Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 52




Hạ Mộc dỗ dành một hồi lâu, Trứng Cuốn điện hạ mới chịu đeo bao tay, bắt đầu tiếp tục luyện súng.

Tư thế cầm súng vẫn không quá chính xác, Hạ Mộc từ phía sau ôm lấy Đoạn Tử Đồng, dự định tay cầm tay chỉ dẫn, nhưng mà, không cách nào bỏ qua chiều cao chênh lệch, khiến cô dù nhón chân thao tác cũng rất trắc trở.

Điện hạ hiếm khi thông tình đạt lý, am hiểu lòng người mà cúi người xuống, thay cánh tay lại.

Hạ Mộc: "..."

Nhân nhượng như vậy, thực sự là làm cho người ta không hài lòng nổi một chút nào.

Trong lòng Hạ Mộc có chút buồn bực, cô nhớ kỹ chương trình đặc huấn của Ba Lan Đảo, vốn là lấy việc nâng cao sức chiến đấu làm trọng tâm, điện hạ thế nào ngay cả cầm súng cũng không biết?

Có thể là độ tuổi còn chưa đủ tham gia loại huấn luyện này đi?

Không nhiều do dự, cô vẫn cẩn cẩn dực dực đứng sau Đoạn Tử Đồng, một bên nhắm vào hồng tâm, một bên kiên trì giảng giải.

Trần Gia Thụ bật dậy, lòng đầy căm phẫn: "Người này là cố ý! Ngươi dự định cứ ngồi nhìn như vậy sao?"

Giang Vũ hít sâu một hơi, khuyên hắn: "Đừng kích động, bình tĩnh một chút, dù sao thì ấu tể đó còn chưa vỡ lòng, không có cơ hội chiếm tiện nghi, ta qua đó ngăn cản lại có ý nghĩa gì? Hạ Mộc còn có thể cảm thấy ta không độ lượng, tùy ý nàng đi."

Trần Gia Thụ nghe vậy, hắn cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho Hạ Mộc, nhưng lại nuốt không trôi cơn giận này.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, bóng đèn trong đầu bỗng nhiên sáng ngời, hắn lập tức bước đi khỏi khu vực nghỉ ngơi, đến bãi bắn bia cầm lấy khẩu súng của mình, rập khuôn thủ đoạn của Quyển Quyển, nhắm hồng tâm lung tung nả một phát súng, sau đó lập tức cầm tay phải, hô đau nhức, muốn chiếm được sự chú ý của Hạ Mộc.

Nhưng mà, hắn hô đau tròn ba phút, các omega vây quanh bên cạnh Quyển Quyển, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng ném đến, Hạ Mộc vẫn như cũ hết sức chuyên chú huấn luyện cho ấu tể...

Trần Gia Thụ lòng như tro lạnh.

Quả thực không nói đạo lý!

Omega thực sự là sinh vật nông cạn nhất trên thế giới này!

Con thỏ tai cụp vị thành niên kia rốt cuộc có ưu thế gì? Bất quá là tướng mạo xuất chúng mà thôi! Mỗi ngày không phải đến muộn chính là về sớm, nhiệm vụ cấp trên giao phó hoàn toàn lựa chọn dựa theo tâm tình, một chút chí cầu tiến đều không có!

Trần Gia Thụ càng xem Quyển Quyển càng nổi giận.

Tuổi còn nhỏ chỉ biết làm nũng với omega, trưởng thành cũng không có tiền đồ gì, tướng mạo yêu cơ họa quốc, nhất định chỉ biết ăn bám!

Chỗ nào có thể so sánh với hắn?

Hắn từ Tây Bắc thi đến trường đại học danh giá nhất đế đô, chi phí ăn uống toàn bộ dựa vào chính mình đi làm thêm cùng với học bổng, năm ngoái, hắn còn tự mình tích góp mua một chiếc xe ô tô đã qua sử dụng, thật sự là một nam nhân tài đức vẹn toàn lại biết chăm lo cuộc sống.

Nếu như không phải đại học quân đội omega rất thưa thớt, nữ nhân coi trọng hắn nhất định không thể thiếu, mà hắn chỉ duy nhất ái mộ Hạ Mộc, hết lần này tới lần khác cô gái này luôn không chịu hiểu, tính cách cũng quá mạnh mẽ.

Tuy rằng trong lòng có một chút oán khí, nhưng thấy gương mặt sạch sẽ thanh tú của Hạ Mộc, Trần Gia Thụ vẫn lựa chọn bao dung sự nông cạn của cô.

Hắn xoay người bước đến, quyết định chủ động xuất kích, cứu Hạ Mộc khỏi tay 'yêu cơ chuyển ăn bám' kia ra.

Xung quanh Quyển Quyển cũng không phải chỉ có một mình Hạ Mộc, tất cả trợ lý thực tập đều vây quanh, Trần Gia Thụ chen lấn đến bên cạnh Hạ Mộc, cũng mất không ít khí lực.

Trần Gia Thụ: "Hạ Mộc, luyện đến buổi trưa rồi, có mệt hay không? Ta dẫn ngươi đi mua chút đồ uống được không?"

Hạ Mộc vẫn giữ vững tay cầm súng của Đoạn Tử Đồng, quay đầu mỉm cười với Trần Gia Thụ: "Không cần, ta phải giúp Quyển Quyển luyện súng, nàng hoàn toàn không có căn bản, vài ngày nữa phải kiểm tra rồi, thành tích phải ghi vào học bạ, thời gian rất gấp gáp."

Trứng Cuốn điện hạ u buồn buông xuống ánh mắt nhìn về phía Hạ Mộc: "Có khi nào ta thi trượt hay không?"

Hạ Mộc mỉm cười, an ủi: "Sẽ không, mấy ngày này tan tầm ta sẽ cùng ngươi luyện tập."

Điện hạ xấu hổ cúi đầu, mái tóc xoăn mềm mại rũ xuống khóe môi, kéo ra một đường cong nhu thuận: "Ta rốt cuộc vẫn là động tác không phối hợp, từ nhỏ đã như vậy."

Một đám omega xung quanh nhất thời mềm lòng, đều tiến lên an ủi.

"Sẽ không, Quyển Quyển rất thông minh!"

"Lúc ta bằng tuổi ngươi cũng chưa từng chạm đến súng."

Hạ Mộc cũng không có may mắn tránh khỏi, vẻ mặt thành khẩn an ủi: "Lần đầu tiên ta luyện tập, còn kém xa so với ngươi."

Trần Gia Thụ: "..."

Ấu tể không biết xấu hổ như vậy đã rất hiếm thấy rồi!

Tuyệt không thể để Hạ Mộc ở lại bên cạnh người này!

Hắn tiến lên một bước: "Để cho ta đến dạy Quyển Quyển, ngươi đi uống nước, nghỉ ngơi một chút."

Hạ Mộc nhíu mày nhìn hắn, uyển chuyển nói: "Chính ngươi còn cần luyện tập nhiều, ta thực sự không mệt."

Trần Gia Thụ thần sắc tự tin trả lời: "Vừa rồi nghe ngươi chỉ dẫn, ta đã cơ bản nắm giữ được kỹ thuật, kiến thức cơ bản trong bắn súng của ta vốn dĩ không kém, trình độ hiện tại, dạy một hài tử cũng dư dả đi? Không tin ta bắn một phát cho ngươi xem."

Nói xong, hắn đưa tay tiếp nhận súng của Hạ Mộc, bỏ lại hai người, đứng vững tại vị trí, nhắm vào bia ngắm nả một phát súng.

Độ chính xác quả thật có cải thiện.

Các thực tập sinh xung quanh cũng ồn ào muốn Hạ Mộc đi nghỉ ngơi, nếu không Quyển Quyển vẫn luôn dính lấy một mình cô.

Bất đắc dĩ, Hạ Mộc chỉ đành nhún nhún vai: "Được rồi, vậy ta đi nghỉ ngơi một chút, Quyển Quyển, để học trưởng cùng ngươi luyện một lát, mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi."

Khuôn mặt của Trứng Cuốn điện hạ lại phồng lên căng tròn, vô cùng không hài lòng trước quyết định của con mèo ngốc.

Hạ Mộc đột nhiên híp mắt cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, trong lòng có cảm giác ngọt ngào bình thản.

Có thể nhìn thấy tiểu béo tể này kêu ngạo cáu kỉnh, thật sự là quá tốt.

Cô xoay người đi vào khu nghỉ ngơi, Trần Gia Thụ còn cầm súng, xoay người ngoắc tay gọi: "Đến chỗ ta một chút..."

Lời còn chưa dứt, Đoạn Tử Đồng đứng bên cạnh, bỗng nhiên xuất thủ nhanh như chớp, 'cạnh' một tiếng xoay chuyển cổ tay của hắn, Trần Gia Thụ nhất thời hít một ngụm lãnh khí, không cách nào khống chế mà nới lỏng lực đạo ở tay cầm súng.

Đoạn Tử Đồng thuận thế dùng hai tay bắt lấy nòng súng, 'xoạch' một tiếng, dễ dàng đoạt lấy súng trong tay Trần Gia Thụ.

"A!" Trần Gia Thụ đau đến đứng dậy bưng lấy cổ tay, trên đầu trong nháy mắt tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, vẻ mặt dữ tợn nghiêng đầu nổi giận nói: "Ngươi làm gì!"

Đoạn Tử Đồng cúi đầu rũ mi, ngón tay thon dài khẽ động, một tay lưu loát tháo đạn, đôi tử đồng không chút mềm nhẹ làm nũng như vừa rồi, lạnh lùng trả lời: "Đừng chỉ súng vào nàng."

Trần Gia Thụ run rẩy, hắn vừa rồi chỉ là dùng tay cầm súng, hướng về phía Hạ Mộc một chút...

Thần sắc của hắn càng phát ra kinh hãi, hậu tri hậu giác phản ứng kịp, ấu tể bên cạnh, trong nháy mắt vừa rồi bộc phát ra khí tức công kích, quả thực làm cho người ta sợ hãi đến hai chân vô lực.

Vốn dĩ, còn tưởng rằng Giang Vũ chỉ là khoa trương nói đùa, giờ phút này, Trần Gia Thụ mới hoàn toàn tin tưởng.

Bị đoạt súng, còn có thể ngụy biện là bản thân không chuẩn bị, nhưng Hạ Mộc mới vừa rời khỏi, tư thế lão luyện lúc cầm súng tháo đạn của người này, hiển nhiên là tư thái của quán quân tràn đầy kinh nghiệm thi đấu, căn bản không phải giả vờ.

Mọi người xung quanh đều trầm mặc.

Trong nháy mắt Quyển Quyển động thủ, không ai thấy rõ, chỉ là khí tức nguy hiểm lúc đỉnh cấp alpha chiến đấu, vẫn lưu lại trong không khí, khiến tất cả omega khó có thể ức chế mặt đỏ tim đập, thật lâu không thể hoàn hồn.

Hạ Mộc còn chưa đi xa, sau khi nghe Trần Gia Thụ hô đau lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy một đám người sững sờ bất động, chỉ có Trứng Cuốn điện hạ chậm rãi đến trước giá súng, cầm súng đặt trở lại trên giá.

Điện hạ tựa hồ không muốn tiếp tục luyện tập nữa.

Hạ Mộc mờ mịt trừng mắt nhìn, cô xác thực có chút khát nước, bỏ đi, không luyện thì cùng nhau nghỉ ngơi một chút đi.

Không suy nghĩ nhiều, cô quay đầu lại tiếp tục đi về phía khu vực nghỉ ngơi, rót hai ly nước, ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ.

"Đợi lâu rồi sao? Tại sao không cùng ra luyện tập?"

Giang Vũ bĩu môi: "Chuyên ngành của ta không cần phải luyện tập thứ này, kỹ thuật quá kém, lại không bỏ được tự tôn, không có cách nào giống như điện hạ thản nhiên bêu xấu trước mặt ngươi."

Hạ Mộc nở nụ cười, hỏi nàng: "Ngươi đặc biệt đến tìm ta, có phải đã phát hiện manh mối gì không?"

Giang Vũ khôi phục ngữ khí nghiêm túc: "Đúng vậy, tối qua ta liên hệ với vợ của người chết, hỏi nàng một ít chuyện vụn vặt giữa chồng nàng và một số đồng nghiệp lúc còn sống.

Nàng vài lần nhắc đến Lâm Á Thanh đối xử với gia đình nàng rất tốt. Sau khi chồng nàng qua đời, Lâm Á Thanh còn đứng ra quyên tiền, cho gia đình nàng một số tiền an ủi không nhỏ, phần lớn là cá nhân hắn đóng góp."

Hạ Mộc hừ lạnh một tiếng: "Người cũng bị giết rồi, nhất định là chột dạ đi? Mèo khóc chuột giả từ bi."

Giang Vũ: "Ta cảm thấy chột dạ là một phần, quan trọng nhất là, số tiền hắn bỏ ra thực sự rất lớn, ước bằng tổng thu nhập nửa năm của hắn."

Hạ Mộc đảo mắt: "Nhiều tiền như vậy? Ta thế nào cảm thấy có chút kỳ lạ? Diễn kịch như vậy cũng có chút thái quá đi?"

Giang Vũ gật đầu: "Ta là từ số tiền này của hắn phát hiện, tài sản của hắn có chút bất thường. Ta điều tra chi tiêu của hắn trong một năm gần đây, ngoại trừ sửa chữa nhà ở, hắn còn mua một chiếc xe mới.

Tuy nói ở tuổi của hắn xác thực nên có chút tiền tích góp, nhưng không lý do gì sau khi tiêu nhiều tiền như vậy, còn có thể dễ dàng quyên tặng một số tiền lớn."

Hạ Mộc trợn to mắt, lập tức liên tưởng đến một số tình tiết trong phim truyền hình, kinh ngạc nói: "Sẽ không phải là hắn tham ô nhận hối lộ bị người chết phát hiện, cho nên mới giết người diệt khẩu đi!"

Giang Vũ gật đầu: "có thể."

Hạ Mộc: "Vậy chúng ta hẳn là có thể ra tay rồi, xin lệnh điều tra tài sản cá nhân của hắn đi."

Giang Vũ: "Ta cũng nghĩ như vậy, trước tiên đến thương lượng với ngươi một chút, xem có nên hành động hay không."

Hạ Mộc: "Cũng không có thời gian do dự nữa rồi, đã sắp kết án, chúng ta phải tranh thủ trước khi mở phiên toà, tìm được chứng cứ phạm tội của hắn."

Hai người thương lượng xong liền quyết định, buổi chiều cùng ngày, mang băng ghi hình cũng những chứng cứ đang năm giữ trình lên cho cục cảnh sát.

Vu án có phát hiện mới mang tính đột phá, cảnh sát lập tức đóng băng tài sản của Lâm Á Thanh, triển khai điều tra.

Giống như trong dự đoán của Hạ Mộc, trong tài khoản ngân hàng của Lâm Á Thanh cũng không có nhiều tiền, phần lớn điều nằm trong tài khoản của vợ hắn, nhưng cũng không tính là con số kinh người gì, tổng cộng chỉ hơn bảy mươi vạn.

Đối với một đội trưởng mà nói, con số này ít nhiều cũng xem như không quá hợp lý.

Hạ Mộc và Giang Vũ mới vừa có chút vui mừng, thì nhận được thông tin mới.

Trải qua điều tra, số tiền này là vợ của Lâm Á Thanh đầu tư vào một công ty thiết kế nhỏ mà thu được, hoàn toàn hợp pháp.

Hy vọng của hai người lần nữa bị dập tắt.

"Có lẽ hắn đã mang tiền đi giấu rồi, chưa chắc sẽ gửi vào tài khoản ngân hàng." Sau khi tan tầm Hạ Mộc còn phải bồi điện hạ luyện súng, nhưng tất cả tâm tư của cô đều đặt trên vụ án, mở miệng ngậm miệng đều là phân tích vụ án.

Trứng Cuốn điện hạ cảm thấy số lần bản thân bị xem nhẹ trong cuộc đời này, tất cả đều dùng trên người Hạ Mộc, luôn có đủ thứ việc ngỗn ngang dẫn dắt sự chú ý của cô.

Không có cách nào, muốn tranh sủng với vụ án, phải ra một chút sức lực.

Đoạn Tử Đồng buông súng xoay người cúi đầu chăm chú nhìn về phía Hạ Mộc, nói: "Sổ sách công ty vợ hắn đầu tư đâu? Sổ sách là ai điều tra? Cảnh sát không có kinh nghiệm, phải nhờ công ty chủ quản điều tra, một công ty thiết kế nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn lời hơn bảy mươi vạn cũng không bình thường, khẳng định có sổ sách giả."

Hạ Mộc sững sốt, lập tức phản ứng: "Sổ sách giả? Ngươi cảm thấy bọn họ rửa tiền?"

Đoạn Tử Đồng cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: "Có thể là đang tiến hành, con số này quá nhỏ, với công việc của hai vợ chồng hắn, không đến mức vì chút tiền này mà giết người, nhất định còn có tiền giấu ở nơi khác."

Hạ Mộc: "Một đội trưởng đội phòng chống ma túy như hắn, từ đâu nhận được một khoản hối lộ lớn? Những kẻ buôn bán ma túy hối lộ hắn cũng vô dụng, DEA đều là hành động tập thể, vì sao chỉ hối lộ một mình hắn?"

Hàng mi dài của Đoạn Tử Đồng khẽ buông xuống: "Cũng không nhất định là hối lộ."

Hạ Mộc: "Vậy hắn từ đâu có tiền?"

Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên ngước mắt, đôi mắt hoa đào bình tĩnh nhìn cô.

Nhịp tim của Hạ Mộc bỗng dưng đập nhanh.

Lần này đổi thành cô cúi đầu, không quen đối diện cùng phúc hắc ấu tể.

"Ngươi trốn cái gì?" Đoạn Tử Đồng nâng tay trái, khoát lên tấm ngăn bên cạnh Hạ Mộc, khom lưng nghiêng đầu nhìn vào mặt cô: "Ngươi ủy thác Giang Vũ biện hộ còn phải tốn tiền, hiện tại hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, dù sao cũng phải có chút hồi báo đi?"

Hạ Mộc vội vàng xoay mặt đi, không cho nàng nhìn thấy vẻ đỏ ửng trên mặt cô: "Ngươi... Muốn hồi báo gì? Tất cả mọi người đều là thực tập sinh, phân tích vụ án là nghĩa vụ..."