Tỏa Sáng Bên Anh

Tỏa Sáng Bên Anh - Chương 62




Edit: Sa

Bùi Nhất từng suýt giành được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất khi còn chưa thành niên, lại học đạo diễn bốn năm nên quá hiểu tác dụng của âm nhạc và bối cảnh. Nhạc nền phải du dương, vang vọng núi rừng, tựa trời đang hát; ánh đèn phải vừa vặn, nửa sáng nửa tối, tạo bầu không khí mờ ám. Nam chính phải vô cùng đẹp trai, vô cùng si tình, quỳ một gối, biểu cảm dịu dàng, khẽ nhướn mày, giọng nói quyến rũ mang tính đầu độc: “Em có bằng lòng không?”

Lâm Mạn Thiến từng xem rất nhiều phim và cũng từng chứng kiến rất nhiều lần các cô gái được cầu hôn, phát hiện cứ mười cô thì có tới chín cô khóc. Trước kia cô không hiểu được cầu hôn thì có gì phải khóc, nhưng vào giờ phút này, mắt cô đỏ hoe, cô còn chưa kịp có phản xạ gì thì nước mắt đã tuôn rơi.

“Anh phiền ghê cơ.” Cô hít sâu một hơi, ngửa đầu ráng nhịn khóc, cố tỏ ra bình tĩnh, sau đó giơ tay, kiêu căng nói, “Anh đeo vào đi.”

Bùi Nhất cười, đeo nhẫn vào ngón áp út, in lên đó một nụ hôn nóng rực: “Cảm ơn em, Thiến Thiến.”

*

Hồi còn rất nhỏ, Lâm Mạn Thiến nhìn cách bố mẹ mình sống cùng nhau đã có một thắc mắc: Một người phải can đảm nhường nào mới có thể quyết định sống cùng người khác cả đời?

Phải ngủ chung với người ấy trên cùng chiếc giường mỗi đêm, để người ấy chiếm một nửa không gian, có khi còn phải chịu đựng tiếng ngáy của người ấy. Phải dùng cùng nhà tắm với người ấy, dùng cùng máy giặt, nấu ăn và giặt quần áo cho người ấy, hút thuốc lá thụ động từ người ấy. Phải tập thích ứng với thói quen sinh hoạt của người ấy, dung nạp người ấy vào cuộc sống riêng tư của mình. Mình đi vệ sinh, xì hơi hay hắt xì, thậm chí khi mập sẽ có mỡ bụng, khi nóng trong người sẽ bị nổi mẩn, tất cả đều bị phơi bày trước mặt người ấy.

Nhất là khi cô còn si mê Đạo Minh Tự, Giang Trực Thụ, Nhị Lang Thần.

Nghĩ sao cũng thấy chẳng lãng mạn tẹo nào, tình yêu cứ như bị dính phải khói lửa phàm tục của cuộc đời vậy.

Tận sâu trong lòng, Lâm Mạn Thiến luôn ôm ảo tưởng văn nghệ, cô từng nói với dì út: “Sau này cháu cưới chồng, cháu sẽ không ở chung nhà với chồng đâu. Hai đứa mua hai căn nhà gần nhau, làm hàng xóm láng giềng, như hồi còn yêu nhau vậy đó, giữ lại cho mình đầy đủ không gian riêng tư.”

Dì út cười trả lời: “Chừng nào cháu lớn, cháu sẽ nghĩ khác. Những việc mà cháu từng nghĩ mình sẽ không bao giờ làm, có thể chỉ vài năm sau lại biến thành sở thích lớn nhất của cháu mỗi khi rảnh rang.”

Hình như đúng vậy thật.

Tựa như hồi bé cô không bao giờ ăn chung hamburger với nước chấm salad, nhưng bây giờ lại thấy hamburger ngon nhất là ăn kèm với nước chấm salad.

Tựa như cô từng rất ghét đậu bắp, nhưng bây giờ cô lại nghiện nó.

Tựa như trước kia cô luôn cho rằng dẫu kết hôn vẫn phải ở hai nhà nhưng không biết từ bao giờ lại phát hiện mỗi sớm mai khi thức dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt say giấc của người mình yêu là chuyện hết sức tuyệt vời.

Nắng xuyên qua cửa sổ vẩy xuống sàn nhà. Tối qua không kéo rèm cửa sổ nên sáng nay căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng vàng ươm. Bên tai là tiếng chim hót và tiếng suối chảy róc rách nhưng không biết tại sao mọi âm thanh lại như trở nên tĩnh lặng.

Lâm Mạn Thiến mở mắt ra dưới ánh ban mai, trước mắt là lồng ngực vững chãi, từng thớ thịt săn chắc, đường gân rõ ràng, vô cùng quen thuộc. Cô ngẩng nhẹ đầu, rơi vào đôi mắt sâu thẳm, vừa chăm chú vừa trong trẻo, sau đó khóe mắt cong cong, để lộ nụ cười biếng nhác: “Em dậy rồi à.”

Cô nhướn mày, vì mới tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn: “Bùi Nhất, em mơ một giấc mơ.”

“Giấc mơ gì?”

“Em mơ thấy nhà chúng ta bị zombie xâm chiếm, em bị cắn, cũng biến thành zombie.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh đẩy em ra.” Cô vô cùng bi thương nhíu mày, “Anh nói em đã biến thành zombie thì không có tư cách ở bên anh nữa, anh không giết em đã là sự nhân từ cuối cùng anh dành cho em rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó em nổi giận, cắn chết anh.”

“…” Bùi Nhất ngớ người, sau đó xoa thái dương, buồn cười vỗ đầu cô, khen ngợi, “Làm tốt lắm.”

“… Anh nghĩ gì thế, em cắn chết anh mà anh lại khen em làm tốt?”

“Đối với loại đàn ông cặn bã thì cần phải xử lý quyết đoán. Em quyết đoán như thế khiến anh rất an tâm.”

“An tâm cái gì?”

“Với anh mà em còn làm như thế thì với người khác chắc chắn khỏi phải nói nhiều, sau này em tung hoành giang hồ, anh sẽ không phải lo lắng em bị bắt nạt.”

Lâm Mạn Thiến nhìn anh chằm chằm, tự nhiên thấy chột dạ. Cô không dám nói thật ra là anh biến thành zombie, cô chê anh nên mới bị anh nhào lên cắn chết. Nhớ lại, cô vẫn còn sợ hãi sờ cổ, định nói gì đó thì điện thoại để trên đầu giường bỗng đổ chuông, cầm lên xem, hóa ra là quản lý gọi đến.

“Em nghe chị Trần.”

“Mạn Thiến, em xem Weibo chưa?” Người quản lý có phần bất đắc dĩ, “Không biết cô em họ của em lại chập dây thần kinh nào, kéo em lên hotsearch nữa rồi.”

Chị Trần bất đắc dĩ như vậy là có lý do. Mấy năm qua, Lâm Hạ Hạ nhận được không biết bao nhiêu sự chú ý nhờ vào thân phận “em họ của Lâm Mạn Thiến”. Tuy sự nghiệp diễn xuất của cô ta không thể so sánh với người chị họ nhưng dựa vào tên tuổi của chị họ, cô ta nhận được rất nhiều lời mời tham gia chương trình giải trí nổi tiếng. Trong các chương trình, cô ta xây dựng hình tượng vừa yếu ớt vừa hoạt bát vui vẻ, nhận được sự yêu thích của khán giả, còn được xưng là “công chúa quốc dân”, suýt làm chị Trần tức chết, rõ ràng “công chúa quốc dân” là biệt danh của Mạn Thiến nhà họ mà.

Lâm Hạ Hạ rất biết nắm bắt tình huống lại còn thông minh, là người được sinh ra để làm người nổi tiếng. Ngoài đời, hai chị em họ còn chẳng bằng người dưng nước lã, nhưng trước ống kính, cô ta vẫn tự nhiên tỏ ra chị em họ rất thân thiết. Mỗi lần Lâm Mạn Thiến có tin đồn thất thiệt nào, cô ta luôn là người đầu tiên đứng ra bênh vực. Mỗi lần Lâm Mạn Thiến có phim mới phát sóng, cô ta cũng là người đầu tiên ủng hộ. Thậm chí tham gia chương trình giải trí có hoạt động mua móc khóa hình động vật, cô ta cũng mua một đôi, MC hỏi vì sao lại mua tới hai cái, cô ta nói chị mình thích chó nên cô ta mua móc khóa hình chó cho chị. Do đó, chín mươi chín phần trăm khán giả đều tưởng rằng chị em họ thân nhau lắm.

Lâm Mạn Thiến có thể công khai nói không phải không? Rất khó, bởi vì không có lý do.

Nếu nói không quen, vậy thì sẽ có vấn đề là tại sao không quen? Ở chung nhà mười mấy năm, xảy ra chuyện gì nên quan hệ mới không tốt? Chẳng lẽ Lâm Mạn Thiến lại đứng trước mặt công chúng trách móc bố mẹ mình thiên vị sao?

Như Lâm Mạn Thiến đã nói, Lâm Hạ Hạ chưa từng làm gì nhắm thẳng vào cô. Từ nhỏ cô ta đã rất thông minh, không làm chuyện dễ bị nắm thóp. Thậm chí khi ở tuổi mới lớn, tỏ tình với chàng trai mình thích nhưng bị từ chối vì chàng trai ấy thích chị họ của mình, cách trả thù của cô ta không phải đi tính sổ với Lâm Mạn Thiến như nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết mà là hẹn hò với bạn thân nhất của chị họ mình. Thủ đoạn trả thù vừa tàn nhẫn vừa khéo léo ấy liệu người bình thường có nghĩ ra được không? Có người bình thường nào có thể kiên nhẫn và đóng kịch giỏi để hoàn thành kế hoạch méo mó đó không? Ấy vậy mà Lâm Hạ Hạ làm được.

Quan trọng nhất là mấy năm qua, cô ta rất ít khi chủ động nhắc tới chị họ Lâm Mạn Thiến trước mặt công chúng. Từng có phóng viên hỏi cô ta rằng tại sao hai chị em họ lại không tương tác với nhau, cô ta trả lời: vì cô ta muốn mọi người nhớ chính bản thân cô ta chứ không phải thân phận em họ của Lâm Mạn Thiến, không muốn bị mọi người nghĩ mình dựa hơi chị họ để nổi tiếng. Biểu cảm của cô ta vô cùng chân thành, lúc đó đoạn clip phỏng vấn còn lên hotsearch, vô số người tỏ ra thương xót cô ta, còn có rất nhiều người nói cô gái này ăn nhờ ở đậu từ nhỏ, chắc trong lòng nhạy cảm lắm, dẫu bề ngoài lạc quan, hoạt bát nhưng thật ra từ rất nhiều chi tiết có thể thấy được cô gái này không tự tin vui vẻ như Lâm Mạn Thiến, thậm chí tiêu đề hotsearch cũng là “Thương Lâm Hạ Hạ”. Phương Viên nhìn mấy bình luận đó, suýt thì tức chết, cảm thấy thế giới này sao mà đổi trắng thay đen nhường đó.

Nhớ lại mấy chuyện đó, Lâm Mạn Thiến cũng thấy hơi bất đắc dĩ. Cô cúp máy, vừa đứng dậy rửa mặt vừa mở Weibo, muốn xem đã xảy ra chuyện gì.

Bùi Nhất thấy biểu cảm của cô là lạ, bèn chống tay dậy, hỏi: “Sao thế?”

“Anh xem hotsearch đi, em cũng không biết chuyện gì.”

Hotsearch à. Từng là ông hoàng hotsearch, Bùi Nhất uể oải lấy điện thoại mở Weibo. Không hề nói quá, dẫu đã bốn năm trôi qua, giới giải trí xuất hiện cả tá trai đẹp nhưng vẫn chưa ai vượt qua được kỷ lục số lần lên hotsearch trong một tháng còn nhiều hơn người ta một năm của Bùi Nhất năm xưa, hồi đó anh chỉ đăng tấm ảnh chụp cây cỏ ven đường thôi cũng lên hotsearch cả ngày.

Bùi Nhất hờ hững lướt bảng hotsearch, thấy tên Lâm Mạn Thiến ở giữa bảng, có lẽ vì tin tức mới nên chưa có nhiều người chú ý, hơn nữa tiêu đề hotsearch này cũng rất kỳ cục: Lâm Mạn Thiến Giản Dịch Bình.

Ừm hửm?

Sau bộ phim “Hung Thủ” hồi bốn năm trước, Lâm Mạn Thiến và đạo diễn Giản chưa hợp tác lần hai, hiện giờ cô liên lạc với Giản Nam Qua còn nhiều hơn ông, sao lại bị ghép chung với nhau thế này?

Bùi Nhất nhấn vào, sau đó đọc được tin tức dở khóc dở cười, đáng sợ là tuy người làm to chuyện là Lâm Hạ Hạ nhưng người gây ra lại là anh.

Hết chương 62