Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 158




Ngã một lần, đã từng bởi vì cờ bạc bị hùng ấu tể vẽ đầy mặt râu mèo, Hạ Mộc kiên quyết không tham dự trò chơi này.

Cô ở một bên quan chiến, mắt mở trừng trừng nhìn các đồng sự vốn dĩ quyết tâm muốn thắng, từng vòng thất bại lạnh thấu trong lòng.

Hình phạt điện hạ đưa ra là người thua phải giết chết một chai bia, hoặc là một ly rượu.

Đó xem như một yêu cầu tương đương ôn hòa, nếu như đổi thành đánh bạc, sợ rằng hơn mười người trong phòng này, lúc vào là công dân tự do, lúc ra phải tập thể bán mình cho hoàng thất, làm nô lệ cả đời.

Sau vài vòng, nhân viên phục vụ lần lượt đưa đến năm thùng bia.

Các đồng sự uống đến dạ dày sắp nổ tung, nhưng vẫn khăng khăng một mực trầm mê trong bài bạc.

Bởi vì nhân tố bẩm sinh, Địch Hách Lạp gần như không uống rượu, đây là chuyện mọi người đều biết, nói cách khác, chỉ cần có người may mắn thắng một ván, nhất định có thể hôn được vương trữ Phục Áo người người tha thiết ước mơ.

Cho nên, cho dù lũ chiến lũ bại, cũng không ai cam tâm buông tha.

Một giờ sau, trong phòng hơn một nửa nhân số nằm sấp, còn lại vài người hấp hối, ánh mắt nhìn vương trữ, cuối cùng hiện lên đề phòng cùng sợ hãi.

"Điện hạ, ngươi thực sự không biết chơi bài sao?" Một cô gái uống mười chai bia hai mắt đẫm lệ, ánh mắt nhìn vương trữ bao hàm nghi vấn – con rồng nhỏ này có phải con cưng của ông trời hay không? Sao có thể mỗi ván đều thắng?

Đoạn Tử Đồng nhìn về phía nàng, kéo khóe môi, mở lá bài trên bàn ra cho nàng xem.

Đôi mắt hoa đào hiện lên tiếu ý, mang theo ma lực phá băng, ngữ khí đặc biệt ôn nhu: "Dường như lại muốn thắng, ngươi xem, ta như vậy có tính là vận khí tốt hay không?"

Chúng omega mới vừa thành lập 900 giá trị phòng ngự, đã bị nụ cười lực sát thương lên đến 999999 đánh cho quân lính tan rã.

Trong phòng dường như bỗng nhiên biến thành màu hồng phấn, khắp bầu trời đều là ái tâm....

Hạ Mộc ở một bên oán thầm – ai có thể dựa vào vận khí cam đoan trăm phần trăm chiến thắng? Lời nói dối loại này chỉ có kẻ ngốc mới tin!

Vì vậy, các đồng sự ngốc nghếch lại cam tâm tình nguyện, lần nữa chui vào cái bẫy của phúc hắc vương trữ.

Trong phòng 'thi thể chất thành núi', Đoạn Tử Đồng cúi đầu tẩy bài, ngón tay thon dài lướt nhẹ, lá bài giống như có sinh mệnh, quy luật xoay chuyển trên tay nàng.

"Ngươi còn chưa tham gia." Đôi tử đồng khẽ liếc nhìn về phía Hạ Mộc, khóe môi cũng mang cười: "Hạ Mộc."

"A?" Hạ Mộc giật mình, lập tức xua tay: "Ta không chơi!"

"Vậy xem như ngươi bỏ quyền." Đoạn Tử Đồng bắt đầu lật tới lật lui lá bài trong tay, ngữ khí lười biếng: "Ta nên phạt ngươi thế nào đây?"

"Ai đừng đừng đừng!" Hạ Mộc nóng nảy, muốn cự tuyệt tham dự, nhưng các đồng sự đều uống say như vậy rồi, một mình cô có đãi ngộ đặc biệt, tựa hồ không thể nào nói nổi.

Suy nghĩ một chút, cô cò kè mặc cả với hùng ấu tể: "Chúng ta đổi cách chơi, thế nào?"

Tiếp xúc cùng ấu tể lâu ngày, cũng biết tự mình hiểu lấy, trong lòng Hạ Mộc biết những trò dựa vào đầu óc cô đấu không lại nàng, nên muốn chơi một trò dựa vào vận khí.

"Hai mươi mốt nút đi."

Loại bài này vận may rất quan trọng, Quyển Quyển đã dạy cô phép tính đơn giản nhất, tuy rằng không có phần thắng lớn bằng người có thể nhớ bài, nhưng dù sao cũng tốt hơn chịu thua, thua cũng phải thua có tôn nghiêm!

"Được." Quyển Quyển cong môi cười với cô.

Hạ Mộc đã chuẩn bị tâm lý thua một mạch năm ván uống hết một thùng bia, nhưng trong lòng vẫn bất an.

Đầu óc xoay chuyển liên tục, cô mở bài, cẩn thận công trừ tính toán xác suất.

Hùng ấu tể lại dáng vẻ bình thản ung dung, bài cũng không nhìn, liên tục rút bài.

Đây là chiến thuật mới quỷ dị gì?

Hạ Mộc nheo đôi mắt mèo, hồ nghi mà chăm chú nhìn địch nhân cường đại như thần, cảm thấy bản thân cách giờ chết không xa nữa.

Nhưng Đoạn Tử Đồng lại vào lúc này buông bài đẩy về phía trước, ngẩng đầu nhìn kỹ con mèo ngốc, thần sắc u oán thở dài: "Thua rồi, xem ra đêm nay vận khí đã dùng hết, ta thua thua."

Hạ Mộc: "????."

Đoạn Tử Đồng hít sâu một hơi, không tình nguyện mà nghiêng khuôn mặt về phía con mèo ngốc, vẻ mặt viết 'đến nha đến nha! Hôn ở đây!'

Hạ Mộc: "!!!!"

Trúng! Kế! Rồi!

Hùng ấu tể nhất định là từ đầu đã hạ quyết tâm, cố ý bại bởi cô, làm cho cô phải hôn nàng trước mặt các đồng sự!

A a a a a!

"Phạt rượu được rồi!" Hạ Mộc ngại hôn vương trữ trước mặt mọi người, hoảng trương từ trong thùng lấy ra một chia bia, đưa cho Quyển Quyển.

Đoạn Tử Đồng không nhận, ngã người tựa vào sô pha, nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ hùng hài tử cự tuyệt hợp tác.

Đồng sự xung quanh chấn kinh rồi, Hạ Mộc cư nhiên không muốn hôn điện hạ!

Nào có đạo lý thịt đến bên mép lại không cắn!

"Tiểu Hạ xấu hổ sao? Nếu không thì để ta giúp ngươi hôn?" Các đồng sự mắt mạo kim quang.

"Trò chơi có quy tắc, không thể để người khác thay thế!"

Đoạn Tử Đồng lập tức bác bỏ đề nghị của người khác, đứng thẳng dậy, cầm cả một bình rượu whisky trên bàn lên, ánh mắt nhìn về phía Hạ Mộc, giống như thú nhân ăn cỏ bị thương, khiến người ta nhìn thấy liền mềm lòng.

"Ta không muốn ép buộc, như thế này nếu như xảy ra chuyện gì, thì trực tiếp đưa ta đi bệnh viện." Đoạn Tử Đồng u oán nhìn chằm chằm con mèo ngốc, giọng nói ôn nhu lưu luyến tựa như tiếng huyền cầm: "Ta không trách ngươi."

Hạ Mộc: "..."

Địch Hách Lạp chỉ là dễ say rượu, cũng sẽ không uống chết, cảm giác tội ác, sinh ly tử biệt tàn hại ấu tể này là chuyện gì xảy ra!

"Đừng a!" Xung quanh các đồng sự một xông lên, ngăn cản hành vi tự mình hại mình của vương trữ, sau đó dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Hạ Mộc!

Hạ Mộc: "..."

Căn cứ quyết tâm không thể để hùng ấu tể thực hiện được ý đồ, Hạ Mộc đứng dậy tiến lên một bước, khom người, đoạt lấy bình rượu trong tay Quyển Quyển, ngửa đầu mà uống.

Rượu mạnh từ cổ họng một đường thiêu đốt xuống dạ dày, lúc điện hạ đứng dậy ngăn cản, cô đã uống xong nửa bình.

Trước khi ý thức không rõ, Hạ Mộc ngửa đầu đối diện đôi mắt hoa đào tràn đầy kinh ngạc kia, hào khí vạn trượng mà vỗ ngực: "Tỷ uống thay ngươi!"

Đoạn Tử Đồng: "..."

Hạ Mộc miễn cưỡng duy trì vài phút thanh tỉnh, cuối cùng tư duy bị ăn mòn, bắt đầu ôm micro hát nhạc thiếu nhi.

Đúng vậy, hát nhạc thiếu nhi...

Cô ngồi xổm trên sô pha, rung đùi đắc ý mà hát nhạc thiếu nhi, chuẩn âm cũng chạy ra ngoài hành tinh rồi.

Cách say của mỗi người không giống nhau, Hạ Mộc đại khái là loại tổn hại lỗ tai nhất trong số đó.

Đây đại khái là một lần hành động thất bại nhất trong cuộc đời Trứng Cuốn điện hạ.

Con mèo ngốc hát xong một bài còn muốn hát tiếp, một mạch hát năm bài, ngay cả nhạc beat cũng không cần.

"Nàng say." Đoạn Tử Đồng đứng lên, từ trong tay con mèo ngốc đoạt lấy micro, một tay xách cô xuống sô pha, quay đầu nói lời từ biệt với các đồng sự: "Các ngươi tiếp tục, ta đưa nàng về nhà nghỉ ngơi."

"Đừng đi nha điện hạ?" Một đồng sự vội vàng ngăn cản: "Vừa rồi ta đã liên hệ luật sư Giang rồi, nàng nói mười phút nữa sẽ đến!"

Đoạn Tử Đồng ném ra một ánh mắt sắc như dao.

Đồng sự co rụt cổ – ánh mắt của điện hạ thế nào đột nhiên trở nên đáng sợ như thế? Quả là gần vua như gần cọp!

Đoạn Tử Đồng không nói thêm nữa, một tay ôm lấy thắt lưng Hạ Mộc, đem người đỡ ra khỏi phòng KTV

Các đồng sự không dám ngăn cản, chỉ có thể lưu luyến không rời theo sát ra cửa.

Thang máy vừa mở cửa, ngoài cửa Giang Vũ vừa nhấc đầu, đúng lúc nhìn thấy vương trữ đỡ Hạ Mộc say như chết.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như yên lặng tung ra đao quang kiếm ảnh, trong không khí ma sát ra tia lửa.

"Nhường đường." Đoạn Tử Đồng mặt không biểu tình đỡ Hạ Mộc ra khỏi thang máy, đi ngang qua Giang Vũ.

"Nàng uống say rồi?" Giang Vũ xoay người đuổi theo, nâng tay muốn đỡ Hạ Mộc: "Để ta đi điện hạ!"

"Không cần, cảm ơn."

Phía sau một đám đồng sự phát hiện bầu không khí không đúng, cách một khoảng cách, nghi hoặc theo sát phía sau ba người.

Xe thể thao bắt mắt đậu ở khu C13 của ga ra, cửa xe vung cao lên hai bên, tựa như một con dơi giương cánh.

Đoạn Tử Đồng đỡ Hạ Mộc, vừa mới chuẩn bị đem cô nhét vào ghế phụ, Giang Vũ lại nâng tay bắt lấy cánh tay Hạ Mộc.

"Ta đưa các ngươi hồi cung đi, điện hạ."

Đoạn Tử Đồng quay đầu nheo mắt cười với nàng: "Ta thoạt nhìn giống như không có năng lực tự gánh vác sao? Học tỷ."

Giang Vũ hé miệng cười: "Cần ta mang quy định xử phạt hành vi uống rượu lái xe cho ngài đọc sao? Điện hạ, mùi rượu trên người ngài có vẻ rất nặng."

Đoạn Tử Đồng cúi đầu khẽ cười một tiếng: "Mùi rượu đó nếu như là trên người ta, vậy ta cũng chỉ có thể nằm nói chuyện với ngươi rồi."

"Nói cũng đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, ngài không biết uống rượu." Giang Vũ cong khóe môi, lửa ngầm trong mắt bắt đầu khởi động.

"Có thể buông tay rồi chứ?" Ánh mắt của Đoạn Tử Đồng dừng trên vai Hạ Mộc, dường như phát hiện người ngoài hành tinh đang xâm lấn, ghét bỏ mà nhìn chằm chằm bàn tay của Giang Vũ.

Giang Vũ không cam lòng tỏ ra yếu kém, ánh mắt cũng nhìn về phía cánh tay Đoạn Tử Đồng đang đỡ thắt lưng Hạ Mộc.

Không khí tràn ngập chiến đấu tin tức tố, cách đó không xa, một đám omega cả kinh thối lui vài bước, kinh ngạc thảo luận.

"Điện hạ đang cùng Giang Vũ nói gì? Thế nào dường như muốn đánh nhau?"

"Nghe không rõ a, Giang đại luật sư dường như nói cái gì muốn đưa Hạ Mộc về nhà?"

...

"Bình tĩnh một chút, điện hạ." Giang Vũ dẫn đầu ôn tồn trao đổi: "Nhiều cảnh sát đang nhìn, chuyện gì cũng từ từ nói, ta đếm đến ba, chúng ta cùng nhau buông tay, như vậy công bằng đi?"

Đoạn Tử Đồng không nói chuyện, Giang Vũ trực tiếp bắt đầu đếm ngược.

" 3, 2, 1."

Hai người đồng thời buông tay, Hạ Mộc mơ mơ màng màng ôm cửa xe, trong miệng vẫn ngâm nga nhạc thiếu nhi.

"Điện hạ, vì an toàn, để ta đưa các ngươi hồi cung đi, Hạ Mộc say thành như vậy..."

"Đưa bọn ta hồi cung?" Đoạn Tử Đồng ngắt lời nàng: "Có phải ngươi còn muốn thay tả giúp ta? Ta đã qua thời kỳ cần phải bảo vệ rồi, không cần học tỷ phí sức."

Giang Vũ vội vàng nói: "Ý của ta là để hai người chúng ta có một người đến chiếu cố...."

Nói còn chưa dứt lời, Hạ Mộc đang ôm cửa xe bỗng nhiên buông tay, không biết bị cái gì kích thích, lập tức cúi đầu chiu vào trong xe.

Cô say đến mơ hồ, tất cả trước mắt đều có bóng chồng, định vị không chính xác, mắt thấy sẽ đập đầu vào nóc xe, dựa theo tốc độ cùng lực đạo, nhất định sẽ đụng đến chấn động não!

Giang Vũ và Đoạn Tử Đồng gần như đồng thời quay đầu.

"Cẩn thận! Hạ Mộc!" Giang Vũ sợ hãi hô lên một tiếng, nhưng đã chậm một bước!

Hạ Mộc dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm đầu vào nóc xe!

"Bốp" một tiếng, tiếng va chạm nặng nề trong dự liệu cũng không có xuất hiện, đầu của Hạ Mộc vững vàng đánh vào lòng bàn tay ấm áp.

Da đầu của cô giống như bị người ta tát mạnh một cái, ê ẩm tê dại.

"Ngô... Đau..." Hạ Mộc ấp úng lẩm bẩm.

"A a a a!" Cách đó không xa các đồng sự sôi trào.

Đã từng tận mắt thấy vương trữ nhanh như thiểm điện nâng tay đặt lên nóc xe, để Hạ Mộc vững vàng đụng vào lòng bàn tay của nàng, dường như toàn bộ ga ra cũng bắt đầu nở rộ một mảnh hoa hồng.

"A a a a ta thế nào lại biến thành màu hồng rồi!"

"Điện hạ phản ứng thật nhanh!!!"

"Cứu mạng! Bệnh tim của ta phát tác rồi! Điện hạ mau tới bảo vệ ta! Nhanh!"

...

Hạ Mộc cũng không rõ xảy ra chuyện gì, cảm giác đau đớn gọi một phần ý thức trở về, cô lập tức ngẩng đầu tìm kiếm kẻ đầu sỏ.

Trước mắt tầng tầng bóng chồng, cô mơ mơ màng màng thấy ba hùng ấu tể, tất cả đều đang chau mày nhìn cô, còn thấp giọng mắng cô.

"Ngốc."

"Ngươi mới ngốc!" Hạ Mộc bĩu môi, bỗng nhiên lại bắt đầu hát nhạc thiếu nhi.

"Ngươi xem, nàng cần người chiếu cố." Để cho ta tớiz Giang Vũ hít sâu một hơi, nhíu mày nói: "Điện hạ, để cho ta tới lái xe, ngài chiếu số sự an toàn của nàng, được không?"

Đoạn Tử Đồng nhìn con mèo ngốc ngã trái ngã phải, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Giang Vũ lái xe của mình rời khỏi ga ra.

Hạ Mộc tựa như bạch tuộc ôm lấy Đoạn Tử Đồng, ngồi ở ghế sau, nước bọt thấm ướt vai áo của điện hạ.

Cô cũng không có ngủ, đơn thuần chỉ là ôm Quyển Quyển, mồm miệng không rõ mà nói chuyện phiếm.

"Ngươi rất giống người ta thích nha." Hạ Mộc tựa ở trên vai Quyển Quyển, đôi mắt long lanh chiếu sáng.

Nghe vậy, Giang Vũ đang lái xe thái dương nổi gân xanh, suýt nữa thì bẻ gãy tay lái.

Đoạn Tử Đồng giống như chẳng đáng mà hừ nhẹ một tiếng, khóe môi lại nhịn không được khẽ cong lên, từ kính chiếu hậu khiêu khích nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Giang Vũ, nhếch khóe môi hỏi Hạ Mộc: "Ngươi thích ai?"

Hạ Mộc cười hắc hắc, lẩm bẩm nói: "Ta nói cho ngươi nghe, ngươi đừng nói cho những người khác biết."

Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu chăm chú nhìn về phía cô: "Có thể."

Hạ Mộc cắn môi xấu hổ mỉm cười, mở to đôi mắt, rồi lại bỗng nhiên quên đoạn đối thoại vừa rồi!

Cô một tay chống vai điện hạ, ngồi thẳng dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, hỏi: "Giang Vũ đâu?"

"...." Đoạn Tử Đồng ánh mắt trầm xuống, trong nháy mắt, có xung động hủy diệt thế giới.

Giang Vũ đầu tiên là sững sốt, sau đó chợt 'phốc' một tiếng mà bật cười!

Giương mắt nhìn thấy trong gương chiếu hậu — khuôn mặt của điện hạ tức giận đến nữu khúc, Giang Vũ vội vàng đè nén vui sướng, một tay đặt bên miệng, cố gắng nhịn cười, vai lại đang run rẩy...

Điện hạ xoay khuôn mặt Hạ Mộc lại, hiện ra vẻ quẫn bách cùng lo lắng hiếm thấy: "Ngươi còn không trả lời câu hỏi của ta."

Hạ Mộc thần sắc mờ mịt, cái hiểu cái không, lẩm bẩm vài tiếng lại mơ mơ màng màng mà lên tiếng: "Quyển..."

Trứng Cuốn điện hạ liễm đôi mắt, nhất quyết đợi cô nói xong tên của nàng.

Nhưng Hạ Mộc thần trí hỗn loạn, trong nháy mắt lại chuyển đề tài: "Ta thấy bức tranh ghép trong ngắn kéo của Quyển Quyển..."

Đoạn Tử Đồng sững sốt.

Hạ Mộc nghiêng đầu, nỉ non nói: "Nhưng ta xem không hiểu... Diều, mèo, còn có... Phi long, có ý gì nha?"