Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 117




"Ta phạm quy?" Đoạn Tử Đồng nhướng mày vô tội nhìn cô: "Là ai sáng sớm oán giận với ta là không thể ngủ nướng?"

Hạ Mộc bĩu môi, không nên để hùng ấu tể bắt được nhược điểm!

"Nhưng chuyện này quá đột ngột..." Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân vẫn chưa chuẩn bị tốt, liền ngồi xổm xuống, từ dưới cánh tay Quyển Quyển chiu ra ngoài, muốn chạy đến trước cửa sổ thông khí, nhưng cổ tay lại bị Quyển Quyển bắt lấy.

Hạ Mộc run rẩy, bản năng nỗ lực thu hồi cánh tay.

Quyển Quyển quay đầu, thấy con mèo ngốc thần sắc kinh hoảng, nghi hoặc chậm rãi buông tay, đuổi theo một bước, hỏi cô: "Ngươi sợ cái gì? Ở đây không có những người khác."

Hạ Mộc cúi đầu lẩm bẩm: "Có một ấu tể Địch Hách Lạp đáng sợ còn chưa đủ sao?"

"Ngươi nói cái gì?" Quyển Quyển nghiêng tai nheo mắt, tựa hồ không rõ rõ mấy chữ phía sau ba chữ Địch Hách Lạp.

Hạ Mộc không cẩn thận nói ra miệng, vội vàng bào chữa: "Ta nói có một vị vương trữ vội vàng uy nghiêm, ta dĩ nhiên rất kính nể..." . Truyện Full

Quyển Quyển mờ mịt nghiêng đầu, bỗng nhiên kéo khóe môi, tựa hồ rất thoả mãn đối với thái độ của con mèo ngốc, nàng đắc ý cất bước tiến lên, cúi đầu mỉm cười triển lộ hai cái răng nanh với cô: "Ta sẽ không tổn thương ngươi, chỉ muốn mau chóng có câu trả lời của ngươi, chuyện này rất dễ không phải sao? Ta biết ngươi cũng thích ta."

Hạ Mộc không nhịn được mà bật cười, trợn trắng mắt, trong lòng nói thầm: "Ấu trĩ!"

Thấy con mèo ngốc nở nụ cười, Trứng Cuốn điện hạ cũng mừng rỡ cười rộ lên, thần sắc nghịch ngợm cắn môi dưới, cúi đầu dán sát khuôn mặt cô, đôi mắt yêu mị tựa như tiểu hồ ly: "Vậy ngươi đồng ý với ta rồi?"

"Đã nói là vẫn chưa chuẩn bị tốt...." Hạ Mộc đỏ mặt: "Việc giữa chúng ta vẫn chưa giải quyết, vì sao nhất định phải vội vã xác định quan hệ?"

Quyển Quyển vẻ mặt nghi hoặc: "Việc giữa chúng ta, chẳng lẽ không phải chờ sau khi xác định quan hệ, mới có thể giải quyết sao? Ta cũng không muốn mỗi lần hẹn hò, đều dẫn theo muội muội và hàng xóm của ngươi."

"Ta không phải nói chuyện hẹn hò!" Hạ Mộc có chút quấn quýt.

Tư duy của Quyển Quyển, đa số đều thể hiện tính logic trên một số vấn đề, phán đoán chuẩn xác, nhưng một khi đến vấn đề tình cảm, suy nghĩ của hùng ấu tể này, luôn trực tiếp dễ hiểu đến khiến cô suy sụp!

Ông trời quả nhiên rất công bằng, cho hùng ấu tể gấp hai chỉ số thông minh, nhưng chỉ số cảm xúc tất cả đều trừ hết.

"Ta là nói, ba ngươi, dĩ nhiên còn có mẹ ta, bọn họ cũng không đồng ý chúng ta ở bên nhau..." Hạ Mộc cúi đầu vẻ mặt lo lắng.

"Vì sao cần bọn họ đồng ý?" Quyển Quyển rất kinh ngạc: "Chúng ta đã là người trưởng thành rồi."

"Ai người trưởng thành với ngươi nha!" Hạ Mộc cảm thấy buồn cười, người này mới vừa vỡ lòng, thành niên liền đắc ý, giả dạng trưởng thành.

"Dĩ nhiên cần bọn họ đồng ý." Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn Quyển Quyển: "Ngươi dù sao cũng phải suy nghĩ chuyện sau này đi? Nếu như bọn họ vẫn không đồng ý, hơn nữa quốc gia chúng ta lại không thông qua luật hôn nhân đồng tính, lúc nào chúng ta mới có thể hợp pháp ở bên nhau?"

Quyển Quyển vẻ mặt mờ mịt chưa từng nghĩ tới 'ở bên nhau' còn có việc hợp pháp không hợp pháp, một hồi lâu sau mới có một chút nói lắp mà trả lời: "Ngươi... Ngươi muốn gả cho ta?"

Lần này đến phiên Hạ Mộc ngây ngẩn cả người, khó có thể tin mà nhìn về phía hùng ấu tể, đỏ mặt biện giải: "Ai muốn gả cho ngươi! Ta chỉ là...Thay đổi một cách nói khác, thời gian tới có rất nhiều vấn đề không cách nào giải quyết! Hơn nữa nếu như ngươi thật tình thích một người, cũng nên suy nghĩ đến chuyện tương lai đúng không? Ngươi..."

Hạ Mộc càng bôi càng đen, nghe vào càng giống như cô đặc biệt muốn gả cho hùng ấu tể!

Trên thực tế... Cô dĩ nhiên nghĩ tới, nghĩ tới kết hôn cùng Quyển Quyển, nghĩ tới có đứa con hợp pháp!

Đã sớm âm thầm nghĩ tới!

Hạ Mộc chân tay luống cuống, giờ khắc này mới phát hiện, thì ra Quyển Quyển căn bản không hề suy nghĩ đến những chuyện này!

Không thể nào nhịn được!

"Cho nên ngươi căn bản không nghĩ tới chuyện kết hôn!" Giọng nói của Hạ Mộc nâng lên tám độ, không muốn che giấu phẫn nộ!

"Không." Quyển Quyển kinh ngạc nhưng vẫn phải cố duy trì trấn định: "Ta chỉ là, vẫn không nghĩ tới xa như vậy, chúng ta còn không có... Ngươi biết, ngươi, ngươi nếu như sau này đồng ý, ta, ta dĩ nhiên... Dĩ nhiên..."

Nhìn hùng ấu tể nghiêm trang muốn nặn ra vài câu hứa hẹn chịu trách nhiệm, rồi lại chột dạ không dám tùy tiện nói ra miệng, Hạ Mộc càng tức giận!

Giống như cô đang ép hùng ấu tể kết hôn!

"Ta không muốn!" Hạ Mộc hờn dỗi che lỗ tai lại, bĩu môi nói lời tuyệt tình: "Hiện tại ta không muốn nữa! Giáo dục của gia đình ta tương đối bảo thủ, không thể chỉ vì thâu hoan, liền bắt đầu một đoạn tình cảm, muốn bắt đầu thì nhất định sẽ nghiêm túc đối đãi!"

Quyển Quyển dần dần từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, lời nói cuối cùng lưu loát hơn: "Ta dĩ nhiên sẽ rất nghiêm túc đối đãi ngươi, Hạ Mộc."

Hạ Mộc vẫn che hai lỗ tai lại!

"Hạ Mộc, ngươi hãy nghe ta nói." Quyển Quyển nâng tay thu hút sự chú ý của cô, biểu tình nghiêm túc giống như đang đọc bài diễn thuyết, tựa hồ rất sợ biểu hiện thất bại của bản thân vừa rồi, ảnh hưởng đến quyết định của Hạ Mộc, cuống quít thành khẩn giải thích: "Ta đối với ngươi là thật lòng, điều này ta không cần phải lừa ngươi."

Hạ Mộc tức giận quay đầu lại, thấy hùng ấu tể đứng thẳng tắp bên cạnh cô, thần sắc kinh hoảng mà nâng tay, một ngón tay chỉ phương hướng Ba Lan Đảo, lời thề son sắt mà lên tiếng: "Ngươi có thể đi hỏi bất cứ người bạn nào của ta, ta chưa từng tiêu hao nhiều tâm tư như vậy đối với bất kỳ một người nào, ta vừa rồi... Chỉ là cảm thấy quá đột ngột. Ta vẫn cho rằng, từ luyến ái, bên nhau đến kết hôn, nên đi từng bước một, bỗng nhiên nói đến bước cuối cùng, ta sợ ngươi cảm thấy đường đột, cũng không phải không muốn chịu trách nhiệm."

Hạ Mộc bĩu môi, vẫn thở phì phì trợn trắng mắt.

Thật ra trong lòng bị dáng vẻ khẩn trương của hùng ấu tể chọc cười, nhưng vẫn không cam lòng, nghiêm mặt tiếp tục bới lông tìm vết: "Cho dù chúng ta thật có thể thuận lợi ở bên nhau, thời gian tới cũng rất phiền, Địch Hách Lạp các ngươi tuổi theo dài hơn bọn ta rất nhiều, chờ sau này ta già rồi, rời khỏi nhân thế, ngươi còn có thể tìm omega khác xinh đẹp hơn ta! Làm sao bây giờ? Ta rất không cam lòng!"

Quyển Quyển: "..."

Hạ Mộc hiếu kỳ nhìn hùng ấu tể: "Ngươi thực sự thích ta sao? Cho dù ta không còn nữa, ngươi cũng không thay lòng đổi dạ, giống như trong phim điện ảnh vậy."

Khóe mắt Quyển Quyển co quắp, nâng tay xoa nhẹ hốc mắt, có chút tuyệt vọng mà trả lời: "Ta chỉ là hỏi ngươi có đồng ý làm bạn gái của ta hay không, chúng ta còn trẻ, vì sao cần nói đến vấn đề kinh khủng như thế? Ta thực sự không nghĩ xa như vậy."

Hạ Mộc bĩu môi, đầy mình oán giận.

Sự thẳng thắn của hùng ấu tể, có đôi khi thực sự rất sát phong cảnh!

Cô hỏi mấy vấn đề này, hiển nhiên cũng chỉ là muốn nghe những lời ngọt ngào như 'ta sẽ yêu ngươi cả đời dù cho ngươi rời khỏi nhân thế trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi'.

Loại thời gian này, căn bản không cần phải dùng lý tính chăm chú suy nghĩ! Nói ngọt là đủ rồi!

Nhìn Quyển Quyển vẻ mặt ngơ ngác, Hạ Mộc lại không nỡ oán trách.

Hùng ấu tể dù sao mới vừa thành niên, không có khả năng suy nghĩ quá xa, chỉ là hỏi một câu 'ngươi có đồng ý làm bạn gái ta hay không', cô ngược lại hỏi 'sau khi ta chết ngươi có còn yêu ta hay không', xác thực có chút kinh khủng.

"Tương lai có rất nhiều biến cố, ta không muốn cho ngươi những lời hứa hẹn vô giá trị."

Quyển Quyển tựa hồ hạ quyết tâm, thần sắc nghiêm trọng nhìn kỹ cô, cho ra lời hứa hẹn lớn nhất trong khả năng của nàng: "Nếu như ngươi đồng ý nắm tay ta, ta tuyệt không sẽ chủ động buông tay."

Hạ Mộc sững sốt, trong lòng tựa như tràn ra một đóa hoa hồng, oán giận vừa rồi tất cả đều tiêu tán trong nháy mắt.

Cô biết Quyển Quyển không phải một người thích nói suông, hứa hẹn có thể nói miệng nhất định là có đầy đủ quyết tâm.

Đem quyền chia tay giao cho cô, phân lượng của lời hứa hẹn này, thực sự không nhẹ.

Có cảm giác giống như bị xung động làm choáng váng đầu óc, những trở ngại quanh quẩn không thể xua tan trong đầu Hạ Mộc, trong nháy mắt tất cả đều biến mất.

Cô tiến lên một bước, thân thể gần kề Quyển Quyển, trong lòng ấm áp, gương mặt cũng nóng lên.

Quyển Quyển kinh ngạc cúi đầu: "Ngươi đồng ý rồi?"

Tóc trên đỉnh đầu của con mèo ngốc lay động, gương mặt dán trước ngực Quyển Quyển, gật đầu.

Quyển Quyển rất ngạc nhiên, vốn tưởng rằng với biểu hiện của bản thân ở hai vấn đề đầu tiên, bày tỏ lần này kết quả nhất định hoàn toàn xong đời, không nghĩ tới, con mèo ngốc đột nhiên đồng ý.

Cảm giác này giống như sau khi thi xong, đối chiếu đáp án, phát hiện tất cả đều câu trả lời đều sai, nhưng trên bài kiểm tra lại là tròn điểm.

Hạnh phúc đến quá mạc danh kỳ diệu, con mèo ngốc quả thực là một nữ nhân khó lý giải như một câu đố.

Hạ Mộc không thấy Quyển Quyển vui sướng hân hoang, lạnh nhạt ngẩng đầu: "Ngươi không vui sao?"

Quyển Quyển lấy lại tinh thần, nâng tay ấn cô vào lòng, hưng phấn đến đầu lưỡi thắt lại: "Ta ta dẫn ngươi đến biệt thự ngoại thành, nơi đó không có ai."

Hạ Mộc ngẩng đầu, cười nói: "Gấp cái gì? Ngươi nếu như muốn tiêu ký ta, vậy phải dựa vào bản lĩnh."

"Cái gì bản lĩnh?"

Đôi mắt Hạ Mộc xoay tròn, ánh mắt dừng trên cầu thang dẫn xuống, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhìn về phía Quyển Quyển: "Chúng ta xem ai chạy đến đầu hẻm trước, nhưng ngươi phải nhường ta chạy trước, đếm đến một trăm mới được phép đuổi theo, nếu đuổi kịp ta đi theo ngươi."

"Đếm tới một trăm?"

"Đúng vậy!"

"Được."

"Sảng khoái như thế?"

"Bắt đầu đi."

Hạ Mộc giảo hoạt cười, xoay người lao ra khỏi căn phòng, một đường phi lủi xuống lầu!

Lúc lên lầu vẫn cảm thấy âm trầm, hiện tại lại cảm giác xung quanh đầy rẫy ánh dương quang.

Cổ nhân nói trên người quân vương có long khí, có thể trừ tà, không chừng là thật!

Cô một đường cười ha hả chạy xuống, lúc sắp đến tầng G quay đầu nhìn lại, ngay cả cái bóng của hùng ấu tể cũng không có!

Ha ha!

Hạ Mộc vô cùng đắc ý, cô mới sẽ không dễ dàng bị tiêu ký như vậy!

Thoáng chốc chạy ra khỏi tòa nhà, điện thoại trong túi cô bỗng nhiên rung lên.

Lo lắng là kế hoãn binh của hùng ấu tể, cô bước chân không chút trì hoãn, lấy điện thoại ra, thở hổn hển thị uy với hùng ấu tể: "Ta đã đến dưới lầu rồi!"

"Ta thấy, đừng có gấp, chạy chậm một chút, dù sao thì sẽ bị ta đuổi kịp." Quyển Quyển là ngữ khí mang cười, nhất phái đạm nhiên.

"Thấy rồi?" Hạ Mộc kinh hoảng quay đầu lại cho rằng ấu tể sắp đuổi kịp, nhưng lại phát hiện cầu thang không có một bóng người.

"Ngươi ít hù dọa ta!" Hạ Mộc nhăn mũi.

"Ngươi ngẩng đầu, tầng cao nhất cửa sổ tầng cao nhất."

"A?" Hạ Mộc bối rối ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ căn phòng cao nhất hùng ấu tể đứng vừa rồi.

Đoạn Tử Đồng cầm điện thoại, đứng ở trước cửa sổ, cởi áo khoác treo trên cánh tay, chỉ mặc một chiếc áo nhung màu hương dụ, hướng điện thoại khiêu khích mà đếm: "97, 98, 99..."

Quyển Quyển cởi áo khoác làm gì? Trời lạnh như thế.

Hạ Mộc đang buồn bực, chỉ thấy hùng ấu tể cong khóe môi, trầm thấp đếm ra con số cuối cùng: "100."

Giây tiếp theo, Đoạn Tử Đồng đột nhiên một cước đạp lên bệ cửa sổ, nhảy xuống.

Lúc rơi xuống đến tầng hai mươi, 'sát' một tiếng, long cánh phá không, hùng ấu tể nhanh như đạn bắn lao về phía cô!

Hạ Mộc: "..."

Biết rồi, cởi áo khoác là để tháo đai an toàn.

Đã nói người trong luyến ái, chỉ số thông minh chỉ có 0 hoặc 2, cô cư nhiên đã quên trong quy tắc thêm một điều kiện là không được bay...

Xong, xong, lần này cô không muốn nhất thời trí chướng tạo thành thiên cổ hận.