Edit: Sa
Các buổi lễ trao giải lớn đều được phát sóng trực tiếp, hơn nữa ở mỗi buổi lễ, khách mời công bố kết quả, diễn viên lên sân khấu nhận giải thưởng, phát biểu cảm nghĩ đều quy định thời gian. Vì vậy rất nhiều khán giả xem trực tiếp đều nhìn thấy khi sắp công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, màn ảnh hiện lên gương mặt điển trai của Bùi Nhất, máy quay lùi ra xa, Lâm Mạn Thiến cũng lọt vào ống kính.
Thiếu niên cao ráo mặc âu phục, thần thái thong dong tự nhiên, tuy đã lâu không xuất hiện công khai trước mặt công chúng nhưng vẫn đẹp trai như xưa. Chị Lâm Mạn Thiến ngồi bên cạnh cũng rất đẹp mặc chiếc váy dây như tiên nữ, xương quai xanh xinh xắn, nụ cười dịu dàng như ngọc. Đối với fan cp mà nói, quả thực trai tài gái sắc, là hiện thân của hoàng tử và tiên nữ.
Tuy hơi tiếc vì Bùi Nhất không giành được giải thưởng nhưng nụ cười của thiếu niên quá rạng rỡ nên fans cũng không buồn lắm, chỉ một mực ôm điện thoại ngắm trai. Nhưng vài phút sau, đến khi công bố giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, hàng triệu khán giả nhìn thấy trên màn hình, Lâm Mạn Thiến đột nhiên có thêm cái áo vest rộng thùng thình che kín bờ vai và xương quai xanh xinh đẹp, còn áo vest của Bùi Nhất lại không cánh mà bay, cà vạt treo vất vưởng trên cổ tay, áo sơ mi bung một cúc trên nhất, gật nhẹ đầu với máy quay, vô cùng tiêu sái.
Toàn thể khán giả ngớ người, sau đó điên cuồng bình luận.
“Áo vest của Bùi Nhất đâu?”
“Áo đâu?”
“Ơ kìa áo của cậu ấy đâu?”
“Cái áo Thiến Thiến mặc từ đâu mà có?”
“Họ mặc đồ của nhau?!”
“Chị Mạn Thiến mặc áo của Bùi Nhất?!!”
“Chắc xảy ra chuyện gì rồi.”
“Sao phải đổi áo?”
“Có chuyện gì vậy?”
…
Đáng tiếc đây là truyền hình trực tiếp, trừ người trong cuộc ra, đến cả Giang Khả Tâm ngồi gần cũng không biết chứ đừng nói là khán giả trước màn hình, dẫu bình luận phủ kín màn hình thì cũng không có ai giải đáp.
Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất hệt như không có gì, ngồi im, biểu cảm nhẹ nhàng, không có gì khác thường cả.
Sự thật không phải vậy!
Bùi Nhất là bình tĩnh thật, không khác gì hồi nhỏ quên đem vở bài tập bị giáo viên nhắc nhở, nhưng tim Lâm Mạn Thiến thì đã nhảy tưng tưng. Nếu là trước kia, có lẽ cô không giả vờ bình tĩnh ngoài mặt được như bây giờ, nhưng một năm qua, kể từ khi quen biết Bùi Nhất, cuộc sống của cô hệt như biển Caribbean, sóng lớn dồn dập, chỉ cần Bùi Nhất chưa chết, chắc chắn sẽ có rắc rối. Vì vậy cậu mới quen rồi, năng lực chống chọi được rèn luyện nhiều, tố chất tâm lý cũng trở nên mạnh mẽ.
Trang phục tham dự sự kiện của nghệ sĩ hầu như đều là hàng hiệu, vải vóc sang trọng, mục đích lớn nhất là đẹp, tinh xảo chứ không phải khó bẩn và mặc bền. Vì vậy đồng hồ của Bùi Nhất vừa bị bung ốc vít thì sau lưng cô lập tức bị rách một đường dài.
Lâm Mạn Thiến khẩn cấp nhắn tin cho quản lý, bảo chị ấy bất kể thế nào cũng phải nhanh chóng tìm cái gì cho cô khoác rồi tính sau. Nhưng sau khi tiết mục ca hát kết thúc thì đến phần công bố giải Nam Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, lúc đó máy quay luôn hướng về phía Bùi Nhất, đến cả nam diễn viên đoạt giải cũng ngồi ngay trước mặt Lâm Mạn Thiến, vì vậy chị Trần chỉ đành đứng ở chỗ tối trong cánh gà sốt ruột chứ không thể tiến lên.
Hơn nữa chỗ ngồi của Lâm Mạn Thiến lại ở giữa, trừ thời gian tranh thủ tới phòng nghỉ trang điểm lại hoặc đi vệ sinh khi trên sân khấu có tiết mục biểu diễn thì thời gian còn lại rất khó để trao đổi với bên ngoài. Vào đưa áo thì ầm ĩ quá, giành mất sự nổi bật của diễn viên đang phát biểu cảm nghĩ trên sân khấu, người ta sẽ hận mình đến chết mất. Huống chi thời gian không chờ người, trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất xong thì lập tức đến giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Sau khi suy nghĩ không ngớt, phương pháp xử lý tốt nhất và kịp thời nhất là mượn áo vest của tên đầu sỏ ngồi bên cạnh. Vì vậy, khi nam diễn viên phát biểu cảm nghĩ xong, trên người Lâm Mạn Thiến đã có thêm một cái áo. Váy tiên nữ phối với áo vest nam, mặc xong đến cả một cọng tóc cũng không rối, đoan chính ngồi ở chỗ của mình như không có gì xảy ra. Sau đó dùng giày cao gót giẫm mạnh chân Bùi Nhất, thiếu niên khẽ rên một tiếng, nén đau, mắt nhìn thẳng: “Chị Mạn Thiến, chị đừng kích động, chờ tan lễ rồi muốn đánh sao đánh, chứ không sẽ ảnh hưởng tới danh dự của chị đó.”
Lâm Mạn Thiến mỉm cười, rít qua kẽ răng: “Hiện giờ tôi đã thế này rồi thì còn có danh dự gì nữa chứ?”
“Không sao.” Cậu vô cùng lạc quan, giọng nhẹ tênh, cà lơ phất phơ: “Đằng nào tin đồn về hai đứa mình cũng nhiều rồi, thêm một tin nữa cũng đâu sao.”
Lâm Mạn Thiến lại giẫm thêm phát nữa: “Bùi Nhất, có tin chờ kết thúc lễ trao giải, tôi sẽ giết cậu không?”
“Em tin.” Cậu đằng hắng, nhịn cười, “Nhưng mà chị Mạn Thiến, chị thắng giải rồi kìa.”
“Gì cơ?”
“Suỵt” Thiếu niên nhướn mày, “Chị nghe đi.”
“Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Hoa lần thứ 54 là…”
“Lâm Mạn Thiến!”
Gần như trong chớp mắt, đến cả Lâm Mạn Thiến cũng không kịp phản ứng, trong tràng pháo tay, nhạc vang lên, những người bên cạnh đã đồng loạt đứng lên chúc mừng cô. Âm nhạc và lời bình bắt đầu đọc lý lịch huy hoàng của cô: “Lâm Mạn Thiến, “Hung Thủ” là bộ phim điện ảnh đầu tay của cô. Trong phim, cô diễn vai Giang Di mâu thuẫn và cô độc, sự thể hiện tinh tế của cô đã lột tả thành công một cô gái trẻ mắc bệnh tinh thần phân liệt…”
Lâm Mạn Thiến hơi ngơ ngác.
Ban đầu, cô hoàn toàn không nghĩ mình sẽ đoạt giải. “Hung Thủ” chỉ mới là tác phẩm điện ảnh đầu tay của cô, mà mấy năm nay hầu như không có ai giành giải thưởng qua tác phẩm đầu tay.
Sau đó, dưới sự khen ngợi nồng nhiệt của khán giả cùng sự tẩy não của đạo diễn Giản, chị Trần và đặc biệt là Bùi Nhất, cô dần dần có lòng tin vào bản thân, cảm thấy có lẽ cô cũng có khả năng giành giải.
Nhưng cô chưa bao giờ mơ tưởng mình giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Hoa. Thậm chí cô còn hơi ảo não trước sự tự tin mù quán của chị Trần, nghĩ rằng sẽ rất lúng túng khi đối diện với ánh mắt thất vọng của người quản lý khi biết cô không giành được giải thưởng. Dẫu sao đây cũng là lễ trao giải uy tín bậc nhất trong nước, uy tín đến độ nếu nhận được giải thưởng ở các giải khác mà tự xưng là “ảnh hậu” thì sẽ bị mắng xối xả, nhưng nếu cầm được cúp của giải Kim Hoa thì không ai nói gì. Cái danh “ảnh hậu” khởi nguồn từ chính giải thưởng này.
Trong hai năm vào nghề, bị chèn ép, vô danh lâu ngày, tất cả đã mài mòn hết sự tự tin khi còn đi học của cô. Vì vậy mãi đến lúc này, Lâm Mạn Thiến vẫn không thể nào tự tin vào bản thân như Bùi Nhất vừa ra mắt đã tạo tiếng vang được. Do đó, ban đầu, khi cô và Bùi Nhất có tin đồn, cô mới phản kháng. Người khác chỉ mong mình có tin tức và độ thảo luận, còn cô lại lo lắng không đâu. Tâm lý ấy đều do những trải nghiệm sống và hoàn cảnh gia đình tạo thành, khiến cô không tự tin vào năng lực của mình.
Bởi vì vậy cô mới nói chỉ cần cô giành được cúp ảnh hậu thì sẽ suy nghĩ về lời tỏ tình của Bùi Nhất.
“Nếu tôi muốn ở bên cạnh một người rất giỏi giang thì trước đó tôi cũng phải chứng minh được bản thân tôi cũng giỏi giang không kém, như vậy khi chúng tôi yêu nhau, tôi mới không bị áp lực.” Tuy kỳ cục nhưng đó là suy nghĩ của Lâm Mạn Thiến.
Những suy nghĩ này cứ lướt qua trong đầu, bên tai là tiếng nhạc to đùng, bên cạnh là những lời chúc mừng, cô đứng dậy, ôm mọi người gần đó. Khi đi xuống bậc thang, đạo diễn Giản cũng cười phấn khởi vỗ vai cô, đây là diễn viên do một tay ông nặn ra.
Hầu như toàn bộ máy ảnh trong hội trường đều hướng về cô, dưới sự chú ý muôn vàn, cô mặc bộ váy tiên nữ, khoác áo vest nam rộng thùng thình, bước chân mang gió, chậm rãi tiến lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp thuộc về mình, kề sát vào micro, giọng khẽ run rẩy không giấu nổi xúc động, nói ra câu mà cô muốn nói nhất: “Xin chào mọi người, tôi là Lâm Mạn Thiến.”
Rất trùng hợp là vào lúc này, từ sân khấu nhìn xuống, vị trí chính giữa ở hàng ghế thứ ba lại là Bùi Nhất, vì vậy khi tầm mắt vừa nhìn xuống, cô thấy ngay cậu. Thiếu niên ngồi đó, nhìn thấy tầm mắt cô, bèn nhướn mày, đưa tay làm hình trái tim với cô. Cô nhoẻn môi cười.
Hồi cấp ba, cô rất thích đọc truyện tranh, thậm chí còn ước mơ sau này sẽ làm họa sĩ truyện tranh. Khi đó, trong bộ truyện tranh mà cô thích nhất, ban đầu nhân vật chính cũng không có tiếng tăm gì, nhưng có tài năng, hết lần này tới lần khác vượt qua khó khăn, trở thành vua của thế giới, đồng thời cũng nhận được tình bạn quý giá, có lẽ còn có cả tình yêu.
Lâm Mạn Thiến không biết phải miêu tả thế nào về cuộc sống của mình, bởi vì cô rất mâu thuẫn. Một mặt, cô là vầng trăng được muôn vàn vì sao vây quanh, bạn bè đông đảo, vô cùng tự tin; mặt khác, cô chịu sự ghẻ lạnh của bố mẹ ruột, họ luôn cảm thấy cô không bằng Lâm Hạ Hạ, gieo vào lòng cô hạt mầm nhạy cảm và tự ti.
Hết chương 54