Phòng khám đóng cửa vào 10 giờ rưỡi tối nhưng trong sảnh chờ vẫn thắp đèn như cũ, cánh cửa mở hé giống như đang đợi cô đến.
Ninh Tê băng qua sảnh chờ, nghe thấy trong phòng trà truyền đến tiếng nói chuyện. Nhẹ nhàng đi tới đó, còn chưa kịp mở miệng thì Ôn Lĩnh Viễn đã ngẩng đầu lên.
Bà nội cũng quay sang: “Tê Tê, học về rồi à?”
Ôn Lĩnh Viễn, bà nội và Trì Tiểu Viên đang ngồi vây quanh một cái bàn, trên bàn bày đủ loại thức ăn, trông có vẻ là một bữa khuya rất phong phú. Trì Tiểu Viên tách đôi đũa ra, có vẻ gấp không chờ nổi.
“Mọi người đang ăn khuya à?”
Trì Tiểu Viên sửa đúng: “Không phải ăn khuya mà là ăn tối.”
“Trễ như vậy á?”
Trì Tiểu Viên nhún vai, “Ngành y đều là vậy mà.”
“Tôi tưởng phòng khám tư nhân sẽ nhẹ nhàng hơn chút chứ.” Ninh Tê đặt ba lô lên cái bàn ở gần cửa rồi mới thong thả sửa sang lại mái tóc dài bị vướng vào trong cổ áo.
Ôn Lĩnh Viễn kéo chiếc ghế bên cạnh ra, cười nói: “Mau tới đây ngồi đi.”
“Có phần của tôi nữa à?”
Trì Tiểu Viên đáp: “Thì đang chờ cô đó, chứ nếu không chúng tôi đã ăn từ sớm rồi.”
Ninh Tê chạy đến bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn ngồi xuống rồi lại nhìn sang bà nội.
Dường như Ôn Lĩnh Viễn biết cô đang nghĩ gì nên bảo: “Bà ăn rồi, ban nãy đã cho bà ăn trước rồi.”
Ninh Tê hơi ngượng ngùng. Thật ra suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong một chốc thôi chứ cô không hề nghĩ sâu thêm. Dù gì cô cũng không phải loại người đã nhờ người ta giúp mà còn quay lại trách móc vì sự không chu đáo của họ.
“Tôi đã ăn ở trường rồi.”
Trì Tiểu Viên: “Vậy cô cứ tự nhiên đi, chúng tôi kệ cô đấy, tôi sắp chết đói rồi đây này.” Nói rồi cầm đũa lên, bắt đầu lùa cơm. Thoạt nhìn cô ấy có vẻ nhỏ nhắn, lịch sự nhưng không ngờ dáng vẻ khi ăn lại hào phòng như vậy.
Buổi tối Ninh Tê chỉ ăn nửa cái bánh mì nên có phần bị Trì Tiểu Viên lây. Cô cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng cá. Mùi vị rất tươi ngon, không biết đã dùng gia vị gì mà không giống như mấy món cá mà ngày thường cô hay ăn.
“Mùi vị rất đặc biệt.”
Trì Tiểu Viên bèn giới thiệu một lượt các món ăn trên bàn: “Cá nướng cam thảo [*]; thịt bò đương quy [*]; canh nấu với tùng nhung, táo đỏ, cẩu kỷ và đỗ trọng [*]; ốc biển tái chanh; còn món tráng miệng này là chè nhựa đào.”
[*] Cam thảo (Glycyrrhiza uralensis Fisch): là loại thuốc cổ xưa được chứng minh mang lại nhiều lợi ích tích cực đối với sức khỏe như giúp trị viêm họng, viêm da hoặc nhiễm trùng… Tuy nhiên, vị thuốc tự nhiên này cũng có thể gây ra nhiều tác dụng phụ bất lợi.[*] Đương quy (Angelica sinensis, còn có tên là “Nhân sâm dành cho phụ nữ”): là vị thuốc có nguồn gốc từ Trung Quốc, thường được dùng để tạo mùi, y học dùng nó để chữa bệnh về nội tiết, chữa đầy hơi, bệnh viêm khớp cũng như các bệnh về da. Ngoài ra, đương quy còn là thuốc diệt khuẩn nhẹ và có thể chữa đau bụng, co thắt cơ bắp và giảm triệu chứng viêm phế quản.[*] Tùng nhung hay nấm Matsutake là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, có tác dụng kiện thân, có lợi cho đường ruột, giảm đau, ích khí, tiêu đờm, chống viêm, tẩy giun và các giá trị khác.[*] Cẩu kỷ, Đỗ trọng: các vị thuốc Đông y.Ninh Tê hơi kinh ngạc: “Tôi còn định hỏi sao mấy người ăn cơm trễ như vậy trong khi Đông y chẳng phải chú ý đến vấn đề dưỡng sinh nhất hay sao. Nhưng bây giờ xem ra đúng là dưỡng sinh thật.” Cả bàn này hầu như đều là các vị thuốc.
Trì Tiểu Viên nói: “Đây là nhà hàng do chú Ôn lớn và bạn đầu tư. Nhà họ Ôn cũng xem như đã theo nghề Đông y suốt mấy thế hệ rồi nên nhà hàng này chỉ nấu mấy món ăn dinh dưỡng thôi. Bình thường họ làm ăn rất khấm khá, nếu không phải hôm nay nhờ chú Ôn nhỏ đi cửa sau thì chưa chắc đã có mà ăn.”
Ninh Tê hơi ngẩn người. Lúc nãy còn nghĩ sao ai cũng tan tầm cả rồi mà Trì Tiểu Viên vẫn còn ở đây, hóa ra là họ hàng của Ôn Lĩnh Viễn.
“Chú Ôn lớn?”
Ôn Lĩnh Viễn nói: “Là anh trai của tôi.”
“Chú có anh trai ạ?”
Ôn Lĩnh Viễn cười, “Vẫn luôn có mà.”
Ninh Tê dùng muôi múc một ít canh vào chén mình: “Ngày nào mọi người cũng về trễ vậy sao?”
“Bình thường không trễ vậy đâu, tại hôm nay có hơi bận một chút.” Ôn Lĩnh Viễn dời mắt sang bà nội, cười nói: “Ít nhiều còn có bà giúp đỡ, không thì hôm nay khéo làm mãi chẳng hết việc.”
Bà được khen thì cười đến híp cả mắt, đã rất lâu rồi Ninh Tê không thấy bà cười tươi như vậy. Nước canh tùng nhung ấm áp chảy qua thực quản, vị ngọt của cẩu kỷ và táo đỏ cũng dần lan ra làm cho dạ dày cũng ấm lên theo.
Nhưng mà, chuyện hôm nay đã giải quyết xong rồi, còn sau này thì sao đây?
Ninh Tê nghĩ tới đây, động tác cầm muỗng hơi khựng lại. Lấy điện thoại ở trong túi ra nhìn giờ. Ninh Trị Đông hứa ngày mai sẽ về, vậy mà đến giờ chẳng có một tin nhắn nào cả.
Ăn cơm xong, Ôn Lĩnh Viễn dọn dẹp mấy hộp thức ăn trên bàn rồi đi vứt rác, Ninh Tê bảo bà ngồi đợi chút rồi cũng đi theo.
Ánh trăng màu vàng nhạt, mờ mờ ảo ảo khiến Ninh Tê nghĩ đến câu “Trăng quần thì hạn, trăng sáng thì mưa”, thế là ngày mai sẽ nổi gió à?
“Ôn……” Cô cảm thấy xưng hô “bác sĩ Ôn” hình như rất xa lạ nên không khỏi khựng lại một chút rồi dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có thể nhờ chú một việc không?.”
Ôn Lĩnh Viễn đi chậm lại, đợi cô lên tiếng.
“Có thể để bà đến đây giúp đỡ mọi người một thời gian không? Chú cứ làm bộ thuê bà, còn tiền lương thì tôi sẽ gửi cho chú để chú đưa cho bà.”
Ôn Lĩnh Viễn cúi đầu, ánh mắt bình thản nhìn cô: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cháu được.”
Ninh Tê hơi sửng sốt bởi vì cô cứ nghĩ rằng Ôn Lĩnh Viễn nhất định sẽ đồng ý. Dù sao đây cũng không phải là chuyện gì phức tạp, thậm chí còn không cần anh phải bỏ tiền ra nữa.
Ôn Lĩnh Viễn giải thích: “Tôi mong cháu hãy đứng trên lập trường của ba cháu mà suy nghĩ, mẹ của mình mà lại đi làm công cho bạn mình. Dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với ba cháu, ông ấy sẽ không chấp nhận chuyện như vậy đâu.”
Bả vai Ninh Tê xệ xuống ngay tức khắc. Lý lẽ này không sai, xem ra Ôn Lĩnh Viễn hiểu rất rõ Ninh Trị Đông là người trọng sĩ diện như thế nào.
Anh đã cởi áo blouse trắng ra, trên người chỉ mặc chiếc áo len mỏng màu xám tro thoải mái kia. Ánh trăng càng khiến mặt mày anh thêm dịu dàng nhưng lại có hơi xa cách. Vẻ dịu dàng mà anh luôn thể hiện ra làm cô cho rằng anh rất dễ nói chuyện, nhưng xem ra cô đã lầm rồi.
Ninh Tê dụi mắt, cũng không cất lời nhờ vả nữa. Dù gì cô cũng không phải là loại người sẽ đi làm khó người khác, “Dì giúp việc kia……”
“À.” Ôn Lĩnh Viễn móc di động ra, “Để tôi cho cháu WeChat của bác ấy.”
“Chú đâu có thêm WeChat của tôi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười cười rồi lắc lắc bao nilon trong tay: “Chờ tôi vứt rác đã.”
Sau khi quay lại, anh bật mã QR của mình lên rồi đưa qua.
Vừa quét một cái đã hiện lên tên tài khoản và ảnh đại diện của anh, không để tên thật, số WeChat là wly1224, còn ảnh đại diện là một con Golden Retriever [*] đang hướng về máy ảnh cười tươi rói.
[*] Là giống chó săn mồi cỡ trung có nguồn gốc từ Scotland (Anh Quốc). Chúng là kết quả của sự lai tạo, pha trộn giữa các giống chó Retriever, Tweed Water Spaniels, Setteras, Newfoundland và Bloodhound… Chúng sở hữu những phẩm chất ưu tú, rất nhiều chú chó thuộc dòng Golden đã đạt giải quán quân trong các cuộc thi tài.Anh bỗng để lộ quá nhiều thông tin làm Ninh Tê không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, “…… Chú có nuôi chó hả?”
“Lúc trước có nuôi nhưng mà đã qua đời rồi.”
Vậy mà còn dùng ảnh chụp của nó làm ảnh đại diện, người này đúng là trọng nghĩa mà. Ninh Tê bỗng sinh ra ý nghĩ kỳ quái: Anh lớn hơn cô 13 tuổi, cũng gần bằng tuổi của một con Golden Retriever, thật không ngờ anh đã lớn tuổi như vậy rồi.
Ôn Lĩnh Viễn nhập mã xác nhận xong thì bắt đầu đổi ghi chú cho Ninh Tê. Hình như mấy cô gái nhỏ rất thích đặt mấy kiểu tên WeChat kỳ lạ, ngay cả ảnh đại diện cũng là một nhân vật manga nào đó mà anh không biết. Đó là hình một chàng trai với mái tóc dài vàng óng và một khuôn mặt tròn.
Ninh Tê nhìn anh.
Ôn Lĩnh Viễn chú ý tới ánh mắt của cô, “Sao vậy?”
“Chú không hỏi tôi ảnh đại diện là ai à.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Tôi có cần phải hỏi không?”
“Bây giờ chú không cần hỏi đâu, bằng không giống như là tôi đang cầu xin chú hỏi vậy đó.”
“Ồ vậy ảnh đại diễn của cháu là ai thế?”
“Không nói cho chú biết đâu.” Ninh Tê nhướng nhướng mày.
Ôn Lĩnh Viễn cười một tiếng, tìm WeChat của dì giúp việc kia từ trong danh bạ rồi gửi qua cho Ninh Tê: “Bác ấy họ Thang, cháu cứ nói là tôi giới thiệu.”
“Cảm ơn.”
“Không cần nói lời cảm ơn, tôi cũng đâu giúp được gì cho cháu.” Sự áy náy của anh là thật, bởi vì rõ ràng vấn đề làm Ninh Tê buồn rầu không phải chỉ đổi người giúp việc là có thể giải quyết được.
Băng qua sân, Ninh Tê chỉ vào cây hoa nhỏ màu đỏ tím kia: “Đây là hoa gì thế?”
Ôn Lĩnh Viễn hơi ngừng lại: “Để tôi hỏi ông nội rồi sẽ nói cho cháu biết.”
Ninh Tê cười: “Chẳng phải chú sắp thừa kế gia sản à? Sao mà chuyện gì của phòng khám cũng không biết thế.”
“Có thể thôi, tôi còn chưa chính thức nhận việc mà.” Anh cười, nhưng nụ cười ấy lại không lên được đến mắt.
Trên đường về nhà, dường như càng tới gần thì càng yên lặng. Ninh Tê có thể cảm nhận được cảm xúc của bà nội đang tụt xuống một cách rõ rệt. Mà cô cũng thế, không muốn quay về căn nhà không có tiếng người kia.
Ninh Tê lặng lẽ lấy di động ra gọi cho Ninh Trị Đông nhưng không có bắt.
Về đến nhà, Ninh Tê dặn dò bà nội đi tắm rửa ngủ sớm để ngày mai còn đến bệnh viện chụp cộng hưởng từ.
“Bà thấy mấy hôm nay nhờ châm cứu mà đã khá hơn nhiều rồi, vậy nên có thể không chụp cộng hưởng nữa không?”
Ninh Tê không dám tự tiện quyết định bèn gửi tin nhắn hỏi Ôn Lĩnh Viễn. Không thấy anh trả lời, chắc đã ngủ rồi.
Khi Ninh Tê tắm xong, sấy khô tóc và trở lại phòng ngủ thì thấy thông báo có một tin nhắn chưa đọc. Cô lập tức mở khóa điện thoại lên xem tin nhắn mà Ôn Lĩnh Viễn đã gửi đến vào năm phút trước: [Tôi nghĩ vẫn nên đi chụp thì hơn.]
Ninh Tê: [Cảm ơn.]
Dòng chữ “đang nhập” nhấp nháy trên màn hình, Ôn Lĩnh Viễn trả lời: [Không có gì, ngủ sớm đi.]
Ninh Tê cũng gửi qua một câu “Ngủ ngon” nhưng anh không trả lời lại nữa.
Không yên tâm để dì Trương đi cùng nên Ninh Tê xin nghỉ rồi dẫn bà đến bệnh viện chụp cộng hưởng từ. Tuy đã đến theo giờ hẹn trước nhưng vẫn phải đợi khoảng 40 phút.
Thời gian làm cũng rất lâu, lúc kết thúc, bà ngồi trên ghế dài, vỗ ngực nói bị u tai, tức ngực và còn thấy buồn nôn. Hôm nay không thể lấy kết quả và phải đợi thêm một ngày nữa nên Ninh Tê cực kỳ thất vọng với hiệu suất làm việc của bệnh viện.
Cô nhắn tin cho Ôn Lĩnh Viễn: [Chụp xong cảm thấy buồn nôn có phải là hiện tượng bình thường không?]
Có lẽ Ôn Lĩnh Viễn đang bận nên mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Ninh Tê ngồi với bà nội khoảng mười phút, chờ bà thấy đỡ hơn một chút rồi mới đi bắt xe đến Thanh Hạnh Đường để làm châm cứu.
Ninh Tê đi thẳng tới phòng châm cứu, ở cửa thấy Ôn Lĩnh Viễn đang hạ châm cho người ta. Không biết giường nào đang làm ngải cứu mà quên đặt máy hút khói nên bây giờ cả phòng châm cứu khói mịt mù làm người ta sặc mũi.
Ôn Lĩnh Viễn dặn dò bác sĩ thực tập nối điện cho kim rồi gói kỹ túi châm lại, vừa xoay người đã thấy Ninh Tê đang đứng ở cửa.
Anh bước qua, mỉm cười hỏi: “Chụp xong rồi hả?”
Nhưng lúc này Ninh Tê không cười lại mà chỉ chỉ phòng trà, nói: “Bà tới làm châm cứu.”
Ôn Lĩnh Viễn gật đầu, đi theo sang phòng trà.
“Chú Ôn,” Ninh Tê ngẩng đầu nhìn anh, “Hôm nay chú cho bà ở đây một ngày nữa đi rồi sau này tôi sẽ nghĩ cách.” Liên hệ với dì họ Thang kia nhưng họ nói nhanh nhất cũng phải hai tuần nữa mới đến làm việc được.
Ninh Tê gọi anh là “chú” làm Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa giọng điệu này là đang cầu xin, sợ anh không đồng ý. Ôn Lĩnh Viễn dừng lại, liếc cô một cái. Biểu cảm của cô gái bất giác làm anh nghĩ tới chiếc bánh quy bị ngâm trong nước, tuy vẫn còn hình dáng đó nhưng chỉ cần động vào một cái là tan ngay.
Thế nên không đành lòng thốt ra lời từ chối.
Đưa bà đến phòng châm cứu rồi Ninh Tê chuẩn bị đến trường, còn chưa đợi anh hạ châm xong đã nói một câu cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Ôn Lĩnh Viễn bận bịu xong thì lấy điện thoại ra. Trong mấy tin nhắn chưa đọc có cả của Ninh Tê, nhưng đã được gửi hơn một tiếng trước rồi, bây giờ cũng không cần thiết phải trả lời nữa.