Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 142




Tuần thứ nhất bộ phim công chiếu trong nước, không chút khó khăn đã đánh vỡ doanh thu kỷ lục trước đây, ngay cả buổi sáng trong thời gian làm việc cũng mua không được vé xem phim, vé đặt sẵn ở các rạp chiếu phim lớn đã được đặt đến bảy ngày sau.

Hạ Mộc không ra cửa, ba mẹ mua thức ăn cũng bị hàng xóm đuổi theo muốn xin chữ ký của cô, trong tiểu khu cũng thỉnh thoảng xuất hiện xe cộ xa lạ của phóng viên.

Bộ phim thành công lớn, mang đến cho Hạ Mộc độ nổi tiếng lớn hơn cả danh hiệu ' nữ cảnh sát quốc dân', cho nên dù đang chìm trong thống khổ, cô cũng không dám lôi thôi lếch thếch mà ra ngoài.

Đại Nha và Đại Tây mỗi người về nước của mình, Hạ Mộc không nơi nào để tìm hiểu tin tức của Quyển Quyển, suốt ngày thất hồn lạc phách trốn ở trong phòng.

Ba mẹ rất nóng lòng, Tô Ngữ Mạt thậm chí hoài nghi nữ nhi đã bị quyển mao tể tiêu ký chiều sâu, vài lần muốn lôi kéo Hạ Mộc đi bệnh viện tẩy sạch tiêu ký.

Cuộc sống của Hạ Mộc đã không thể tồi tệ hơn được nữa, Hạ Đóa Đóa còn mỗi ngày từ trường học cầm về một đống áo sơ mi và bản ghi chép, muốn cô kí tên.

Tuy rằng tỷ tỷ thất tình, khiến Hạ Đóa Đóa rất lo lắng sau này sẽ không còn được gặp lại vương trữ ngoài đời thật, nhưng bộ phim công chiếu lần đầu, bên ngoài có rất nhiều tin tức, Hạ Đóa Đóa nhất thời không được nhàn rỗi, không thể giống như Hạ Mộc toàn tâm toàn ý vùi mình trong bi thống.

Hạ Đóa Đóa buổi trưa cũng vội vàng lật xem bình luận đánh giá trên các trang web phim ảnh.

Bình luận của cư dân mạng hiển nhiên càng thú vị hơn cả nội dung phim, trong bình luận ngắn phần lớn đều là 'điện hạ mau ôm ta lên giường', 'muốn Hạ cảnh quan hôn một cái ôm một cái mới có thể rời khỏi rạp chiếu phim', còn có một số bình luận được hàng chục ngàn tán thưởng.

"Vốn dĩ chỉ dự định đến rạp chiếu phim quỳ liếm alpha mạnh nhất thế kỷ này, không nghĩ tới bộ phim không nhàm chán, làm cho người ta rất ngạc nhiên, vượt qua cả nguyên tác."

"Năm đó lúc đọc bộ tiểu thuyết này, cảm thấy nhân vật chính thật ra là Cố Ương, điện ảnh đã xác minh điểm này, hy vọng kết cục của phần sau sẽ được sửa đổi so với nguyên tác, ta không có cách nào khác chấp nhận Cố Ương tự sát."

"Nữ cảnh sát quốc dân của chúng ta diễn xuất cư nhiên rất đạt, hơn nữa trên người nàng có loại khí chất cảnh sát, diễn ảnh truy tìm nghi phạm, đặc biệt chân thực, ta cảm thấy khí chất hoàn toàn lấn áp Lưu Hách Phàm, vai này của nàng nếu đổi thành một nữ diễn viên khác đóng, có lẽ chính là một bình hoa."

"Các ngươi cư nhiên còn có thể chú ý đến vai khác? Ta xem ba lần rồi, ngay cả nội dung phim là gì cũng không biết, vương trữ vừa xuất hiện ta đã cảm giác chung quanh tất cả đều là hoa hồng!"

"Vì sao đề tài tội phạm có thể khiến trái tim thiếu nữ của ta vỡ nát!"

"Nhân vật chính phản diện, Địch Hách Lạp cấp SS biểu hiện quả thực khiến kích thích tố tuyến thượng thận tuôn trào, bộ phim dài hơn một trăm hai mươi phút, suốt quá trình omega trong rạp liên tục hò hét, ta cũng nghe không rõ lời thoại.... Lập tức ra DVD, để ta yên tĩnh xem một lần."

"Khí chất của tiểu vương trữ thực sự rất đặc biệt, nhất cử nhất động điều toát lên thần thái, xâm lược hormone xâm lược trên người đều phải tràn ra màn hình, ta nhìn thấy chân cũng không thể khép lại được!"

"Bộ phim này có chất lượng hơn so với Hải Ngạn Tảng Sáng, tuy rằng cùng là phim thương mại, kịch bản cũng là loại tình yêu ngốc nghếch, nhưng diễn xuất của các diễn viên lại vượt ngoài dự đoán."

"Loại phim này được đánh giá đến 9.5 điểm cũng chưa hợp lý, chỉ là dòng phim thương mại bình thường, kịch bản đạt tiêu chuẩn, biên tập hậu kỳ cũng không quá xuất sắc, cư nhiên 9.5 điểm! Các ngươi là chấm điểm cho nhan sắc của vương trữ sao? Các ngươi là xem phim hay là đi xem mắt? Có chút lý trí được không? Dù sao thì ta cũng cho 10 điểm! Không kịp giải thích nữa, điện hạ mau ôm ta lên giường!"

...

Hạ Đóa Đóa bị bình luận chọc cười, dự định bản thân cũng viết một bình luận dài phát biểu cảm tưởng, kết quả kéo đến trang kế tiếp, bỗng nhiên thấy một bình luận dài chấm 1 điểm.

Cư nhiên có người chấm 1 điểm?

Hạ Đóa Đóa hiếu kỳ nhìn thử, tiêu đề là "Tam quan bất chính! Dạy hư trẻ nhỏ!"

Mở lên xem, toàn bộ đều là phẫn nộ và bất mãn đối với bộ phim này.

"Ý nghĩa của bộ phim này là cái gì? Vì sao diễn viên diễn nhân vật phản diện dung mạo tựa thiên tiên?

Nữ nhi của ta ra rạp chiếu phim trở về liền nói muốn mua quải trượng, học đi đứng giống như người què kia!

Thật sự không hiểu điện ảnh hiện nay có còn để tâm đến trách nhiệm xã hội nữa hay không, đem một kẻ sát nhân tâm lý âm u xây dựng đến mị lực bắn ra bốn phía, không phải đang dẫn hướng tiểu hài tử học cái xấu sao?

Trong những bộ phim bọn ta xem lúc nhỏ, đều là diễn viên thực lực, còn bộ phim này? Chỉ có Phàm Tử có loại diễn xuất nghiêm chỉnh khí phái, nữ cảnh sát cũng diễn không tệ, vậy còn diễn viên diễn vai phản diện? Quả thực chính là đang nhờ vào khuôn mặt!

Điều này sẽ làm nhân sinh quan của giới trẻ trở nên vặn vẹo! Xã hội chúng ta cần nhân tài có thực lực, mà không phải loại gối thêu hoa chỉ có khuôn mặt đẹp!"

Hạ Đóa Đóa đọc được một nửa thì tích một bụng lửa, dự định nhìn xong lại phản bác, kéo xuống mục phản hồi, phát hiện công việc nàng định làm đã được vô số cư dân mạng giành trước, bình luận trả lời có hơn hai mươi trang.

Ý nghĩa của bộ phim này chính là dẫn dắt dân chúng quan tâm đả kích tham nhũng, nhân vật phản diện lầm được lạc lối được khán giả yêu thích cũng là vì khiến khán giả tiếc hận trước những bi kịch tham nhũng tạo thành, bất quá đối với khán giả cũng có yêu cầu nhất định về chỉ số thông minh, loại người xem xong chỉ có thể lý giải tầng ý nghĩa ngoài cùng như ngươi không thích hợp xem."

"Vị đại thúc này có thể không biết 'gối thêu hoa' trong phim là Địch Hách Lạp cấp SS [doge]."

"Đồng ý quan điểm của lâu chủ, loại phim này để hài tử không sức phán đoán xem là rất nguy hiểm."

"Đại ca, tiêu chuẩn diễn xuất ở thời đại của ngươi đã lui vào dĩ vãng rồi, hiện nay là truy cầu tính cá nhân tính chân thực."

"Cho nên ngươi là ghét bỏ vị diễn viên tóc quăn trong phim thiếu thực lực? Cái này đủ cho ta cười một năm...."

Hạ Đóa Đóa đọc xong vỗ bàn, nhịn không được muốn tìm người chia sẻ, nhưng Hạ Mộc còn đang đau khổ, nàng chỉ có thể đi tìm Ngao Cốc.

Cửa phòng ngủ khép hờ, bị Hạ Đóa Đóa 'két' một tiếng đẩy ra.

"Ngao Cốc! Ngươi mau nhìn cái này!"

Ngao Cốc giật mình ngẩng đầu, bất ngờ đối diện đôi mắt gấu mèo của Hạ Đóa Đóa.

Sửng sốt ba giây mới lấy lại tinh thần, Ngao Cốc hoảng trương lật ngược khung ảnh trong tay, đặt ở bên giường rồi lại cảnh giác nhét vào dưới gối.

"Ngươi thế nào không gõ cửa?!" Ngao Cốc giơ cánh tay lên liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt đỏ bừng.

Hạ Đóa Đóa ngây ngốc đứng ngoài cửa, một lát sau mới phản ứng kịp, Ngao Cốc đang khóc!

Ánh mắt của nàng chuyển đến gối đầu, vừa rồi chỉ là khóe mắt thoáng nhìn qua — Ngao Cốc đem một khung ảnh nhét vào dưới gối.

Cuối cùng Hạ Đóa Đóa lấy lại tinh thần, lúc trước nàng giúp Ngao Cốc dọn hành lý đã thấy qua, trong khung ảnh kia là ảnh chụp chung của gia đình Ngao Cốc.

Trong lòng nàng nhất thời chua xót, cầm điện thoại sững sờ ở trước cửa phòng, không biết nên đáp lại thế nào.

Thì ra 'lão đại ưa sạch' là một người lãnh khốc như thế, cũng sẽ trốn ở trong góc một mình rơi nước mắt.

Hạ Đóa Đóa nhét điện thoại vào trong túi áo, vẻ mặt trịnh trọng đi đến bên giường, ngồi vào bên cạnh Ngao Cốc.

Ngao Cốc: "..."

Đại khái là không biết nên an ủi thế nào, Hạ Đóa Đóa cứ ngồi như thế không nói lời nào.

Dừng hai phút cuối cùng mới đánh vỡ xấu hổ, nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Cốc, chăm chú an ủi: "Ngao Cốc, ta vẫn coi ngươi là hài tử thân sinh của mình."

Ngao Cốc: "..."

Không biết an ủi người khác cũng nên có một cực hạn đi? Gấu mèo ngu ngốc này vì sao có thể sống đến bây giờ mà không bị người khác đánh chết?

Hạ Đóa Đóa nghiêm trang biểu lộ: "Từ nhỏ ta đã đánh không lại tỷ của ta, cho nên vẫn luôn muốn nuôi một ấu tể thuộc loài mèo ngoại hình to lớn để phòng thân."

Ngao Cốc cười khổ một tiếng, châm chọc nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta cảm thấy tốt hơn rồi, chính là nắm tay rất ngứa, ngươi tốt nhất là biến mất khỏi phòng ta trong vòng năm giây, nhớ kỹ đóng cửa lại."

Hạ Đóa Đóa không trả lời, cũng không ngoan ngoãn ra khỏi phòng, chỉ là cúi đầu lâm vào trầm tư, dưới cằm lại hiện ra một cái cằm.

Ngao Cốc hít sâu một hơi: "Ngươi không đi ta đi, đừng tùy tiện đụng vào đồ đạc của ta!"

"Chờ một chút!" Hạ Đóa Đóa ngẩng đầu, hé môi, có chút do dự mà lên tiếng: "Ngao Cốc, ngươi biết cuộc chiến tranh xâm lược ở Tư Nam sao?"

"Hài tử may mắn sống sót trong cuộc chiến tranh đó viết một quyển sách, trong sách nói, nàng lúc nhỏ ở trại tị nạn, những người ở đó đều mất đi ba mẹ hoặc con cái, tất cả người lớn trở thành ba mẹ của mỗi một cô nhi, bởi vì ba mẹ của bọn họ đã hi sinh trong chiến đấu, cứu lại tính mệnh của mỗi một người bọn họ, người sống sót, cũng trở thành ba mẹ thứ hai của các cô nhi."

Ngao Cốc nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Hạ Đóa Đóa khiếp nhược nhìn nàng, thấp giọng nói: "Ba ngươi đã cứu ba mẹ ta, ba mẹ ta cũng sẽ là ba mẹ ngươi, ta hy vọng ngươi có thể chấp nhận bọn ta."



Hai tuần qua đi, tiệc mừng công tổ chức ở nhà hàng cạnh bờ biển.

Cuộc sống chán chường ngày đêm điên đảo, mang đến cho Hạ Mộc hai quầng thâm mắt.

Giang Vũ còn cố ý nhắc nhở cô ăn mặc đẹp một chút, Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn là bôi một lớp kem che khuyết điểm, thay quần áo ra cửa.

Tài xế vừa thấy cô liền vui vẻ nở hoa, nói đến thành tích doanh thu phòng vé kinh người cỡ nào.

Hạ Mộc có chút chột dạ, sau khi bộ phim công chiếu cô cũng không xem qua, ngay cả vé xem phim bên đoàn phim gửi tặng cô cũng cho Hạ Đóa Đóa, tin tức về doanh thu phòng vé cũng không chút quan tâm.

Bên ngoài nhà hàng đã bị ký giả vây kín, Hạ Mộc ý thức được, nên mời một trợ lý đi theo bên người.

Làm ngôi sao tuy rằng kiếm nhiều tiền, nhưng thực tế tiêu xài cũng rất lớn, rất nhiều việc vẫn là nên ủy thác cho công ty quản lý.

Nhìn đoàn người đông nghịt cầm máy quay phim và microphone xông lên, Hạ Mộc cúi đầu nhìn mũi chân — có phải nên cởi giày cao gót, một mạch xông ra khỏi vòng vây?

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói dễ nghe của một nam nhân: "Hạ tiểu thư, ở đây!"

Hạ Mộc vẫn chưa lấy lại tinh thần, đã bị một người nắm cổ tay kéo đi, rất nhanh đã cắt đuôi được ký giả.

Người kéo cô mặc đồng phục nhân viên nhà hàng, lớn lên rất thanh tú, ước chừng ngoài hai mươi tuổi.

Nam nhân dẫn theo cô, đi vào lối đi riêng dành cho nhân viên, đi thang máy lên tầng cao nhất.

"Cảm ơn ngươi." Hạ Mộc mỉm cười với hắn.

Nam nhân nhướng mày với cô: "Không cần khách sáo, học muội."

Hạ Mộc sững sốt, mở to hai mắt quan sát hắn, lại hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ có thể xấu hổ đáp lại: "A? Học trưởng..."

"Ngươi không quen biết ta." Nam nhân nhìn ra nghi hoặc của cô, thẳng thắn giải thích: "Là Giang Vũ nhờ ta trà trộn vào hỗ trợ, mau vào đi thôi, tìm một vị trí ngồi gần điện hạ một chút."