Tòa Thành Trên Không

Chương 16




Editor: Linh LeBan đầu, sự tò mò với người ấy bắt nguồn từ cái tên. Các cô gái không ngừng nhắc tới cái tên Trì Kinh Hồng trước mặt cô. Người ấy dường như khắc sâu vào trái tim của rất nhiều cô gái.

Trì Kinh Hồng, rốt cuộc một người như thế nào lại được gọi là Trì Kinh Hồng, người ấy có đẹp như Tào Thực mô tả trong “ Lạc Thần Phú” không (*)? Mai Nặc thương nghĩ như vậy, và dần dần, cô thương nghĩ về người ấy. Thật kỳ lạ, cô học cùng trường cấp hai với người ấy nhưng họ lại hiếm khi gặp nhau, thỉnh thoảng, mấy cô gái tụ tập lại thì thầm nói nhỏ và nhìn người ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

(*) Hay còn gọi Chân Mật. Đó là một bài thơ của chính Tào Thực nói về mối tình của mình với Chân Mật. Nó như là một kiệt tác thơ tình trong văn học Trung Quốc.

Thân ảnh thon dài, đó là ấn tượng đầu tiên người ấy để lại trong tâm trí cô.

Vào năm thứ hai, Mai Nặc cuối cùng cũng gặp được chàng trai tên Trì Kinh Hồng.

Đó là tuần cuối cùng của tháng ba, cả trường im ắng. Mai Nặc dường như quên mất lý do tại sao mình tới trường.

Dưới mái hiên đang giọt nước, cô nhìn thấy một thiếu niên có đôi mắt sáng ngời đang cẩn thận nhặt một con én nhỏ từ dưới đất lên, sau đó nhón chân cẩn thận đặt nó lại vào tổ được đàn én xây dưới mái hiên.

Rồi cậu ấy lặng lẽ đứng đó, giống như đang lắng nghe một cái gì.

Một lúc sau, én mẹ quay lại, một lúc sau nữa, dưới mái hiên truyền đến tiếng kêu líu ríu của lũ én.

Chàng trai ấy mỉm cười như thế, nét xuân tình hiện lên dưới đuôi mày.

Ngày hôm ấy, khung cảnh xung quanh dường như xanh mát và rực rỡ hơn bởi nụ cười của chàng trai ấy.

“ Trì Kinh Hồng.”

Chàng trai ấy quay đầu lại khi nghe Mai Nặc gọi tên. Cô tin tưởng rằng tên của cậu ấy là Trì Kinh Hồng, rất tin tưởng, mặc dù cô chưa bao giờ thực sự thấy Trì Kinh Hồng cả.

Chàng trai quay lại và nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.

Mai Nặc vui vẻ trong lòng. Quả nhiên, cô không đoán sai. Quả nhiên người ấy chính là Trì Kinh Hồng.

Vì thế, cô không chỉ cùng trường với cậu ấy mà còn học cùng lớp với cậu ấy nữa. Tất nhiên, là do cô làm nũng với bố mình. Trong cái thành phố này, không có việc gì bố cô không làm được cả.

Thật may là, người ấy không giống như trong truyện hay miêu tả về các hoàng tử, lạnh lùng khó gần, mà ngược lại, cậu ấy rất nho nhã lễ độ.

Nhưng cậu lại quá lịch sự nhã nhặn, lịch sự nhã nhặn tới mức giống như đang đội lên mình một lớp mặt nạ.

Dần dần, trong trường học bắt đầu đồn rằng hai người họ ở bên nhau. Trì Kinh Hồng và Mai Nặc là người yêu, họ là trai tài gái sắc, là Kim Đồng Ngọc Nữ, là một cặp trời sinh,…

Ánh mắt của những cô gái khác nhìn cô bắt đầu trở nên không thân thiện.

Đối với những tin đồn này, Trì Kinh Hồng không có chút để ý.

Dưới những nỗ lực không ngừng của Mai Nặc, vào năm thứ ba, giữa họ hình thành một mối quan hệ mập mờ. Thỉnh thoảng, cậu ấy sẽ kéo tay cô, và thỉnh thoảng, cậu ấy sẽ để cô kéo tay mình.

Tuy nhiên, Mai Nặc tin rằng chừng nào cô còn kiên trì thì cuối cùng Trì Kinh Hồng cũng sẽ đến với cô, cho đến khi cô biết tới cô gái tên Trì Hồng Nhạn.

Thoạt nhìn, Mai Nặc cảm thấy Trì Hồng Nhạn giống như một bông lan xanh trong thung lũng trống vắng. Mặc dù đang ở độ tuổi mộng mơ nhưng cô ấy lại có một đôi mắt trầm tĩnh và đầy sự tỉ mỉ. Đôi mắt đó khi nhìn vào Trì Kinh Hồng sẽ có nỗi buồn và sự nhớ thương.

Lần đầu tiên, cô thấy Trì Hồng Nhạn đó là vào sinh nhật mười sáu tuổi của Trì Kinh Hồng. Tối hôm đó, cô ấy cầm tay cậu ấy, mặc một chiếc váy có họa tiết cỏ ba lá lạ mắt. Trái tim cô đã lạnh đi khi nhìn thấy cảnh ấy.

Nhưng may mắn thay, tên cô ấy là Trì Hồng Nhạn. Tất nhiên, Trì Hồng Nhạn là em gái của Trì Kinh Hồng rồi. Lúc đó, cô đã nghĩ như vậy.

Lần đầu tiên, Mai Nặc cùng với người bạn thân nhất của mình đến thăm nhà của Trì Kinh Hồng. Cô không thể chờ đợi hơn được nữa để có thể hiểu biết hơn và gần gũi hơn với cậu ấy. Còn có, cô muốn nhận được sự công nhận của gia đình cậu ấy nữa, mặc dù, hiện tại, cô và Trì Kinh Hồng chưa phát triển tới mức đó. Nhưng cô không muốn nghĩ nhiều như thế.

Cô, Mai Nặc, bị chàng trai tên Trì Kinh Hồng mê hoặc mất rồi.

Trì Kinh Hồng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy họ, cậu ấy liếc nhìn lên căn phòng ở tầng hai, rồi khẽ nói, khẽ thôi, đừng đánh thức Hồng Nhạn.

Wow, hai anh em này có mối quan hệ tốt thật đấy! Có vẻ như, sau này, cô phải lấy lòng Hồng Nhạn rồi đây!

Tuy nhiên, Hồng Nhạn thực sự là một cô gái rất trầm tính. Hình như cô ấy chỉ thích mấy cuốn sách thôi. Khi Mai Nặc đến, cô luôn thấy cô ấy ở trong thư phòng đọc sách. Được thôi! Lần sau cô đến, cô sẽ mang cho cô ấy một ít sách vậy.

Vào tối hôm ấy, Mai Nặc đã cam đảm bày tỏ với Trì Kinh Hồng. Mặc dù không được đáp lại, nhưng cô cảm thấy rằng, Trì Kinh Hồng cũng có cảm tình với cô.

Sự thật là, cô phát hiện mình đã sai.

Rất lâu về sau, Mai Nặc thường nhớ về buổi sáng hôm đó, trong phòng bếp nhà Trì Kinh Hồng, cô gái nhỏ nhắn mảnh khảnh giơ tay giúp anh trai mình vén mấy sợi tóc trên trán, biểu cảm của hai người ấy rất điềm tĩnh, làm cô nhớ đến bức tranh tràn đầy tình cảm giữa hai người yêu nhau. Hôm đó, Mai Nặc còn cười nhạo bản thân mình chắc là bị bệnh rồi, làm sao lại có thể tưởng tượng ra cảnh ấy giữa hai anh em cơ chứ.

Vào ngày mùng hai tháng bảy, một ngày sau khi Hồng Kông được trả về Tổ quốc, Mai Nặc cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Cuối cùng, cuối cùng cô cũng trở thành bạn gái của Trì Kinh Hồng. Cuối cùng, cuối cùng cô cũng có được nụ hôn của Trì Kinh Hồng. Mặc dù nụ hôn ấy giống như chuồn chuồn đạp nước, nhưng có vấn đề gì đâu?

Trì Kinh Hồng tặng cô món quà sinh nhật mà em gái mình tặng, có vẻ hơi bất bình thường, nhưng mọi thứ lại trở nên bình thường dưới tác động của việc cô trở thành bạn gái của Trì Kinh Hồng.

Tình yêu có thể dễ dàng biến một người thành một kẻ ngốc. Sau này, cô thấy những lời này quả thật rất đúng.

Trên chuyến bay tới Singapore, cô ngồi cạnh cậu ấy với tư cách là bạn gái của Trì Kinh Hồng. Toàn thân cậu ấy toát mồ hôi trong khi miệng gọi tên em gái mình. Cậu ấy nắm lấy tay cô.

Tất cả những điều này có vẻ không đúng lắm, cô không thể giả thích được chính xác là có gì sai, cho đến khi cô thấy được những gì viết trong cuốn nhật ký đó khi cô trở về từ Singapore.

Mai Nặc cảm thấy bất an. Cô không thể hiểu được tại sao một người em gái lại viết những dòng ấy cho anh trai của mình.

Lại là vào sáng sớm.

Trì Kinh Hồng đứng trước cửa nhà cô vào nói rằng tất cả chỉ là một trò đùa. Trì Kinh Hồng còn nói rằng Trì Hồng Nhạn là người cậu ấy yêu. Cái tên Trì Hồng Nhạn được cậu ấy gọi một cách rất trìu mến, thâm tình.

Cậu ấy cẩn thận nhặt cuốn nhật ký từ dưới đất lên, cẩn thận đối xử với nó như một báu vât, trong nháy mắt mọi thứ trở nên rất rõ ràng, cái danh bạn gái Trì Kinh Hồng này của cô chỉ có thể tồn tại trong sáu ngày.

Sau hôm đó, Trì Kinh Hồng yêu cầu giáo viên đổi chỗ ngồi. Kể từ đó, bọn họ không còn học cùng lớp nữa. Tin tức bọn họ chia tay bắt đầu được lan truyền trong trường. Các cô gái khác bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt hả hê.

Trì Kinh Hồng nói với những cô gái ái mộ cậu ấy rằng cậu ấy đã có bạn gái. Nhiều người không tin vì họ chưa từng thấy bất kỳ cô gái nào xuất hiện bên cậu ấy cả.

Trong ba năm trung học tiếp theo, Trì Kinh Hồng vừa học vừa làm việc. Lâm Mặc, người rất thân với cậu ấy nói rằng, cô gái tên Trì Hồng Nhạn ấy  đã ra nước ngoài và sẽ trở về bên cạnh Trì Kinh Hồng vào năm cậu ấy hai mươi tuổi. Đến lúc đó, Trì Kinh Hồng sẽ dùng tiền mình tự kiếm được để đưa cô ấy đi du lịch.

Trong thâm tâm, Mai Nặc nguyền rủa hai người ấy thậm tệ. Cô nguyền rủa Trì Kinh Hồng Không thể chờ đợi Trì Hồng Nhạn trở về.

Có vẻ như, Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô. Trì Kinh Hồng hai mươi tuổi không chờ được Trì Hồng Nhạn trở về. Vào đầu tháng tám, Mai Nặc thấy Trì Kinh Hồng trong bộ dạng say khướt.

Chàng trai ấy vẫn còn nắm lấy trái tim cô, cô đi theo sau cậu ấy. Cô theo cậu ấy tới bến tàu nơi cô từng đi phà và thấy cậu ấy ngồi phịch xuống một chỗ.

Trong bóng đêm yên tĩnh, Mai Nặc nghe thấy tiếng Trì Kinh Hồng huýt sáo. Trì Kinh Hồng huýt sáo rất hay, đó là giai điệu của bài “ Castle in the sky”.

Ngây ngốc, Mai Nặc ngồi xuống bên cạnh cậu ấy. Ngay khi ngồi xuống, cậu ấy ngả đầu ra sau, cậu ấy tựa đầu lên vai cô và tiếp tục huýt sáo.

Dường như không còn sức lực nữa, tiếng huýt sáo của Trì Kinh Hồng trở nên đứt quãng. Cuối cùng, cậu ấy mỉm cười với đôi mắt đang nhắm nghiền. Nói.

“ Hồng Nhạn, anh biết em sẽ quay lại khi nghe tiếng huýt sáo.”

“ Hồng Nhạn, anh nhớ em.”

Giọng nói đó tình sâu như biển.

Mai Nặc cảm thấy mình lại giống như một kẻ ngốc nữa rồi.

Kể từ đó, Trì Hồng Nhạn như bốc hơi khỏi thành phố. Mai Nặc từng gọi tới nhà Trì Hồng Nhạn, sau đó cô nghe thấy một đoạn ghi âm kỳ lạ. Trong đoạn ghi âm đó là giọng nói của Trì Kinh Hồng.

“ Nếu em là Trì Hồng Nhạn, thì Trì Kinh Hồng muốn em gọi vào số di động của anh ấy ngay lập tức, số điện thoại là xxxxxx. Nếu em là Trì Hồng Nhạn, thì Trì Kinh Hồng muốn nói với em là, Kinh Hồng cũng yêu Hồng Nhạn.

Sau khi nghe đoạn ghi âm đó, Mai Nặc cười tới mức lệ rơi đầy mặt.

Sau đó, cô để người cha toàn năng của mình làm số điện đó biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

Sau đó, Mai Nặc biết rằng Trì Kinh Hồng đã đến Thượng Hải. Cậu ấy được nhận vào Đại học Phục Đán của Thượng Hải. Lâm Mặc nói, đó là ngôi trường Trì Kinh Hồng ao ước đã lâu.

Sau đó, Mai Nặc mất tin tức của Trì Kinh Hồng.

Sau đó, Mai Nặc gặp lại một người được cho là đã mất từ lâu. Cô nói dối người đó, thấy khuôn mặt người đó tái nhợt và cơ thể người đó run rẩy vì lời nói dối của cô. (***)

Cô đi theo cô ấy và thấy cô ấy vừa đi ra biển vừa khóc. Ngay lúc đó, Mai Nặc cảm thấy cực kỳ thống khoái.

Nhìn đi, Trì Kinh Hồng. Tôi chơi khăm cậu một lần đấy.

Sau đó, tình yêu của Mai Nặc dành cho Trì Kinh Hồng dường như bị chôn vùi dưới biển sâu cùng với lời nói dối đó. Từ đó, ba chữ Trì Kinh Hồng biến thành người ấy trong trái tim cô.

Năm 2004, tại Thượng Hải, trời mưa phùn. Mai Nặc gặp lại người ấy. Anh ấy bước ra từ bệnh viện phụ sản cùng với một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, bụng cô ấy hơi nhô lên. Vào lúc đó, Mai Nặc cảm thấy mình có thể trở thành một nhà tiên tri, những lời nói dối khi xưa không ngờ lại trở thành sự thật.(***)

Người ấy, theo thời gian, đã trở thành một người đàn ông có khuôn mặt thâm trầm, từng cái nhấc tay, động chân đều mang theo một loại ma lực khiến người ta không thể dời mắt.

Cô trốn vào một góc nhìn người ấy.

Cho đến khi một cô bé mặc váy công chúa gọi một cậu bé đang chơi với một chiếc ô màu đen: “ Phi Hồng!”

Người ấy lập tức nhìn về hướng kia như bị sốc điện.

Cậu bé cầm theo chiếc ô màu đen và mở nó ra, kéo cô bé đứng dưới chiếc ô của mình. Cậu bé nói: “ Được rồi, Dì Thập Tam (*), ta sẽ bảo vệ nàng. Ta sẽ không để mưa vấy bẩn góc váy của nàng đâu.”

(*) Dì Thập Tam: nhân vật trong bộ phim “ Hoàng Phi Hồng”.

Người ấy, cứ như thế, nhìn hai đứa trẻ đi xa.

Người ấy, hóa ra, vẫn không quên Hồng Nhạn của mình.

- -------------------------

Hết chương 16.