảm thấy cũng có đạo lý, nhưng so sánh với lão công, hài tử vẫn chưa vỡ lòng nhà nàng, hiển nhiên không hề đáng hiềm nghi: "Nếu không còn có thể là ai? Dù sao cũng không thể là quản gia âm thầm đặt hàng đi? Ai có can đảm này?"
Đoạn Khuynh Trạch sờ sờ cằm, nheo mắt nhìn về phía Giang Ly: "Ta cảm thấy không chừng chính là Đồng Đồng đặt, ngươi biết, hài tử hiện tại càng lúc càng trưởng thành sớm."
Giang Ly đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, dần dần hiểu ý, lập tức kinh ngạc đứng dậy: "Trời ạ! Khó trách thành tích tổng hợp của nàng ở Ba Lan Đảo rớt hai bậc! Cư nhiên dám lén lúc yêu sớm!"
Nàng lập tức đứng lên, từ trong tủ lấy ra một cái váy ngủ để mặc vào, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, thẳng đến gian phòng của Đoạn Tử Đồng.
Đoạn Khuynh Trạch lập tức bước nhanh đuổi kịp thê tử.
Hai người gõ cửa ba lần, không nghe được đáp lại, Giang Ly lập tức nổi giận đùng đùng vặn nắm cửa, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người.
"Người đâu?" Giang Ly xoay người nhìn về phía Đoạn Khuynh Trạch: "Lúc này đã là mấy giờ rồi!"
Đoạn Khuynh Trạch nhún nhún vai: "Vừa vặn là thời gian hẹn hò, bỏ đi A Ly, sáng mai lại hỏi."
"Không thể." Giang Ly đặt mông ngồi xuống sô pha cạnh cửa sổ: "Ta sẽ chờ ở chỗ này!"
Nàng cũng không đợi quá lâu.
Trứng Cuốn điện hạ lúc này vừa vặn lách đến phía nam vương cung, lo lắng đi cửa chính dễ gặp được mẫu hậu, nên thẳng thắn giương cánh bay lên lầu ba, cẩn cẩn dực dực mở cửa sổ...
Vì vậy, Giang Ly ngồi trên sô pha vừa chuyển đầu, đã thấy hài tử nhà mình ngồi xổm trên bệ cửa sổ, vẻ mặt ngũ lôi oanh đỉnh, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi..." Giang Ly đầy mặt kinh ngạc: "Ngươi leo cửa sổ làm gì?"
Chạy trốn lại càng có vẻ khả nghi, Trứng Cuốn điện hạ thu hồi long cánh, nhảy xuống sàn nhà, đạm nhiên nói: "Ta muốn ngủ."
Giang Ly đứng lên: "Ngươi là gần đây chơi đến điên rồi sao, sáng sớm mỗi ngày khóa đàn dương cầm vừa kết thúc, người đã không thấy tăm hơi, bảo mẫu nói ngươi đã một tháng không đến trường học! Buổi tối còn về trễ như vậy, thành thật thành thật nói cho ta biết, ngươi đã đi đâu?"
Trứng Cuốn điện hạ bước qua sô pha, phác thông một tiếng nằm sấp trên giường, khuôn mặt chôn ở trong chăn, rầu rĩ nói: "Ta mệt nhọc."
Đoạn Khuynh Trạch khuyên can thê tử: "Bỏ đi, hài tử thật vất vả mới có một kỳ nghỉ dài hạn, là nên thả lỏng một chút, sáng mai lại nói."
Giang Ly không nghe theo không buông tha, bò lên trên giường, mạnh mẽ lật người Trứng Cuốn điện hạ lại, vừa muốn truy vấn, bỗng nhiên phát hiện làn da trên cổ hài tử đỏ ửng không bình thường, còn lan tràn đến xương quai xanh.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng đầu tiên là sững sốt, vội vàng sờ trán Đoạn Tử Đồng: "Có phải khó chịu chỗ nào không? Phát sốt?"
Đoạn Khuynh Trạch đứng bên giường cũng phát hiện mấu chốt, lập tức hồ nghi hỏi: "Đồng Đồng, có phải ngươi đã uống rượu hay không?"
"Cái gì!" Giang Ly lập tức cúi người dán sát vào cổ Đoạn Tử Đồng, dùng chóp mũi tìm tòi.
Cũng may điện hạ chỉ uống một ly rượu đỏ, trên người tất cả đều là mùi thức ăn.
Giang Ly cũng không thể đơn giản buông tha, một tay nắm cằm Đoạn Tử Đồng, mệnh lệnh nói: "Há miệng! Hà hơi!"
Mắt thấy chóp mũi linh mẫn của mẫu hậu đến gần, Trứng Cuốn điện hạ thống khổ hé miệng, bắt đầu thư hoãn hấp khí.
"Ta bảo ngươi hà hơi!" Giang Ly vội la lên: "Có phải ngươi chột dạ hay không?"
Đoạn Tử Đồng thần sắc tuyệt vọng giải thích: "Ta sợ miệng có mùi hôi."
"Ta ngủi được rồi!" Giang Ly nhạy cảm bắt được mùi cồn trong tức khắc, khó có thể tin mà cả kinh nói: "Ngươi cư nhiên uống rượu? Thực sự là hồ đồ! Ngươi.... Ngô! Khuynh Trạch? Ngươi làm gì!" Giang Ly nói còn chưa dứt lời, đã bị chồng khom người bế lên, trực tiếp bế ra ngoài cửa.
Đoạn Khuynh Trạch: "Quên đi thân ái, ngày mai lại hỏi đi."
Đi vào hành lang, Giang Ly ngửa đầu nhìn về phía chồng: "Ngươi cứ như vậy tùy ý Đồng Đồng hồ đồ?"
Đoạn Khuynh Trạch hé miệng cười: "Cho dù tiếp tục truy hỏi, nàng cũng không tất sẽ nói thật, không bằng sáng mai ta tự mình sai người điều tra, hà tất lãng phí thời gian đêm nay? Xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng."
Buổi sáng thứ sáu, Hạ Mộc cùng hai khuê mật đi trên con đường dành riêng cho người đi bộ, chọn mua quần áo mùa thu.
Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên, Hạ Mộc lấy ra xem, là tin nhắn gửi đến từ một dãy số xa lạ –
"Lễ phục đã hoàn thành, buổi trưa gặp."
Phía dưới tin nhắn, là địa chỉ để nhận lễ phục, là phòng VIP tại một nhà hàng sa hoa.
Nhà hàng đẳng cấp này, đại khái cũng chỉ có Trứng Cuốn mới thuê nổi.
Hạ Mộc nhìn thời gian, đã mười giờ một phút, vì vậy quay đầu nói với hai khuê mật: "Ta phải đến nhà hàng Nam Đình lấy đồ, không thể cùng các ngươi tiếp tục đi dạo phố."
Dương Kỳ nghe vậy trợn to mắt: "Nam Đình? Nhà hàng trên đường Đông Nguyên?"
Vưu Đình Đình cũng hưng phấn nói: "Quả nhiên phá một vụ án lớn liền phát tài, thổ hào, ngươi đi lấy cái gì nha? Có thể dẫn bọn ta đi cùng không?"
Hạ Mộc do dự chốc lát, vẫn là cự tuyệt: "Hiện tại có thể không tiện."
Dương Kỳ có chút hiếu kỳ: "Bọn ta cam đoan không ăn gì cả, đi vào tham quan một chút được không!"
Hạ Mộc từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Ba người cùng nhau bắt xe đến nhà hàng Nam Đình.
Hạ Mộc nói ra số phòng, tiếp tân lập tức cúi đầu khom người chào, cung kính dẫn cô đi vào thang máy, đến tầng dành cho khách quý.
Lách qua hành lang phiền phức, ba người đứng trước cửa một căn phòng, ngoài cửa đứng hai nam nhân mặc tây trang, ba người mới vừa đến gần, bạn của Hạ Mộc đã bị bọn họ ngăn lại.
Cục diện này có chút đáng sợ, Dương Kỳ nơm nớp lo sợ hỏi hỏi: "Ngươi rốt cuộc là tới lấy cái gì? Thế nào giống như giao dịch phi pháp?"
Hạ Mộc mới vừa phát hiện có chút không thích hợp, một người nam nhân đã cung kính mở cửa cho cô –
Trong phòng ánh sáng đầy đủ, dưới đèn chùm thủy tinh hoa lệ là bàn ăn thật dài, trước mặt có cửa sổ thủy tinh hình vòm một trăm tám mươi độ có thể quan sát toàn bộ quảng trường Đông Nguyên phồn hoa.
Một nam nhân dáng người cao to xoay người đứng phía trước cửa sổ, nghe tiếng mở cửa liền chắp tay xoay người, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn đường nét trở nên rõ ràng.
Hạ Mộc vẫn chưa lấy lại tinh thần, đã bị tiếp tân phía sau lo lắng đẩy vào bên trong: "Chúc ngài dùng bữa ngon miệng."
Dương Kỳ hai người chưa kịp nhận rõ khuôn mặt của nam nhân trong phòng, cánh cửa đã bị khép lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vưu Đình Đình khó có thể tin mà lẩm lẩm: "Mộc Mộc của chúng ta sẽ không là bị đại thúc kia bao nuôi đi?"