Hạ Mộc sờ sờ bánh ngọt trong túi xách, ánh mắt nhìn quét một vòng xung quanh điện hạ, lại rơi xuống bên ngoài sân – bảo mẫu cùng các vệ sĩ đang nhìn chằm chằm sang bên này.
Thời cơ còn chưa đến.
Vương hậu vốn đã căn dặn ngoại trừ ba bữa ăn chính, không thể cấp cho điện hạ ăn đồ ngọt.
Nếu như cô ở trước mặt hầu cận đưa bánh, nhất định sẽ lập tức bị ngăn lại.
Cho dù bão mẫu không đứng ra can thiệp, thì bên cạnh điện hạ vẫn còn ngồi một Tần Giai Tú.
Hạ Mộc một khi mang bánh ra, rất có thể sẽ bị Tần Giai Tú tiện tay đoạt lấy để đi lấy lòng điện hạ, dù sao vị trí của Tần Giai Tú cũng gần điện hạ hơn, tặng bánh càng dễ dàng hơn, Hạ Mộc không tìm được lý do cự tuyệt.
Thuận nước đẩy thuyền, đưa cho ai cũng không thể đưa cho Tần Giai Tú, Hạ Mộc chỉ phải tìm thời cơ khác.
Tần Giai Tú tựa hồ ý thức được, hành động của mình có thể sẽ ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của điện hạ đối với mình, nhất thời mặt lộ vẻ kinh hoảng, không ngừng bận rộn giải thích: "Điện hạ, chúng ta bây giờ là đang diễn kịch, lời thoại không phải là thật, nếu như ngài muốn ăn đồ ngọt, chờ tập luyện xong, học tỷ sẽ dẫn ngài đi ăn, có được không?"
Không có trả lời.
Điện hạ mặt bánh bao rơi vào lừa dối lúc này đang bĩu môi, một đôi tử đồng tràn đầy lạnh nhạt, nhìn xa xăm, cuối cùng rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Bất đắc dĩ, đạo diễn phụ trách tổ vai diễn lúc nhỏ chỉ đành cho luyện tập những phân đoạn khác.
Đoạn đối diễn giữa Hạ Mộc và Tần Giai Tú bắt đầu.
Hạ Mộc vốn cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cũng không phải có thiên phú rất cao, mặc dù có thể tìm đúng cảm giác của Cố Sanh, nhưng cũng là nhờ vào sự đồng cảm của bản thân, một khi diễn vai nữ phối nham hiểm, tất nhiên không thể thuận buồm xuôi gió.
Diễn xuất của cô không phù hợp với vẻ ngoài, cũng may Tần Giai Tú diễn Cố Sanh, hai người cũng là không hợp nhau.
Hai người dùng diễn xuất kém cõi như nhau, chiếm được một tiếng thở dài của đạo diễn và phó đạo diễn.
Xem ra, vở kịch này chỉ có thể dựa vào các diễn viên tổ thanh niên đến giành lại chút danh tiếng.
Phó đạo diễn mím môi, thần sắc đạm nhiên, cũng không hiện lên vẻ thất vọng.
Dù sao, để tiểu thái tử tham gia biễn diễn, chỉ là để thu hút sự chú ý mà thôi.
Chỉ bằng sự si mê cùng sùng bái của dân chúng đối với vị thái tử Địch Hách Lạp này, tổ diễn viên lúc nhỏ, vốn là làm nền, đối với diễn xuất đòi hỏi cũng không tính là cao.
Đảo mắt đã đến trưa, nhân viên tạp vụ đẩy một xe chất đầy cơm hộp, đến dưới sân khấu, đợi phát cơm.
Hai tổ diễn viên trước sau kết thúc công việc, các diễn viên xếp hàng chờ nhận cơm.
Hạ Mộc vốn định mượn cơ hội này tiếp cận Đoạn Tử Đồng, nhưng mà bảo mẫu lại giành trước một bước, nhanh chóng lên sân khấu bế điện hạ đi.
Giang Mị lôi kéo Hạ Mộc cùng đi xếp hàng nhận cơm trưa.
Đám người ầm ĩ, còn nhỏ diễn viên nhỏ tuổi mô phỏng theo giọng điệu của Trứng Cuốn điện hạ mà chọc cười.
"Tôi muốn ăn cao điểm."
"Ngài phải tự xưng 'cô'!"
"Tôi muốn ăn 'cô'!"
Các diễn viên nhất thời bộc phát ra một trận cười vang.
"Đáng yêu chết đi được!"
"Điện hạ còn nói gì nữa không?"
....
Hạ Mộc không tham dự vào cuộc vui đùa ầm ĩ này, ánh mắt vẫn nhìn về phía ngoài, tìm kiếm thân ảnh của Trứng Cuốn điện hạ.
Bỗng nhiên, hai thân ảnh nhìn quen mắt chặn ngang tầm mắt của cô, song song đứng phía sau cô và Giang Mị.
Hạ Mộc ngẩng đầu, thấy rõ người đến, mặt nhất thời đỏ lên, thẹn thùng quay đầu lại.
Là Giang Vũ!
Đứng bên cạnh Giang Vũ là hoa hậu giảng đường diễn vai sủng phi Cố Sanh, Đông Na.
Hạ Mộc tim đập như trống đánh, Giang Mị ở bên cạnh đang nhích từng bước nhìn cơm hộp trên xe đẩy, chùm tóc đuôi ngựa bỗng nhiên người phía sau kéo hai cái, Giang Mị lập tức hung hãn quát: "Không được động vào tóc của tôi!"
"Ngô? Chị?" Giọng của Giang Mị hòa hoãn xuống, sửa lại mái tóc bị Giang Vũ kéo loạn.
Giọng nói ôn nhu của Giang Vũ truyền đến từ phía sau: "Cơm hộp ở đây nhất định đều là thịt cá, có muốn chị xuống căn tin mua cho em một phần cơm chay không?"
Giang Mị vô cùng kinh ngạc – người chị suốt ngày sai khiến nàng làm việc, lúc nào trở nên tri kỷ như vậy?
Nhưng mà, khi nhìn thấy hoa hậu giảng đường Đông Na đứng bên cạnh Giang Vũ, trong lòng Giang Mị nhất thời sáng tỏ.
Giang Vũ đây là muốn lấy lòng cao đẳng Omega!
Bệnh chung của Alpha chính là yêu thích cao đẳng Omega, đó đơn giản là bản năng...
Đông Na là một thú nhân thuộc chủng tộc A Lặc Thái, không giống tộc chim công ăn tạp, lộc* (nai) nhân không thích ăn thịt, hơn nữa rất khó tiêu hóa các loại thịt.
"Không cần." Giang Mị rất không nể tình cự tuyệt lòng tốt hiếm có của Giang Vũ, kiên quyết không để cho Giang Vũ cơ hội biểu hiện trước mỹ nhân.
Sau đó lại một tay kéo Hạ Mộc xoay người, giới thiệu với Giang Vũ: "Đây là diễn viên cùng tổ với em, bạn mới của em, Hạ Mộc."
Hạ Mộc mở to hai mắt ngẩng đầu, vẻ mặt 'không muốn không muốn' đối mặt Giang Vũ.
Đôi mắt phượng hơi lộ vẻ sắc bén, con ngươi đen kịt sáng bóng, vô cùng trong suốt, gần như có thể thấy rõ hình ảnh hoảng hốt của cô được phản chiếu từ bên trong.
Giang Vũ thuộc bộ tộc bạch khổng tước thuần chủng, tướng mạo đẹp đến mười phần cổ điển, đường nét thanh nhã tú chất, dáng người cao gầy, lại mang khí chất quý tộc của hoàng thất viễn cổ.
Hoàn toàn trùng khớp với vị nữ đế trong tưởng tượng của Hạ Mộc!
Tương tự, mẫu hậu của Đoạn Tử Đồng, cũng là người thuộc tộc bạch khổng tước, tổ tiên cũng là người Giang gia.
Nhưng Địch Hách Lạp thuộc dòng Nhã Lợi An nhân chủng, cho nên tướng mạo của Đoạn Tử Đồng thừa kế đặc sắc của cả cha và mẹ, đẹp thì đẹp nhưng lại không giống với nữ đế trong tưởng tượng của Hạ Mộc.
Đường nét ngũ quan tương đối sắc xảo hơn, lúc không tức giận đôi tử đồng sắc điệu thiên cạn, có phần mê ly, nước da quá mức trắng nõn, không phải tướng mạo của mỹ nhân Hạ Triều thời cổ đại.
Đương nhiên, khuôn mặt bánh bao tròn trùng trục kia, cũng là vấn đề.
Tuy rằng trong tự truyện của Cố Sanh, có đề cập đến lúc nhỏ nữ đế thân hình thiên béo, nhưng Hạ Mộc kiên quyết không tin thần tượng trong lòng từ lúc nhỏ sẽ biến thành bộ dạng giống như Trứng Cuốn điện hạ!
Hạ Mộc vội vã chào hỏi Giang Vũ và Đông Na, quay đầu nhận cơm xong liền muốn bỏ chạy nhưng Giang Mị lại lôi kéo không cho đi, phải đợi Giang Vũ và Đông Na cùng đi.
Phát hiện trong cơm hợp không nhiều ra củ, Giang Vũ lập tức tự móc tiền túi mua thêm một phần, quay đầu nói với Đông Na: "Ba phần ra củ cộng lại, hẳn là đủ ăn, em thoạt nhìn sức ăn rất nhỏ."
Đông Na lập tức ngượng ngùng xua tay: "Không cần không cần! Em không kén chọn!"
Giang Vũ quả nhiên giống như trong tưởng tượng, rất tri kỷ rất ôn nhu a...
Hạ Mộc nhịn không được bắt đầu tưởng tượng, nếu như Giang Vũ phát hiện cô là cao đẳng Omega, có thể cũng sẽ tốt với cô như vậy hay không?
Bốn người lui ra hậu đài, cùng ngồi xuống ăn cơm.
Không bao lâu, cửa nam của hậu trường truyền đến một trận xôn xao, bốn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bảo mẫu bế tiểu thái tử đi vào.
Học sinh xung quanh lập tức hưng phấn mà vây lại.
"Điện hạ, ngài có muốn ăn 'cô' không?"
"Điện hạ, áo sơ mi ngài mặc, là fanclub chúng tôi đặc biệt may riêng, có một không hai, ngài có thích không nha!"
...
Mắt thấy không có cơ hội tiếp cận, Hạ Mộc bất đắc dĩ quay đầu lại, phát hiện Đông Na ngồi ở đối diện đang ngơ ngác nhìn Đoạn Tử Đồng.
Tay cầm đũa của Đông Na khẽ run, hiển nhiên là đang đè nén kích động trong lòng.
Giang Vũ nhìn ra sự dị thường của Đông Na, lập tức hiểu rõ mà mỉm cười, nói một câu 'chờ chị' liền đứng dậy đi về phía đám người.
"Cho qua." Giang Vũ đi vào giữa đám người, vỗ tay một cái trước mặt Trứng Cuốn điện hạ đang được bão mẫu bế, thân thiết gọi: "Điện hạ?"
Điện hạ nghiêng đầu, mặt không thay đổi nhìn Giang Vũ sau đó buông tay bảo mẫu, uy nghiêm...dang hai tay ra trước mặt Giang Vũ.
Điện hạ muốn Giang Vũ bế!
Mọi người một trận kinh hô.
Giang Vũ từ tay bảo mẫu nhận lấy Đoạn Tử Đồng, trong tiếng hô hâm mộ của mọi người, đi trở về bên cạnh Đông Na.
Giang Mị nhìn thấy Hạ Mộc vô cùng kinh ngạc, bận rộn nhỏ giọng giải thích với cô: "Năm ngoái chị tôi được vương hậu mời, trong thời gian nghỉ hè dạy cho điện hạ một ít truyền thống của dòng họ Giang thị, điện hạ rất thích chị tôi!"
Hạ Mộc: "..."
Giang Vũ bế Trứng Cuốn điện hạ đến trước mặt Đông Na, nheo đôi mắt lại, cười đùa: "Ái phi, đây là 'ta' lúc nhỏ, đến chào hỏi đi."
Đông Na quả thực mừng rỡ như điên, nàng cuống quít đứng lên, tay cũng không biết phải đạt vào đâu cho đúng, lắp bắp chào hỏi vương trữ: "Chào.... chào buổi trưa, điện hạ."
Điện hạ một đôi tử đồng không hề gợn sóng, lặng lẽ thẩm thị Đông Na, bỗng nhiên, chóp mũi khẽ động.
Hiển nhiên là ngửi được hương vị ngọt ngào trên người Đông Na, Trứng Cuốn điện hạ xưa nay không thèm nhìn người xa lạ bỗng nhiên ngẩng đầu, uy nghiêm đáp lại: "Rất hân hạnh được biết chị, ái phi."
Giang Vũ: "..."
Hạ Mộc: "..."
Con nhóc này trái lại rất biết thuận thế bò lên!
Các học sinh xung quanh nhất thời bùng nổ.
"Ái phi không phải tên của em ấy đâu điện hạ! Em ấy tên Đông Na! Chị mới gọi là 'Ái phi'!"
"Điện hạ! Đó là ái phi của Giang Vũ! Ái phi của ngài ở chỗ này! Mau nhìn tôi! Mau nhìn tôi!"
.....
Đông Na kích động đến tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Bất đồng với những sinh viên học viện quân sự có thể vô tình gặp được vương trữ, Đoạn Tử Đồng đối với sinh viên học viện nghệ thuật hội tụ đầy Omega đơn giản là một sự tồn tại thần thánh.
Đông Na từ trước đến nay chỉ có thể nghe nói trong truyền thuyết, lần đầu tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, dĩ nhiên khiến nàng kích động khó đè nén.
Nhưng vào lúc này, Trứng Cuốn điện hạ lại uy nghiêm dang.... hai tay trước mặt Đông Na.
Học sinh xung quanh còn không chú ý đến hành vị khác thường của điện hạ, đang tiếp tục bàn tàn.
Đột nhiên, 'sát' một tiếng, tựa như âm thanh đao kiếm ra khỏi vỏ, trong giây lát xuyên thấu màng nhĩ của mọi người
Xung quanh nhất thời yên tĩnh, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn Trứng Cuốn điện hạ.
Hồi lâu, có người run giọng hỏi: "Điện hạ ra vảy rồi?!"
Đông Na bị tình huống bất ngờ hù dọa, giật mình lui về phía sau hai bước, nghi hoặc lại kinh hoảng nhìn về phía Giang Vũ.
"Đừng sợ." Giang Vũ chỉ chỉ cánh tay nhỏ của Đoạn Tử Đồng, ý bảo nàng đến xem: "Ấu lân (vảy) của điện hạ đã ra đủ rồi, cho em xem, chính là đang muốn lấy lòng em."
Đông Na sững sốt chốc lát, vội vàng tiến lên, cúi đầu nhìn kỹ cánh tay béo mập kia.
Quả nhiên, trên da của điện hạ, có một tầng lân phiến gần như trong suốt, nhìn kỹ, đều là ấu lân đường kính trên dưới 1cm, tầng tầng tương điệp, phát ra màu tím nhạt.
Ở bên cạnh, tròng trắng của Hạ Mộc đã trợn đến tận trời cao.
Alpha quả nhiên là sinh vật nhược trí nhất trên thế giới này!
Con rồng sữa này mới sáu tuổi, liền khẩn cấp khoe khoang giá trị vũ lực trước Omega khí tức mê người, còn thô bạo trực tiếp như vậy, ai muốn xem ngươi ra vảy chứ, hừ!
Quả nhiên là bản tính trời sinh của Alpha!
Nhìn trên cánh tay béo mập của điện hạ, tử lân trong suốt rạng rỡ sinh huy, Hạ Mộc bĩu môi.
Nếu có thể cạo xuống một mảnh, đưa lên mạng bán, có thể bán được mấy vạn a!
Địch Hách Lạp bảy năm thay vảy một lần, ấu lân càng đắt giá hơn so với lân phiến sau khi thành niên, tuy rằng độ cứng không bằng lân phiến thành niên, nhưng ấu lân màu sắc trong sáng, cho nên giá trị lưu trữ càng cao.
Nhìn những người có mặt, kẻ tâm thuật bất chính muốn cạo vảy của điện hạ đại khái cũng chỉ có một mình Hạ Mộc.
Giang Mị ở bên cạnh nhìn Đông Na được điện hạ ưu ái, đã hâm mộ đến đôi mắt sắp đỏ, nàng vẻ mặt u oán oán giận: "Nếu biết sớm, trước khi đến tôi đã không tiêm thuốc ức chế, cũng là do chị gái ép tôi!"
Hạ Mộc quay đầu nghi ngờ nhìn về phía Giang Mị, hỏi: "Cậu tiêm thuốc ức chế làm gì?"
Giang Mị liếc mắt, thần bí hề hề tiến đến bên tai Hạ Mộc nói: "Thật ra tôi là một Omega!"
Hạ Mộc: "..." Tôi đã sớm đoán được rồi, cô mới bao nhiêu tuổi? Tiêm thuốc ức chế làm gì? Cần thiết sao?
Giang Mị nhướng mày, nghiêm túc nói: "Mười bốn tuổi a, tôi đã vỡ lòng từ năm trước, bất quá quả thật không cần phải tiêm... Đều tại chị tôi! Chị ấy gạt tôi nói là học viện quân đội rất nhiều học sinh xấu, trên người giữ lại mùi hương dễ bị quấy rầy, nhất định bắt tôi phải tiêm một mũi!"
Hạ Mộc ngây thơ gật đầu, đột nhiên một cái giật mình, đôi mắt màu hổ phách, cả kinh thu lại thành một đường thẳng!
"Cậu đã vỡ lòng từ năm trước? Mười ba tuổi?" Hạ Mộc khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Mị, dò hỏi: "Dưới tình huống bình thường, Alpha cũng có thể ngửi được khí tức trên người cậu sao?"
Không động tình thì ở đâu ra mùi? Hạ Mộc chấn kinh rồi, cho tới bây giờ cô vẫn không ngửi được trên người ba có mùi gì đặc biệt a.
"Đó là đương nhiên." Giang Mị giải thích: "Alpha các cậu đều có thể ngửi ra mùi của chúng tôi, chúng tôi dĩ nhiên cũng có thể ngửi ra mùi của các cậu, bất quá trên người cậu còn không có mùi gì, còn chưa phát dục đi?"
Hạ Mộc giống như bị một xô nước dội lên đầu!
Quả thật, cô có thể ngửi ra một cổ khí tức khiêu khích ấu trĩ trên người Alpha thành niên, nhưng ngửi không thấy khí tức của Omega đồng loại.
Thì ra, trong khứu giác của Alpha, mùi của Omega thành niên cũng là đặc biệt.
Mười ba tuổi vỡ lòng, đây chẳng phải là.... Tử kỳ* sẽ đến bất cứ lúc nào sao? Cô tuyệt không thể để bại lộ thân phận!
*Tử kỳ: thời điểm phải chết
Thế nhưng, tiền tiêu vặt tháng này một phần ba đều dùng để mua đồ ngọt.
Một lọ thuốc ức chế ít nhất phải tốn tám trăm tệ, cô phải đi đâu kiếm tiền mua một lọ thuốc ức chế để đề phòng tình huống khẩn cấp?
Hỏng rồi hỏng rồi, Hạ Mộc thật sự muốn đi cạo ấu lân của Trứng Cuốn điện hạ bán lấy tiền!