Toái Ngọc

Chương 3




Hắn hỏi ta là ai? Hắn kêu nàng là A Anh.

Thân thuộc cùng xa lạ lập tức có thể nhìn ra.

Ở một bên, nữ tử kia cũng nhìn về phía ta, ta rốt cuộc thấy rõ dung mạo của nàng, mắt hạnh môi đào, mặt mày sạch sẽ giống tiểu hài tử không rành thế sự, tuy dung nhan không sánh bằng ta, lại cũng hiện ra một loại ý vị mỹ nhân.

Nhìn thấy ta, ánh mắt nàng có chút ảm đạm, thấp giọng lẩm bẩm, "Hoá ra huynh còn có một vị hôn thê," tiếp theo nàng ta bối rối mà nói, "Ta, nếu không ta đi ra ngoài trước?"

Nàng đen chén thuốc còn thừa lại một nửa ấn vào trong tay ta, quay đầu muốn chạy, lại bị Thái tử kéo lại.

Thái tử từ trong tay ta lấy lại chén thuốc, vùi đầu uống một hơi cạn sạch, hoàn toàn không còn kiên nhẫn mà uống từng muỗng như vừa rồi, hắn mỉm cười đối với cô nương kia dịu dàng mà trấn an, đến khi chuyển hướng ta trên khuôn mặt lạnh nhạt không có biểu tình.

Hắn trời sinh tính tình ôn hòa biết lễ, lời nói tuyệt tình, cũng là chậm rãi mà tao nhã:

"Khương tiểu thư, ta ngã xuống vách núi, mất ký ức, là A Anh cứu ta. Ta cùng A Anh chính là lưỡng tình tương duyệt, nàng là vị hôn thê tương lai duy nhất mà ta nhận định."

Hắn gằn từng chữ một.

"Hôn ước cùng với ngươi, ta vừa mới biết được. Chuyện quá khứ, ta đã quên, cho nên hôn ước này, cũng liền không tính."

Hắn mất ký ức?

Hắn không nhớ rõ ta, tại sao lại như vậy.

Ta rời đi với khuôn mặt tái nhợt, thoáng lảo đảo một chút, sau đó không hề để lại dấu vết mà ổn định bước chân, ra cửa điện, ta tìm được Lý Hà hỏi chuyện, "Thái tử sảy ra chuyện gì?"

Lý Hà là một trong những người tìm được thái tử, ta muốn biết toàn bộ quá trình tìm được thái tử đã sảy ra chuyện gì.

Lý Hà nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ta, không dám giấu giếm, y theo cảnh tượng lưc đó mà kể lại. Thái tử rớt xuống vách núi, bị dòng nước phía dưới cuốn tới hạ du, nơi đó có một hộ nhà dân làm nghề đại phu, vị đại phu kia có một tiểu nữ nhi, nữ tử mười sáu xuân xanh vừa đúng lúc vào núi hái thuốc, phát hiện thái tử đang trọng thương, liền đưa về nhà cứu chữa.

Tiểu cô nương kia, vì sinh vào tháng ba đúng kỳ hoa anh đào nở rộ, nên gọi là Khúc Anh.

Thái tử mất ký ức, Khúc Anh đối với hắn còn có ân cứu mạng, liền thuận lý thành chương thích cô nương kia.

Lúc bọn họ tìm được thái tử, thái tử kiên trì muốn đem cô nương kia cùng trở về, còn yêu cầu cô nương kia tự tay bón thuốc.

Lòng ta từng chút dần trở nên lạnh lẽo.