Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 146




Rốt cuộc là diễn viên tướng mạo thực lực đều đạt tiêu chuẩn, Trần Thải Ny vừa lộ mị thái, bầu không khí trong xe nhất thời trở nên kiều diễm, mỗi một lần hô hấp đều có thể cảm thụ được khí tức mờ ám.

Tài xế ngồi phía sau tim đập gia tốc, khẩn trương xê dịch đến gần cửa sổ xe.

"Sao không nói lời nào?" Trần Thải Ny dùng đầu ngón tay trượt nhẹ trên vai Đoạn Tử Đồng, nhẹ giọng mềm nhẹ mà khiêu khích: "Có phải điện hạ sợ hay không?"

Đoạn Tử Đồng khẽ cười một tiếng: "Mười lăm phút? Ngươi hiện tại xuống xe đón một chiếc taxi, dặn tài xế nhanh một chút, có lẽ ai đều có thể theo kịp."

Trần Thải Ny cắn môi, cười rộ lên: "Vậy mười phút? Mười phút được không?"

"Không thể."

"Vì sao?"

"Siêu tốc."

Trần Thải Ny sững sốt, ngay sau đó bật cười thành tiếng: "Điện hạ quả là tiểu hài tử, hay là sớm một chút về nhà làm cục cưng ngoan của vương hậu đi thôi."

Đoạn Tử Đồng nhất thời nhíu mày.

Tài xế ngồi phía sau, xong xong....

Giây tiếp theo, động cơ rít gào, xe thể thao màu đỏ tựa như huyễn ảnh, chợt gia tốc, lao vút qua từng dãy đèn đường.

"A!" Trần Thải Ny không thắt dây an toàn, lưng bỗng nhiên nện vào ghế dựa, kinh khủng mà nhìn cảnh vật vun vút lao về phía sau ngoài cửa sổ!

"A.. A!"

Tốc độ cực hạn khiến nàng cảm giác trái tim gần như nổ tung, nàng run rẩy muốn ôm lấy Đoạn Tử Đồng, xe thể thao đúng lúc này đã đến lộ khẩu, lộ khẩu chuẩn bị rẽ vào.

Đoạn Tử Đồng chuyển tay lái, chân giẫm lên bộ ly hợp, xoay tay lái, phản lực khiến xe thể theo chấn động, bỗng nhiên đạp phanh!

Bánh sau của xe thể thao dừng lại, đuôi xe hoàn mỹ xoay chuyển chín mươi, mặt đường dọc đường vết bánh xe đen như mực!

"A a a!" Cả người Trần Thải Ny bị ép dán sát trên cửa xe, không cho nàng cơ hội thở dốc, xe thể thao lại lao như bay.

Nàng sợ run người, nước mắt không hiểu sao dũng mãnh tiến ra, không phải sợ hãi, nàng cảm thấy, đó là kích động kích động, là hưng phấn.

Chỉ là một cái chớp mắt, cả người dường như bị mồ hôi ướt đẫm, nàng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Đoạn Tử Đồng, bỗng nhiên cười rộ lên, thở hổn hển nói: "Điện hạ, ta... Ta yêu ngươi chết mất..."

Tài xế ngồi phía sau gắt gao vịn vào ghế, sợ đến cả khuôn mặt nhăn thành một khói, nói năng lộn xộn: "A a a a! Chậm một chút! Điện hạ! Tiểu tổ tông... Đừng! A a a..."

Lúc xe dừng lại, Trần Thải Ny vẫn cảm thấy bản thân treo ở giữa không trung, trước mắt thiên toàn địa chuyển.

Đoạn Tử Đồng mặt không biểu tình lên tiếng: "Ngươi xem thời gian đi."

Trần Thải Ny chống người đến gần, thở hổn hển trả lời: "Không cần nhìn, ngươi thắng rồi."

"Vậy là tốt rồi, xuống xe bắt xe về nhà đi."

"Cái gì?" Trần Thải Ny thần sắc cứng đờ: "Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ."

"Xuống xe, quay về nhà của ngươi đi."

Không khí trong nháy mắt ngưng trệ, Trần Thải Ny vội vàng nói: "Điện hạ là muốn đùa giỡn ta sao? Nếu không cần ta, vì sao còn đánh cược với ta?"

Đoạn Tử Đồng quay đầu, lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, nói ra từng chữ: "Để cho thấy không thể và không muốn khác nhau như thế nào."

Trần Thải Ny khó có thể tin nhìn Đoạn Tử Đồng, trên gương mặt ngây ngô, tràn ngập cao ngạo không ai bì nổi.

Nàng biết rõ alpha trẻ tuổi rất hiếu thắng, nên cố ý dời đi tiêu điểm, đưa ra cá cược.

Vốn tưởng rằng vương trữ sẽ mắc câu, dưới sự khiêu khích của nàng, phát huy thực lực, sau đó xem nàng như chiến lợi phẩm.

Lại không nghĩ rằng, người này đơn thuần cũng chỉ là muốn phô trương thực lực mà thôi....

Chẳng lẽ vẫn chưa vỡ lòng?

Trần Thải Ny khó có thể tin, nàng tuy rằng lớn hơn vương trữ gần mười tuổi, nhưng tư sắc vẫn ở vào thời gian tươi đẹp nhất.

Alpha trẻ tuổi đa số thích loại omega đã 'chín' như nàng, không lý do gì lại quả đoán cự tuyệt như thế.

Tài xế ở phía sau cuối cùng cũng từ kinh hồn chậm rãi lấy lại tinh thần, tựa lưng vào ghế ngồi thống khổ thở dốc.

Lúc Trần Thải Ny lên tiếng khiêu khích, hắn đã hoài nghi sẽ gặp chuyện không may.

Tiểu vương tiểu của bọn họ đang ở vào thời kỳ phản nghịch nghiêm trọng nhất, không chịu nổi khiêu khích.

Nếu có người nói điện hạ thực lực không đủ, vậy vẫn không đủ nhấc lên sóng gió gì, dù sao Địch Hách Lạp ở phương diện này có vô số tự tin.

Nhưng nếu có người nói điện hạ sợ mẫu hậu, vậy thì không xong rồi, bởi vì điện hạ thực sự tương đối sợ mẫu hậu!

Chính cái gọi là đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng vào chỗ yếu, càng là nhược điểm lại càng muốn che giấu.

Nữ diễn viên này chó ngáp phải ruồi đâm trúng nhược điểm của điện hạ, làm hại bệnh phản nghịch của điện hạ phát tác, hắn sợ đến chân mềm nhũn không có cách nào khác cử động, cũng không biết lát nữa làm sao xuống xe....

Buổi chiều cuối tuần, Ngao Cốc dự định ra ngoài luyện ván trượt, chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Hạ Đóa Đóa có ở nhà không?" Ngoài cửa là một nữ sinh mắt một mí, da trắng, cao cao gầy gầy, tay trái cầm một quyển sách, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Lại nữa rồi.

Trong lòng Ngao Cốc âm thầm trợn mắt, liếc mắt nhìn trên lầu một cái, thấy Hạ Đóa Đóa không ở không ở nhà, lập tức hung ác độc địa trừng nàng một cái: "Chuyện gì?"

Nữ sinh nhấc sách vở trong tay lên, mỉm cười nói: "Ta đến trả sách cho nàng."

"Đưa ta đi, ngươi có thể đi rồi." Ngao Cốc lập tức nhận lấy, tay tay dự định đóng cửa.

"Ôi chao!" Nữ sinh cuống quít ngăn cửa lại: "Ta... Ta còn muốn mượn Hạ Đóa Đóa một quyển sách khác."

Ngao Cốc nheo đôi mắt: "Chính ngươi không có sách sao?"

Nữ sinh hai gò má phiếm hồng, lẩm bẩm nói: "Đã đánh mất."

Ngao Cốc vừa định mỉa mai nàng vài câu, chợt nghe tiếng bức chân xuống lần, chấn động đến gian nhà muốn sụp đổ.

Không cần phải quay đầu lại nhìn cũng biết là Hạ Đóa Đóa kích động mà lao xuống lầu.

"Dung Hoan! Ngươi đã đến rồi!" Hạ Đóa Đóa chạy vội xuống lầu, lập tức đẩy Ngao Cốc ra, vừa cười vừa chớp mắt với nữ sinh ngoài cửa.

Hảo hảo một mị nhãn, bị tần suất chớp mắt quá cao của nàng làm đến giống như bị dị tật ở mắt.

Dung Hoa ngượng ngùng mỉm cười với nàng, giữa đôi môi hồng nhuận, lộ ra hàm răng chỉnh tề.

Hạ Đóa Đóa kích động đến sắp ngất.

Nàng lớn như vậy chưa từng được alpha chủ động tiếp cận, huống hồ là alpha 'ngon miệng' như thế.

Đã nửa tháng rồi, gặp gỡ càng lúc càng nhiều lần, Dung Hoan luôn tìm đủ loại lý do, đến nhà nàng tìm nàng.

Hạ Đóa Đóa một lòng chờ đợi Dung Hoa biểu lộ, chỉ là sợ bản thân chủ động sẽ hù dọa người ta chạy mất.

Ngao Cốc nghiêng đầu nhìn Hạ Đóa Đóa một cái, sợ đến bỗng nhiên lui ra phía sau, kinh hãi hỏi: "Ngươi làm gì!"

"Cái gì mà làm gì?" Hạ Đóa Đóa quay đầu, lộ ra khuôn mặt phấn đày một thước, má hồng đánh đậm đến dọa người, đường kẻ mi thô đến giống như muốn cùng lông mi hợp thành một thể.

Nữ hài lần đầu tiên trang điểm là như vậy, có thể đem khuôn mặt hai mươi tuổi, hóa thành bốn mươi tuổi.

Hạ Đóa Đóa cũng không cảm thấy bản thân trang điểm có vấn đề gì, quay đầu tiếp tục ném mị nhãn với Dung Hoan.

Dung Hoan khẩn trương lui về phía sau, lấy đủ dũng khí hỏi: "Hạ Đóa Đóa, bài luận tuần trước ngươi vết xong rồi sao? Ta có vài bản tư liệu không tìm được."

Hạ Đóa Đóa vui: "Ngươi vào nhà ngồi đi, ta đi đưa cho ngươi."

Lúc xoay người, Hạ Đóa Đóa còn khoác lát hắt cằm với Ngao Cốc.

Cuồng sạch sẽ vẫn luôn nói sẽ không ai cần nàng, nhìn xem! Người không phải tự mình tìm tới cửa rồi sao!

Dung Hoan đổi giày, ngồi vào phòng khách.

Ngao Cốc buông ván trượt, sau đó nàng cùng nhau ngồi xuống, nhân lúc Hạ Đóa Đóa không có mặt, Ngao Cốc lời nói thấm thía hỏi nàng: "Có phải ngươi bị bệnh đục tinh thể, bệnh tăng nhãn áp và vân vân? Hay là nhược thị?"

Dung Hoan: "..."

Hạ Đóa Đóa dùng tốc độ kinh người ôm tư liệu chạy xuống lầu, đặt bên cạnh Dung Hoan, sau đó rót hai ly nước trái cây, ẩn ý đưa tình nói chuyện phiếm cùng Dung Hoan.

"Sắp đến lễ tình nhân rồi." Dung Hoan dừng như hạ quyết tâm, xấu hổ cúi đầu hỏi Hạ Đóa Đóa: "Ngươi cảm thấy... thông thường nên tặng thứ gì cho nữ sinh, cái gì tương đối tốt?"

Hạ Đóa Đóa bỗng nhiên cảm giác toàn bộ thế giới nở rộ một chùm pháo hoa thật lớn.

Trầm mặc tròn một phút đồng hồ, Hạ Đóa Đóa gần như hỉ cực mà khóc, run giọng trả lời: "Cái gì cũng tốt... Cái gì cũng tốt! Hải Tề Gia gần đây có một loại măng khô hương vị mới, ta nghe nhiều người nói ăn rất ngon..."

Thần sắc trêu chọc trên mặt Ngao Cốc bỗng nhiên biến mất, kinh ngạc nhìn Hạ Đóa Đóa cùng nữ sinh da trắng ngồi cùng một chỗ, trong lòng không hiểu sao dâng lên một chút chua xót.

Một lát sau, Ngao Cốc đứng lên, không rên một tiếng mà rời đi.

Liên tiếp vài ngày, Hạ Đóa Đóa chưa từng nói chuyện với Ngao Cốc, cũng không biết cuồng sạch sẽ đang giận dỗi cái gì.

Nàng đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt không rảnh suy nghĩ, trông sao trông trăng cuối cùng chờ đến lễ tình nhân.

Hạ Đóa Đóa mạnh tay, mượn tỷ tỷ đang thất tình mấy nghìn tệ, từ trên xuống dưới ăn diện một phen, cả ngày ngồi trong phòng khách, chờ Dung Hoan đến gõ cửa.

Buổi sáng mười giờ một phút, chuông cửa cuối cùng vang lên.

Tất cả giống như trong tưởng tượng của nàng.

Dung Hoan ăn mặc nghiêm chỉnh, trong tay còn mang theo một túi giấy hồng nhạt, trên đó còn dán nơ con bướm.

Hạ Đóa Đóa nghĩ thầm, ái tình lãng mạn thuộc về nàng, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Tuy rằng muộn bảy tám năm, nhưng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Dung Hoan, tất cả chờ đợi đều đáng giá!

Hai người ngồi cho đến buổi trưa, Hạ Đóa Đóa vốn tưởng rằng Dung Hoan sẽ hẹn nàng đi ra ngoài ăn trưa, nhưng sự thực là không có.

Đến buổi trưa, Hạ Đóa Đóa mời Dung Hoan cùng nhau ở nhà ăn cơm, ba cởi ra tạp dề, ngước lên lầu hô vài tiếng, Ngao Cốc chậm rãi xuống lầu.

Tất cả mọi người ngồi trước bàn ăn, Hạ Mộc đầu tóc rối bù mới bị mẹ cô kéo xuống lầu.

Thất tình là một chuyện rất đáng sợ, nếu như Hạ Mộc không có người nhà, cảnh sát mở cửa phòng, thi thể chết đói của cô có thể đã bắt đầu phân giải ở trên giường.

Trước khi ăn cơm, Hạ Đóa Đóa giới thiệu người trong nhà cho Dung Hoan biết.

Dung Hoan nhất nhất chào hỏi, tinh thần tựa hồ càng khẩn trương hơn trước đó, biểu tình ngữ khí cũng vô cùng trịnh trọng.

Sau khi chào hỏi xong, Dung Hoan nghẹn đỏ mặt, đứng ở tại chỗ, không ngồi xuống.

Hạ Đóa Đóa cảm thấy nàng có chút khác thường, xấu hổ chờ chốc lát, phát hiện Dung Hoan vẫn còn đứng, nàng không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Dung Hoan, nhỏ giọng nói: "Ngồi đi, đừng câu nệ, cứ xem như ăn cơm ở nhà mình."

Dung Hoan không trả lời, tim đập kịch liệt, dừng năm sáu giây, nàng bỗng nhiên xoay người, từ trên ghế xách túi giấy hồng nhạt lên, khom người đưa đến trước mặt Hạ Mộc ngồi đối diện, lớn tiếng nói: "Hạ cảnh quan! Xin ngài nhận lấy chút tâm ý của ta!"

Hạ Mộc tựa như cương thi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nữ hài xa lạ đối diện.

Đại não thất tình không cách nào hoạt động bình thường, cuối cùng Hạ Mộc mặt đầy dấu chấm hỏi.

Tình huống gì? Nàng là ai? Ta đang ở đâu? Quyển Quyển đâu?

Hạ Đóa Đóa ngũ lôi oanh đỉnh ngẩng đầu nhìn Dung Hoan: "..."

Khuôn mặt băng sơn của Ngao Cốc đột nhiên sụp đổ: "Phốc..."

Hạ Đóa Đóa nản lòng thoái chí, sau khi tiễn Dung Hoan về, cúi đầu đi vào phòng ngủ, nửa đường nước mắt đã không thể cầm được.

Mập mạp thì không nên có hy vọng xa vời gì, chỉ có nữ hài giống như tỷ nàng, mới là con cưng của thượng đế.

Cô độc suốt đời thì thế nào? Nàng mới không hiếm lạ.

Hơn nữa tháng huyễn tưởng biến thành một trò cười, nàng muốn giả vờ không để tâm nhưng nước mắt lại một chút cũng không chịu phối hợp sự ngụy trang của nàng.

Đến trước bàn học trong phòng ngủ, Hạ Đóa Đóa lấy bản ghi chép ra, bắt đầu liệt kê khuyết điểm của Dung Hoa, cái gì 'da quá trắng, nói quá chậm' cũng viết ra hết.

Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng thon dài, Hạ Đóa Đóa vội vàng nghiêng người che đi bản ghi chép, nghiêng đầu liền thấy gương mặt vạn năm băng sơn của Ngao Cốc.

Người này nếu như cười một cái thì tốt quá, Hạ Đóa Đóa nghĩ thầm, lãng phí khuôn mặt như thế như thế, nếu như ta có dung mạo như vậy, măng khô của Dung Hoan nhất định là của ta.

"Ngươi làm gì!" Hạ Đóa Đóa thở phì phì rống giận.

Ngao Cốc tức giận trợn mắt, nâng tay ném xuống, đem một cái túi giấy nện ở trên bàn, sau đó xoay người bỏ đi.

Hạ Đóa Đóa không hiểu ra sao.

Chờ Ngao Cốc đi ra cửa, nàng mới nghi hoặc nhìn về phía túi giấy trên bàn, sau một lúc lâu, tựa như thấy bom hẹn giờ, nàng cẩn cẩn dực dực mở túi ra.

Là măng khô hương vị mới nhất của Hải Tề Gia.