Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 120




Thật sự chết tiệt, hẳn là sớm suy nghĩ một cái cớ hay hơn.

Hạ Mộc không phải lần đầu tiên nói dối, nhưng là lần đầu tiên ác ý nói dối đối với mẹ cô.

Cô không hối hận cùng Quyển Quyển xác định quan hệ, nhưng cũng không muốn ở thời điểm nhạy cảm này, làm ra chuyện phản bội, khiến mẹ cô thất vọng.

Khuôn mặt rất nóng, cô cảm thấy mặt mình nhất định đỏ giống như một cái đèn phát quang, bất luận kẻ nào cũng có thể xem thấu lời nói dối của cô, nhưng vẫn phí công biện giải: "Đúng vậy, là Quyển Quyển nói, chỗ đồng sự ta... Hoàn toàn không có manh mối mới."

Tô Ngữ Mạt không trả lời, hai mẹ con nhìn nhau bất đống.

Thần sắc của Hạ Mộc, khiến Tô Ngữ Mạt nhớ đến thời gian học tiểu học năm cuối cấp, tan học cùng bạn bè đi chơi, về nhà trễ, lại lừa gạt nàng nói là ở lại trường học giúp lão sư sửa bài tập.

Thực sự là ngay cả nói dối cũng không biết.

Hạ Mộc co đầu rụt cổ thần sắc đỏ bừng, thực sự là cực kỳ giống năm đó – tiểu bất điểm tay nhỏ chân nhỏ thân thể nhỏ gầy quải một cái ba lo lớn cực không tương xứng vời hình thể.

Nữ nhi lớn của nàng luôn rất ngoan, biết đúng mực, phạm vào sai lầm sẽ chột dạ, sẽ sữa đổi.

"Được." Tô Ngữ Mạt thần sắc hòa hoãn.

Buổi chiều Ngao Cốc sau khi trở về, Tô Ngữ Mạt biết được Hạ Mộc đơn độc đi cùng quyển mao ấu tể, cơn giận xông thẳng lên đầu, tích tụ một buổi chiều, dự định khởi binh vấn tội..

Mà khi thật sự thấy nữ nhi chột dạ thần sắc áy náy, nàng lại mềm lòng.

Hạ Thụy An trước kia vẫn luôn nói nàng dễ xung động, tính tình gần như dễ giận chó đánh mèo người khác, là nên thay đổi.

Mà thôi, đi giải sầu cũng tốt, nàng không nên ép buộc nữ nhi cùng nàng đắm chìm trong lo lắng và thống khổ.

Tô Ngữ Mạt hất cằm: "Lên lầu nghỉ ngơi đi."

Hạ Mộc quả thực không thể tin được vào lỗ tai của bản thân, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn mẹ cô, lại hoảng trương mà cúi đầu, lập tức xoay người nhanh chóng chạy lên lầu.

Lúc đi ngang qua phòng của Ngao Cốc, Hạ Mộc phát hiện Hạ Đóa Đóa đang lăn lộn trên sàn nhà.

Ngao Cốc lại đứng bên cạnh thùng ác, chăm chú nhìn Hạ Đóa Đóa trên mặt đất, giơ túi măng khô trong tay lên giả vờ muốn ném vào thùng rác.

Hạ Đóa Đóa lăn càng nhiệt tình....

Hạ Mộc không có tâm tình tìm hiểu hai người này lại xảy ra tranh chấp gì, lướt qua cửa phòng, chạy ào vào phòng mình, đóng cửa lại.

Cuối cùng cảm thấy an toàn rồi.

Từ sau khi của vỡ lòng, một mực đi học ở trường quân đội, khuê mật cùng tuổi đa số đều là alpha, cho nên chưa từng nghe người ta thảo luận qua cuộc sống sau khi được sau khi.

Loại cảm giác này quá kỳ diệu, cho dù không tận lực chú ý, cũng có thể cảm giác được trong thân thể có một cổ tuyến tố xa lạ.

Nhắm mắt lại, dường như có thể cảm giác được thân thể lần thứ hai được đôi cánh kia vây lấy.

Cô hưng phấn lại khẩn trương, ngồi xếp bằng trên giường, mở máy tính bảng tìm kiếm từ khóa 'cảm giác sau khi được tiêu ký'. ' lần đầu tiên của omega'.

Kết quả tìm kiếm hiển thị một đống lớn nội dung liên quan, nhưng không phải thiển độ tiêu ký, tất cả đều là về chiều sâu tiêu ký.

Rất nhiều omega đăng bài thảo luận, là phiền não của bản thân và đối tượng xin được tư vấn, trong đó có một vấn đề rất điển hình của một thanh niên.

Trong quá trình hắn và bạn gái ân ái, tuyến thể chiều sâu của hai người mở rộng, hắn luôn thỏa mãn trước, sau đó sẽ rất nhanh thu hẹp lại, còn bạn gái hắn lại chậm hơn một chút, 'kết' của thể thể lại đặc biệt lớn, cho nên kẹt trong thân thể hắn không rút ra được, mỗi lần sau khi kết thúc, quá trình tách ra, cũng khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế.

Nhìn xong miêu tả tường tận của bài viết này, Hạ Mộc cảm giác bản thân bước vào một thế giới mới.

Những nội dung này... Quả thực quá xấu hổ rồi!

Tiêu ký chiều sâu của Hạ Mộc còn không thực sự mở rộng, cho nên không rõ lắm cụ thể quá trình hoan ái như thế nào.

Trước kia nghe nói qua, có alpha thuộc một số chủng tộc, sau khi tuyến thể trướng lên, trên thân tuyến thể sẽ có một cái 'kết' vừa vặn chen vào trong tuyến thể của omega, sẽ mang đến khoái cảm rất mãnh liệt, nhưng cũng có tác hại.

Một khi bước đi của hai người không đồng nhất, omega thỏa mãn trước, tuyến thể khép lại, 'kết' của alpha sẽ kẹt ở bên trong không ra được, trong quá trình này dễ dễ làm omega bị thương.

Vì thế, omega thành lập một hội nhỏ, chuyên tham thảo về những chủng tộc có 'kết', tận khả năng tránh yêu đương với alpha của những chủng tộc này, gần như là một loại kỳ thị.

Bất quá cũng có ví dụ đặc biệt, có một số omega có khuynh hướng thích ngược đãi, sẽ chuyên tìm alpha thuộc nững chủng tộc này để yêu đương.

Hạ Mộc không phải người thích bị ngược đãi, hơn nữa đặc biệt sợ đau, vừa rồi lại bị hình dung trong bài viết kia hù dọa sợ đến không nhẹ, cho nên, cô đặc biệt lick vào danh sách liệt kê những chủng tộc có kết đính kèm dưới bài viết, từng loạt từng loạt tìm kiếm 'chủng tộc có kết'.

Không tìm được Địch Hách Lạp, trong lòng cô thở dài một hơi.

Nhưng nghĩ lại, tư liệu trong bài viết này, đều là một số cư dân mạng cung cấp, thuộc về kinh nghiệm thực tế của cá nhân.

Ai có thể có kinh nghiệm hoan ái cùng Địch Hách Lạp đây?

Ngay cả cô còn không có!

Vương hậu lại không có khả năng đặc biệt vào diễn đàn này đăng bài viết, phát sinh đăng lên nhất định sẽ bại lộ thân phận.

Hạ Mộc rất khẩn trương.

Lại cảm thấy đặc biệt xấu hổ, hiện tại quan tâm việc này, cũng quá sớm rồi.

Huống hồ, cho dù chủng tộc của Quyển Quyển cũng thuộc về loại chết tiệt này, cô cũng chỉ có thể nhận bản thân xui xẻo...

Cô vốn dĩ chỉ là muốn lên mạng tìm chút cảm ngộ lần đầu được tiêu ký, không nghĩ tới kết quả tìm được, đều là những bài viết khẩu vị nặng về tiêu ký chiều sâu.

Rất nhiều tình lữ sau lần đầu được tiêu ký, đều sẽ trực tiếp vào bước tiếp theo, cho nên, kinh nghiệm trải qua thiển độ tiêu ký, có rất ít người đặc biệt ghi lại.

Hạ Mộc lại rất coi trọng đối với kinh nghiệm lần này, lo lắng hồi ức của bản thân sẽ phai nhạt, cho nên lập tức tắt máy tính, lấy quyển nhật ký có khóa trong tủ đầu giường ra, bắt đầu ghi lại cảm giác lúc được tiêu ký.

Trong nhật ký, từ ngữ xuất hiện nhiều nhất là 'thỏa mãn', đây là một từ chuẩn xác nhất cô có thể nghĩ đến.

Cô rất thỏa mãn, có cảm giác hạnh phúc chưa từng cảm thụ qua, còn có thể cảm giác được từng biến hóa rất nhỏ trên người Quyển Quyển trong quá trình đó.

Ví dụ như bình thường, trên người Quyển Quyển, có hương thơm cây cỏ nhàn nhạt, không chút tính công kích.

Nhưng trong lúc kết hợp cùng cô, cô có thể tiếp thu được tuyến tố mang tính xâm lực mạnh mẽ từ Quyển Quyển, mang theo khí tức thanh ngọt, cuồng dã lại nóng bỏng.

Trong quá trình kết hợp, mái tóc xoăn nhẹ của Quyển Quyển cũng không phải màu nâu đậm dưới ánh nắng, sau khi bị mồ hôi thấm ướt, sẽ hiện ra màu đen tuyền giống như giống như Hạ Mộc, tựa như hải tảo có sinh mệnh, quấn lấy cổ và tay cô.

Sau khi cả hai bình tĩnh lại, mái tóc xoăn tự như hải tảo kia cũng tinh bì lực tẫn, yên tĩnh chảy xuống khỏi cổ tay cô.

Hạ Mộc kinh hỉ phát hiện, bản thân có thể nhớ kỹ mỗi một chi tiết, nhớ kỹ cảm giác vững chắc lúc bộ ngực hai người dán cùng một chỗ, đó là bộ vị duy nhất coi như mềm mại của Quyển Quyển.

Nếu không phải tựa vào ngực Quyển Quyển để giảm xóc, Hạ Mộc không chừng sẽ bị long cánh siết đến gãy xương sườn.

Cô còn nhớ rõ Quyển Quyển hưng phấn vuốt ve mỗi một bộ vị trên thân thể cô, giữa hai người, đối với đối phương mà nói, đều là sự dị thường đặc biệt.

Thân là mèo tai cong, Hạ Mộc có sự nhẵn nhụi và mẫn cảm của thú nhân loại nhỏ, tư duy quen đi vào cục bộ, không ngừng hoàn thiện xây dựng chi tiết.

Mở ra mỗi một tầng tư duy, đều có thể cảm thụ được tình cảm tinh tế nhẵn nhụi.

Trong quá trình kết hợp, cô cảm thụ được, là một loại cảm giác thành tựu khi chinh phục chủng tộc đứng đầu loài săn mồi, cảm giác ngọt ngào thỏa mãn lớn hơn so với tình dục.

Mà Địch Hách Lạp lại bất đồng, bọn họ từ nhỏ đã định trước sẽ bay lượn trên bầu trời, trong mắt trong đầu đều là đại địa bao la, tư duy thiên hướng dung nạp sự vật nhìn vào kết cấu chỉnh thể, quen từ chỉnh thể xem xét, dẫn đạo hoặc ngăn chặn mỗi một lối thoát của con mồi, ít câu nệ tiểu tiết.

Trong quá trình kết hợp, Quyển Quyển cảm nhận được, là loại mềm mại và nhẵn nhụi chưa bao giờ có.

Xúc cảm từ mỗi một tấc da thịt của Hạ Mộc, đều đặc biệt như thế, tựa như có thể hòa tan trong lòng bàn tay của nàng, thậm chí ngay cả xương cốt đều là mềm mại.

...

Hạ Mộc từng nét ghi chép lại từng chút cảm thụ, lúc viết đến Quyển Quyển vùi đầu vào cổ cô, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Cô giật mình, cuống quít đóng nhật ký lại, chân tay luống cuống giấu quyển nhật ký trở lại ngăn tủ, run giọng nói: "Ai nha?"

"Là ta." Trầm a di ở ngoài cửa trả lời.

"Úc.. Vào đi."

Trầm a di bưng mâm thức ăn vào: "Ngươi hiện tại trở về rất sớm nha? Không cần đóng phim nữa?"

"Úc." Hạ Mộc vô thức nắm chặt cổ áo, rất sợ đối phương phát hiện tuyến tố trên người cô: "Bộ phim đã đóng máy, nhưng vẫn còn phần hai, có thể sang năm mới có thể quay tiếp."

"Úc, vậy đúng lúc cho ngươi nghỉ ngơi một thời gian." Trầm a di bưng thức ăn đến trước mặt cô: "A di làm chút thức ăn, nếu ngươi đói bụng thì ăn một chút đi."

Hạ Mộc muốn nhanh chóng kết thúc đối thoại, trực tiếp đưa tay tiếp nhận mâm thức ăn, cầm lấy muỗng cúi đầu ăn.

Trầm a di thân thiết hỏi: "Muốn uống nước không? A di lấy cho ngươi ly nước trái cây."

"Không cần, cảm ơn a di."

Trầm a di dĩ nhiên nhìn ra được cô không muốn nói chuyện, nên chỉ đành thức thời nói: "Nếu như ngươi đói bụng, cứ đến phòng khách tìm ta."

Hạ Mộc gật đầu.

Trầm a di xoay người, bỗng nhiên nhíu mày, dừng một chút, nghi hoặc quay đầu lại, dán sát vào Hạ Mộc, hít một hơi....

Hạ Mộc khẩn trương ngước mắt lên, phát giác Trầm a di thần sắc thay đổi.

Rất kỳ quái, không phải lo lắng hoặc phẫn nộ, mà là loại thần sắc kinh hoảng, như là ngửi được khí tức của thiên địch.

"A di?" Hạ Mộc nhẹ nhàng gọi nàng.

Trầm a di lấy lại tinh thần, thần sắc trắng bệch, thật vất vả nặn ra một nụ cười cứng nhắc: "Không có việc gì... Ngươi ăn đi, tiếp tục ăn."

Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài của.

Hạ Mộc biết sự tình đã bại lộ, lập tức gọi nàng: "A di?"

Trầm a di quay đầu: "Làm sao vậy?"

Hạ Mộc hé miệng, nhẹ giọng nói: "Đừng nói cho mẹ ta biết, cầu xin ngươi, nàng hiện tại tinh thần khẩn trương, ta muốn chờ ba trở về rồi mới nói cho nàng biết."

Trầm a di hiển nhiên biết cô đang nói cái gì, thần sắc do dự mà rũ mi, một lát sau mới ngẩng đầu cười nói: "Được, nghe lời ngươi."

Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, một mình ở trong phòng ăn xong thức ăn nhẹ, đứng dậy cầm chén đĩa đi xuống nhà bếp dưới lầu.

Lúc lên lầu, thấy mẹ cô lại hút thuốc trong phòng khách.

Cô không khỏi nhíu mày, xoay người đến trước sô pha, nửa đường bỗng nhiên nghe bên tai truyền đến giọng nói của mẹ.

Cô quay đầu lại, phát hiện mẹ cô đang đứng ở cửa phòng sách hướng Bắc.

Hạ Mộc cả kinh, khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía sô pha, phát hiện nơi đó căn bản không có người!

Ngay cả khói thuốc lá cũng đã biến mất!

Vừa rồi cô rõ ràng thấy mẹ ngồi trên sô pha!

Giống như nằm mơ.

Giọng nói nghi hoặc của mẹ cô gián đoạn truyền vào trong tai cô.

"Ngươi đang làm gì? Mẹ ngươi mấy lần, ngươi cũng không phản ứng."

Hạ Mộc máy móc quay đầu lại nhìn nàng, cố sức lắc đầu, cảm thấy ánh mắt có chút mơ hồ, khuôn mặt của mẹ cô giống như bị không khí nóng rực làm nữu khúc, cô nghi hoặc hỏi: "Ngươi vừa mới gọi ta?"

Tô Ngữ Mạt nghe vậy nhíu mày, bước nhanh đến, sờ đầu Hạ Mộc, vội vàng nói: "Có phải ngươi phát sốt hay không? Khuôn mặt thế nào lại đỏ rực? Mẹ đưa ngươi đi bệnh viện."

Trong lòng Hạ Mộc có chút hoảng hốt, vừa rồi dường như cô sản sinh ảo giác.

Trong lòng sợ hãi, cô hoài nghi đây là di chứng sau lần đầu tiên được tiêu ký.

Nhưng như vậy cũng quá kỳ quái, thế nào sẽ có di chứng kỳ quái như thế? Cho đến bây giờ không nghe ai nói qua.

Cô sợ đi bệnh viện sẽ bị phát hiện bản thân đã được tiêu ký, nên chỉ có thể từ chối.

"Ta không sao, chính là có chút mệt mỏi, ngủ một giấc là tốt rồi."

Hạ Mộc cúi đầu, vội vã chạy lên trên lầu.

Tô Ngữ Mạt nghi hoặc nhìn bóng lưng của cô, nhỏ giọng nói thầm: "Mới hơn tám giờ, ngủ sớm như vậy..."