"Phụ vương ngươi có lý do gì phế trữ?" Hạ Mộc giận không chỗ phát, trợn to mắt mèo cải cọ: "Muội muội ngươi vẫn chưa sinh ra, huống hồ từ trước người thừa kế vương vị, đều là dùng năng lực làm điều kiện tiên quyết, hắn không sợ khiến dân chúng phẫn nộ sao?"
Đoạn Tử Đồng nheo đôi mắt lại, hai răng nanh theo đó lộ ra, nghiêm trang gật đầu nói với cô: "Cảm ơn Hạ tiểu thư tín nhiệm, nhưng nói đến năng lực trị quốc, muội muội ta chưa hẳn đã không bằng ta."
"Thời đại hòa bình, không có kẻ thù bên ngoài đến xâm phạm, cũng không cần mở rộng lãnh thổ, giai cấp thống trị bất quá là cho dân chúng thêm cảm giác an toàn, cũng không có quá nhiều ý nghĩa thực tế."
Hạ Mộc khẽ nhíu mày: "Quyển Quyển, vương vị đại biểu không chỉ là trách nhiệm đối với dân chúng, mà còn đại biểu địa vị và vinh quang cao nhất, nó vốn là thuộc về ngươi, người khác không có tư cách dùng đó áp chế ngươi, thái độ của ngươi phải cứng rắn một chút."
Đoạn Tử Đồng thần sắc mê man, một năm nay, nàng vẫn luôn bị phụ vương và mẫu hậu trách cứ 'quá nổi loạn', nhưng con mèo ngốc lại muốn nàng 'thái độ cứng rắn một chút'...
Mẫu hậu trong thời gian mang thai mắc hội chứng cuồng bạo, 'vặn tai thần công' đã xuất thần nhập hóa, Trứng Cuốn điện hạ nếu như thái độ cứng rắn hơn, cái lỗ tai có khả năng sẽ không giữ được nữa.
Thấy Quyển Quyển không hé răng, Hạ Mộc vội vàng kéo đề tài trở về: "Chúng ta hay là nói chuyện đoạn video giám sát trước đi, đám người này rốt cuộc sẽ là thân phận gì đây?"
Đoạn Tử Đồng giương mắt nhìn cô, đáp phi sở vấn: "Ta muốn gặp mẹ của Ngao Cốc một lần."
Hạ Mộc không nhiều do dự mà đồng ý, lập tức xuống lầu, dẫn Trầm a di vào phòng ngủ.
"Ngài đừng hồi hộp, chỉ là một đồng sự của ta ở CGA, đến hỏi tình huống, ngài biết cái gì thì cứ nói cái đó là được rồi."
Trầm a di yên tĩnh đi vào cửa, nhìn thấy nữ hài tóc quăn mười sáu mười bảy tuổi, ngồi trước bàn máy vi tính, ngũ quan quá mức tinh xảo, đôi tử đồng thẳng tắp nhìn vào nàng, lúc bất động tựa như một con búp bê SD bài trí trong cửa hàng.
Hài tử tóc quăn mặc áo sơ mi màu xanh lá cây không quá bắt mắt, quần dài màu đen, cánh tay khoát lên lưng ghế dựa, tay áo xắn lên một đoạn, lộ ra xương cổ tay rõ ràng, có cảm giác thon gầy thường hài tử thời kỳ trưởng thành, ngồi trên ghế, có vẻ thanh mảnh.
Nhưng, chờ Trầm a di đi đến cạnh bàn học, hài tử kia thu hồi chân dài đứng lên, chiều cao thoáng chốc vượt qua nàng một cái đầu....
"Ta là bạn của Hạ Mộc, ngài có thể gọi ta Quyển Quyển." Đoạn Tử Đồng vươn tay với nàng, nét mặt không mang tiếu ý, nhất phái nghiêm túc chăm chú.
Trầm a di khẽ nhíu mày, góc độ này, nàng cảm thấy hài tử này có chút quen mặt.
"Nga... Xin chào." Trầm a di lấy lại tinh thần, tiến lên bắt tay Đoạn Tử Đồng: "Ta có thể giúp đỡ được gì sao?"
Đoạn Tử Đồng cong khóe môi, nửa đùa nửa thật trả lời: "Làm khó ngài rồi, nữ nhi mất tính, còn phải lo lắng giúp đỡ cho bọn ta trước."
Trầm Tiểu Ngọc sững sốt, vẫn luôn cảm thấy hài tử này thoại lý hữu thoại, nhưng nàng ngưng thần nhìn kỹ, gương mặt ngây ngô tràn đầy tiếu ý vô hại.
Trầm a di thở phào nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần, cảnh giác bắt đầu trò chuyện.
Đoạn Tử Đồng không hỏi vấn đề liên quan đến vụ án, mà chỉ nhàn thoại việc nhà, hỏi nàng về khốn cảnh gặp phải lúc vừa xuất ngoại.
Hạ Mộc phát giác Trầm a di tâm tình rất căng thẳng, trước khi trả lời vấn đề, luôn dừng lại thật lâu, dường như mỗi một câu nói, đều là thâm tư thục lự rồi mới nói ra miệng.
Lúc Trầm a di nói thời gian bản thân vừa xuất ngoại, từng làm nhân viên trong bếp tại một nhà hàng.
Nàng miêu tả bố cục của phòng bếp, chất liệu gian bếp, thậm chí còn nhớ rõ tên của đầu bếp trưởng lúc đó.
Đoạn Tử Đồng nghe rất chăm chú, ánh mắt vẫn chuyên chú quan sát mỗi một biểu hiện của nàng lúc nói chuyện.
Lúc nghe Trầm a di đề cập bản thân 'mỗi ngày phải rửa chén đĩa mười hai tiếng đồng hồ', Quyển Quyển xoay chuyển ánh mắt, ánh mắt lướt qua hai tay nàng đang nắm chặt đặt trên đầu gối.
....
Hạ Mộc nhìn thời gian, đã là chín giờ ba mươi tối, Quyển Quyển còn không hỏi vào chính đề, cô nhịn không được hắng giọng, cắt đứt hồi ức khổ cực dài dòng của Trầm a di, có chút không kiên nhẫn hối thúc: "Quyển Quyển, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta hay là nói về vụ án đi."
Đầu ngón tay của Đoạn Tử Đồng chậm rãi sờ cằm, phản ứng có chút trì độn, tựa hồ đang suy tư gì đó, một bên thì thào trả lời: "Vẫn đang nói."
Một giờ qua đi, Đoạn Tử Đồng cuối cùng hỏi xong một đống vấn đề râu ria, đứng dậy cáo biệt cùng Trầm a di.
Hạ Mộc tiễn Quyển Quyển ra cửa.
Đóng cửa lại, cô lập tức nghi hoặc lên tiếng: "Quyển Quyển, ngươi thế nào không hỏi chuyện vụ án?"
Có xúc cảm lạnh lẽo xẹt qua gương mặt, Đoạn Tử Đồng ngẩng đầu, ánh sáng từ cửa sổ lầu hai chiếu xuống, tràn ngập hoa tuyết rơi lả tả, tựa như bụi bậm trong ánh dương quang.
"Tuyết rơi."
"Ta đang hỏi ngươi!" Hạ Mộc nào có tâm tư thưởng thức tuyết? Bầu trời rơi xuống bánh nướng cô cũng không muốn nhìn, gấp khó dằn nổi mà truy vấn: "Ngươi thế nào chỉ hỏi những chuyện râu ria?"
Ánh mắt Quyển Quyển rơi vào trên người cô: "Vậy ngươi muốn ta hỏi cái gì? Hỏi những vấn đề nàng đã chuẩn bị sẵn đáp án?"
Hạ Mộc sững sốt: "Có ý gì?"
Quyển Quyển cười rộ lên, đôi mắt hoa đào ẩn dưới ánh trăng, nhìn không ra nhan sắc, nhãn quang lại trong suốt, phản chiếu ánh trăng bạc.
"Lời nói dối lập tức bịa ra sẽ có nhiều kẽ hở, ta hỏi, đều là những chuyện lúc trước nàng sẽ không suy nghĩ cẩn thận, cho nên rất nhiều lời nói thật -"
Đoạn Tử Đồng nâng tay cọ cọ khóe mắt Hạ Mộc, nhẹ giọng nỉ non: "Giấu diếm trong mắt, tay cũng nắm không chặt, cả người đều là kẽ hở."
Hạ Mộc: "..."
Trao đổi vấn đề phức tạp cùng ấu tể chỉ số thông minh cao, là một việc rất thống khổ.
Cô thực sự không muốn chấp nhận hiện thực là chỉ số thông minh theo không kịp hùng ấu tể, nhưng việc liên quan trọng đại, Hạ Mộc trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vẫn chịu nhục mà truy vấn: "Cái gì chân tướng? Ngươi nói rõ một chút!"
Quyển Quyển thu hồi tay: "Hay là để sau hãy nói, ta không có đầy đủ chứng cứ."
Lập trường Hạ Mộc Hạ Mộc hoàn toàn bị đóng đinh trong khổ cực của gia đình cô mười mấy năm qua, có rất nhiều quan niệm vào trước là chủ, đã cắm rễ trong lòng cô, không thể dễ dàng thay đổi.
Bất luận suy đoán đối lập nào, cũng có khả năng chạm đến điểm mấu chốt của cô, thậm chí lòng tự trọng, lúc chưa có đầy đủ chứng cứ nói ra nói ra suy đoán, chỉ có thể khơi dậy địch ý của Hạ Mộc.
Hạ Mộc vội hỏi: "Vậy đám người kia thì sao? có thể tra ra bọn họ là tổ chức gì sao?"
"Tạm thời tra không ra, nhưng ba ngươi hẳn là không nguy hiểm, kiên nhẫn chờ, chờ bọn họ chính thức động thủ, đầu mối sẽ chủ động tới tìm chúng ta."
Hạ Mộc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy Ngao Cốc thì sao?"
"Nàng càng an toàn, không chừng sẽ tự mình trở về."
Hạ Mộc nghe vậy, thần sắc nhiều mây chuyển trời trong, lo lắng mấy ngày liền khiến gương mặt cô tiều tụy không ít, đôi mắt mèo ngập nước càng to hơn, dường như có thể giấu cả tinh không.
Quyển Quyển khẽ cười một tiếng: "Ngươi cũng không hỏi ta vì sao?"
Hạ Mộc nghe vậy bĩu môi, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Thời gian tựa như ngưng đọng, không khí cũng rơi vào yên tĩnh.
Quyển Quyển phá vỡ sự yên lặng: "Ta sợ ngươi sẽ hối hận."
Hạ Mộc giương mắt nhìn nàng.
Quyển Quyển thần sắc chăm chú: "Điều tra một khi bắt đầu, bất luận giả thuyết ở góc độ nào ta cũng sẽ không bỏ qua, cho dù là ba mẹ ngươi, cũng có khả năng trở thành đối tượng hiềm nghi trong giả thuyết của ta, nếu như kết quả cuối cùng, khiến ngươi hận ta, vậy ta đây còn không bằng không can thiệp ngay từ đầu."
"Sẽ không." Hạ Mộc chắc chắn trả lời: "Ba mẹ ta nhất định là trong sạch, mặc kệ ngươi điều tra thế nào, chỉ cần là chân tướng, kết quả gì ta cũng có thể chấp nhận."
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu nhìn cô: "Nói miệng không bằng chứng."
"Vậy ngươi muốn bằng chứng gì?" Hạ Mộc ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin.
Quyển Quyển nheo đôi mắt lại, đôi môi nhếch lên, nâng tay lách qua cổ cô, đẩy mái tóc đuôi ngựa ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua thiển độ tiêu ký sau gáy cô...
Hạ Mộc nhất thời rụt cổ lại, khuôn mặt đỏ bừng, 'bốp' một tiếng chụp tay hùng ấu tể, kiên quyết ngăn cản: "Việc này không thể!"
Nụ cười của hùng ấu tể lập tức lạnh đi, đứng thẳng người, lười biếng xoay mặt đi, tựa như làm nũng hừ lạnh: "Một chút thành ý cũng không có."
Nói xong liền xoay người, đi đến cạnh chiếc xe đỗ ven đường: "Vậy chúc ngươi và CGA gặp nhiều may mắn, Hạ tiểu thư, tạm biệt."
"Quyển Quyển!" Hạ Mộc bước nhanh đuổi theo hùng ấu tể: "Ngươi đừng náo loạn, nào có ai bảo người khác mang thân thể ra làm thành ý!"
Quyển Quyển đi đến trước cửa xe, quay đầu lại, nhấc đôi chân dài, lưng tựa vào cửa xe, cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời: "Hiện tại ta đã không thực tập ở CGA nữa, không cần phải thực hiện nghĩa vụ của cảnh sát thực tập đi? Động lực duy nhất của ta, chỉ là giúp bạn gái giải trừ nguy cơ, ngươi ngay cả chút thành ý cũng không có, lại muốn ta vùi đầu làm việc, có phải muốn giở trò lưu manh hay không?"
Hạ Mộc: "...."
Đoạn Tử Đồng nghiêm túc lên án: "Ngươi còn như vậy, ta sẽ đến cảnh cục khiếu nại ngươi, nói ngươi mỗi ngày ở đoàn phim cưỡng hôn vương trữ, cũng không để ta tiêu ký, ngược đãi tinh thần thiếu nữ Địch Hách Lạp mỹ lệ, rất có khả năng dẫn đến hậu duệ của chủng tộc hi hữu này tinh thần suy sụp."
"Phốc..." Hạ Mộc đột nhiên bật cười, nâng tay đấm nhẹ vào cánh tay hùng ấu tể: "Ngươi trêu đùa ta đến nghiện rồi đi."
Hai người đứng giữa trời tuyến làm ầm ĩ nửa tiếng đồng hồ.
Hai má Hạ Mộc bị lạnh mà ửng đỏ, Quyển Quyển lúc này mới hối thúc cô vào nhà.
Hạ Mộc xoa hai tay đông cứng, trở vào phòng khách đóng cửa lại, bỗng nhiên nghe giọng nói băng lãnh của mẹ từ trước cửa sổ truyền đến: "Cuối cùng cũng chịu vào nhà?"
Hạ Mộc nhìn thấy mẹ cô tay cầm điếu thuốc, lập tức tiến lên nắm lấy cổ tay nàng, đoạt lấy điếu thuốc: "Mẹ, không được hút thuốc như thế nữa, thân thể sẽ suy sụp! Ngươi đừng quá lo lắng, ba nhất định có thể bình an trở về."
"Là hài tử kia nói với ngươi?" Tô Ngữ Mạt cười lạnh một tiếng: "Phụ vương anh minh của nàng đồng ý thả người?"
Hạ Mộc kinh hãi, xấu hổ giải thích: "Mẹ, hiện tại cũng không thể xác định ba nhất định là bị quốc vương bắt đi, Quyển Quyển nói hắn an toàn, vậy tuyệt đối là an toàn, chỉ là phải kiên trì đợi một đoạn thời gian, ngươi tin tưởng ta, ba nhất định sẽ trở về."
Tô Ngữ Mạt bỗng nhiên siết chặt nắm tay, khó có thể tin mà nhìn nữ nhi: "Hài tử kia nói cái gì ngươi cũng tin? Nhà bọn họ và chúng ta là quan hệ ngươi còn không biết? Ngươi hơn mười năm đọc sách đều bị chó ăn rồi sao? Ta thấy ngươi là bị ấu tể tóc quăn kia làm mê muội rồi!"
Hạ Mộc sững sốt, nhất thời tay chân lạnh lẽo, cô lớn như vậy, chưa từng bị ba mẹ lớn tiếng quát mắng, càng miễn bàn đến những lời quở trách khó nghe như vậy.
Đầu óc giống như là bị người hung hăng đánh một côn, nhưng người cầm côn lại là mẹ cô — nữ nhân bởi vì chồng mất tích mà sa sút tinh thần.
Hạ Mộc sửng sốt hồi lâu, đem ủy khuất cố sức nuốt vào trong bụng, run giọng giải thích: "Mẹ, không phải Quyển Quyển.. Quyển Quyển nàng..."
"Đừng ở trước mặt ta nhắc Quyển Quyển gì nữa, hài tử kia không có tên sao? Đoạn Tử Đồng đúng không? Cùng Đoạn Khuynh Trạch là quan hệ gì?"
Tô Ngữ Mạt cực kỳ phẫn nộ châm chọc: "Khuôn mặt kia giống như một khuông đúc ra, sai rồi, xác thực xinh đẹp hơn so với bệ hạ, thảo nào khiến nữ nhi nhà ta mệ mệt đến không phân rõ phương hướng!"
"Ngươi nói thật cho ta biết đi Hạ Mộc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta biết ngươi không phải một người tham tiền, có lẽ là động lòng, cho nên ngươi là hy vọng một mao đầu hài tử mười sáu tuổi tình sâu ý thiết, tương lai đột phá khó khăn, cưới ngươi làm vương phi? Ngươi khi nào thì trở nên ngu ngốc như vậy? Nói ra sẽ bị người khác chê cười người hiểu không!"
Hạ Mộc cảm thấy sống mũi ê ẩm, cắn môi dưới nhìn về phía mẹ cô, hít sâu, mới run giọng trả lời: "Mẹ, ta biết ngươi tâm tình không tốt...."
"Ta không phải vì tức giận nên mới nói những lời này." Tô Ngữ Mạt nghiêm khắc nhìn nữ nhi: "Ta chính là muốn cho ngươi nghe rõ, ba ngươi bị quốc vương bắt đi rồi, ta không muốn không muốn thấy liếc mắt đưa tình cùng nữ nhi của quốc vương nữa, mặt khác ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, alpha nếu như muốn tiêu ký ngươi, lời đường mật gì cũng có thể nói ra được, nếu như ngươi thật sự tin tưởng thì chính là một kẻ ngu si!"