Tỏa Sáng Bên Anh

Tỏa Sáng Bên Anh - Chương 35




Edit: Sa



“18 giờ cứu viện” là chương trình truyền hình cực kỳ nổi tiếng của năm nay.



Thứ nhất, MC cố định gồm tiểu sinh đang nổi, nữ hoàng hotsearch, diễn viên hài chương trình mừng xuân và thị đế Ngọc Lan.



Thứ hai, nội dung chương trình rất mới mẻ, cộng thêm thành phần chính trong đội ngũ chế tác và hậu kỳ là sinh viên mới tốt nghiệp nên phong cách rất trẻ trung, chiếm được nhiều tình cảm của khán giả trẻ tuổi.



Nội dung chương trình đại khái là: Khách mời và MC trộn lẫn với nhau rồi chia làm hai đội, mỗi đội chọn ra một người đưa vào nhà tù Hắc Ám, những người còn lại chia nhau làm nhiệm vụ ở thành phố Hắc Ám, khi đã hoàn tất thì sẽ đến nhà tù Hắc Ám cứu đồng đội của mình. Bởi vì thế giới Hắc Ám chỉ mở ra từ sáu giờ sáng đến mười hai giờ đêm nên mỗi đội chỉ có mười tám tiếng để cứu đồng đội của mình, do đó chương trình mới có tên là “18 giờ cứu viện”.



Điểm thu hút nhất của chương trình là không có sẵn kịch bản và hình tượng, người chơi không hề biết trước bất cứ điều gì. Tất cả người chơi đều tự do hành động, vì vậy có rất nhiều tình huống xảy ra, biên tập hậu kỳ cũng rất tốt.



Tuy thỉnh thoảng cũng có khách mời bất mãn nhưng không làm gì được vì chương trình là của đài truyền hình lớn, tỷ suất người xem cao, muốn phản đối cũng không được.



Trên đường đến đài truyền hình, Lâm Mạn Thiến tranh thủ xem vài tập. Mỗi tập đều được chia đội và nhiệm vụ khác nhau, không theo bất cứ quy luật nào, càng xem càng thấy khó chịu với chương trình. Ví dụ như trong mấy tập cô xem, các nhiệm vụ đều chạm đến giới hạn của cô. Hơn nữa một nửa bình luận cũng toàn mắng khách mời nữ õng ẹo.



Cô nhíu mày, lo lắng hỏi quản lý: “Chị Trần, chị thấy em có thích hợp định hướng này không? Có thấy dễ bị ném đá không?”



“Định hướng gì? Công ty đưa ra định hướng cho em hả?”



“Không phải, ý em là em thấy em không hợp với chương trình truyền hình thực tế lắm.” Cô giơ tay lên đếm, “Chị nghĩ đi, em sợ tối, sợ độ cao, vận động kém, thể lực kém, phơi nắng lâu sẽ nổi mẩn ngứa, bị đau sẽ chảy nước mắt sinh lý, cận nhẹ, xa quá sẽ không thấy gì nhưng lại dị ứng với kính sát tròng, hơn nữa em còn… thích màu hồng.” Lâm Mạn Thiến thành khẩn ngẩng đầu, “Chị nghĩ đi, em vậy thì tốt nhất là bị nhốt vào tù đúng không?”



Quản lý im lặng chốc lát, qua mười giây sau, điện thoại của chị ấy bỗng vang lên giọng nam quen thuộc, ba phần biếng nhác, ba phần tò mò, bốn phần buồn cười: “Mấy cái kia thì hiểu, nhưng tại sao thích màu hồng lại là khuyết điểm?”



Lâm Mạn Thiến ngẩn người: “Chị Trần, chị đang gọi điện cho ai thế?”



“… Quản lý của Bùi Nhất.”



“Vậy quản lý của cậu ấy đâu?”



“Cậu ấy đi mua bữa sáng rồi, bảo Bùi Nhất nói chuyện với chị, chị thấy Bùi Nhất nói thẳng với em sẽ tiện hơn nên mới mở loa ngoài.”



Ai biết em nói nhanh thế, chị còn chưa kịp nhắc thì em đã tự khai một đống khuyết điểm của mình rồi.



Lâm Mạn Thiến: …



Cô miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng, hắng giọng, nhận điện thoại: “Bùi Nhất, là vầy…”



“Xin lỗi nha, tôi mua xong rồi, chị Trần, mọi người nói tới đâu rồi?”



Cô còn chưa nói hết câu thì bên kia lại vang lên một giọng đàn ông trưởng thành, hình như vừa chạy, vẫn đang thở hổn hển, ngữ điệu gấp gáp cắt đứt lời cô.



Chị Trần nói không thành tiếng, ý bảo đây là quản lý của Bùi Nhất.



Lâm Mạn Thiến: … Bùi Nhất, cậu được lắm.



Cô tức nghẹn, trả điện thoại lại cho quản lý, uể oải dựa vào cửa sổ xe: “Hai người nói chuyện đi. Tốt nhất là quăng em vào tù, để em chết trong đó cũng được.”



Quản lý của Bùi Nhất kinh hãi: “Cô Lâm sắp đi tù?”



Chị Trần: “… Nó vừa đọc kịch bản thôi.”



Dựa theo chuyện sáng nay, Lâm Mạn Thiến cảm thấy hôm nay chắc chắn không phải ngày suôn sẻ của cô. May mắn và xui xẻo của cô không tính theo chuyện mà tính theo ngày.



Một ngày bắt đầu bằng buổi sáng, nếu buổi sáng xui xẻo thì chắc chắn cả ngày hôm đó sẽ rất xui xẻo, rất ít khi ngoại lệ, mà có ngoại lệ thì cũng chỉ ứng với một mình Bùi Nhất. Ví dụ như đêm ba mươi tết, cô xui xẻo ngã từ trên cây xuống, sau đó đột nhiên nhận được cú điện thoại nói với cô rằng cô có cơ hội tham gia thử vai trong phim mới của đạo diễn Giản, đó là điều rất may mắn.



Nhưng hôm nay chưa chắc có thể đổi vận.



Vừa bắt đầu chương trình, mọi người làm theo quy trình, trò chuyện và tự giới thiệu bản thân.



Giữa nghệ sĩ với nhau có thân có lạ, tùy vào lời trêu đùa của MC sẽ nhận ra ai lạ ai thân. Bất ngờ là học sinh cấp ba chỉ mới làm diễn viên hai năm Bùi Nhất lại quen những người này, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chuyện trò thì hơn phân nửa đều nhắc tới cậu.



Còn về phần Lâm Mạn Thiến, từ lúc cô vào nghề đến nay, sự nghiệp tương đối trập trùng, người quen cũng được phân hóa thành hai thái cực rõ rệt, hoặc là diễn viên hạng ba hạng bốn, hoặc là tai to mặt lớn như Bùi Nhất, đạo diễn Giản, ảnh đế Trần. Vì vậy cô không quen mấy người ở lưng chừng như thế này. Có điều trong dàn MC có diễn viên Giang Kiếm Vũ, là bạn của chị Trần, có lẽ được chị Trần nhờ vả nên rất quan tâm tới cô.



Trước khi chính thức bắt đầu trò chơi, chương trình phát đồng phục thể thao cho hai đội, một đội màu hồng, một đội màu đen.



Lâm Mạn Thiến chưa thấy Bùi Nhất mặc đồ màu hồng bao giờ, cậu chàng tuy nhỏ tuổi, phong cách ăn mặc vô cùng tùy ý, không có nhà tạo mẫu chuyên dụng, toàn tự phối đồ lung tung, ưu điểm duy nhất chắc là gọn gàng, vì vậy mỗi lần đi thảm đỏ, người ta dựa vào tạo hình để nổi bật, còn cậu lúc nào cũng giành chiến thắng vì gương mặt, nhưng hôm nay cậu mặc màu hồng, toàn thân như phát sáng, tràn trề sức sống thiếu niên, không ẻo lả chút nào.



Thiếu niên đi tới, vô cùng tự nhiên chào hỏi: “Chị Mạn Thiến, lâu rồi không gặp.”



Trước máy quay, Lâm Mạn Thiến phải mở “máy diễn”, cười giả dối: “Lâu rồi không gặp, Bùi Nhất, chúc cậu Quốc tế thiếu nhi vui vẻ.”



Chương trình phát sóng đúng vào ngày Quốc tế thiếu nhi nên Lâm Mạn Thiến chúc trước. Sau đó, cô nhìn thấy Bùi Nhất nhướn mày, đôi mắt đen láy nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không nói gì mà đứng qua một bên, vẻ mặt lạnh nhạt không sức sống, cũng không để ý tới cô nữa.



Lâm Mạn Thiến có trực giác hình như cô đã nói sai rồi, nhưng ngẫm lại vẫn không biết câu nào chữ nào làm cậu giận, bèn nhíu mày, cảm thấy trẻ con thời nay khó hiểu quá.



May là mọi người trò chuyện không bao lâu thì tổ đạo diễn đã tuyên bố quy tắc.



“Tập là tập đặc biệt ngày một tháng sáu nên quy tắc hơi khác trước đây, không phân đội nữa mà là cuộc chiến cá nhân.



Mọi người có thể thấy hôm nay thành phố Hắc Ám có rất nhiều cửa hàng mở cửa, mỗi cửa hàng có một nhiệm vụ khác nhau, đi một mình hay đi theo nhóm đều được, mỗi nhiệm vụ hoàn thành sẽ được nhận số kẹo tương ứng với độ khó của nhiệm vụ đó. Kẹo có vai trò vô cùng quan trọng ở cửa ải cuối cùng trong nhà tù Hắc Ám, vì vậy mọi người cần phải có càng nhiều kẹo càng tốt trước khi đến nhà tù.



Chú ý, trên mũ mỗi người đều có hai sợi ruy băng tượng trưng cho hai tính mạng, nếu cả hai sợi ruy băng đều bị người khác cướp mất thì bạn sẽ mất quyền thi đấu. Trong mười phút mất tất cả ruy băng, bạn có thể cướp của người khác hoặc dùng kẹo để mua.



Được rồi, thành phố Hắc Ám ngày Quốc tế thiếu nhi bắt đầu.”



*



Chương trình dựng cảnh rất kỳ công. Đường phố mang phong cách cổ tích, có rất nhiều cửa hàng, hệt như bước vào châu Âu thời Trung Cổ.



Ban đầu, Lâm Mạn Thiến đồng hành cùng MC Giang Kiếm Vũ.



Giang Kiếm Vũ năm nay hai mươi tám tuổi, rất nổi tiếng, đi theo hình tượng trưởng thành, ấm áp.




Hiện nay trong làng giải trí có rất nhiều người xây dựng hình tượng trai thẳng cục súc nên hình tượng trưởng thành, ấm áp trở nên đặc biệt và thu hút hơn, đó là chưa kể Gian Kiếm Vũ rất đẹp trai. Người đàn ông đi bên cạnh cô lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp, hai người cùng chung một khung ảnh khiến người xem vô cùng mát mắt.



Ban đầu họ đi tới một tiệm bánh mì, trò chơi là ném vòng, ít nhất phải ném trúng cái bánh sừng trâu ở giữa mới được thưởng kẹo. Hai người chơi mười lần nhưng không ném trúng lần nào. Lâm Mạn Thiến chủ yếu là vì bị cận, ngắm còn không chuẩn chứ đừng nói là ném. Còn Giang Kiếm Vũ tuy không ném trúng nhưng cô chủ tiệm là fan của anh ấy, nghe thần tượng khen mình liền cười thẹn thùng tặng cho anh hai viên kẹo. Giang Kiếm Vũ nhận kẹo, đưa cho Lâm Mạn Thiến một viên, cười ấm áp: “Nếu chúng ta đã kết đồng minh thì thành quả phải chia ra mỗi người một nửa. Viên này của em.”



Lâm Mạn Thiến từ chối một hồi nhưng không được nên bèn nhận lấy, tuy không biết Giang Kiếm Vũ có giữ hình tượng trước ống kính hay không nhưng cô vẫn tỏ ra xúc động cảm ơn một phen. Lúc cô ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Bùi Nhất đi lướt qua tủ kính bên cạnh.



Tầm mắt thiếu niên hờ hững quét qua cô rồi dời đi, tư thái biếng nhác, không chút để ý, tay xé mạnh giấy gói kẹo rồi nhét kẹo vào miệng, nhai rôm rốp, tựa như đang cười nhạo Lâm Mạn Thiến chỉ có một viên kẹo.



Lâm Mạn Thiến bị tự ái ghê gớm nhưng không hơi sức đâu giận dỗi, bèn quyết định nhắm mắt làm ngơ.



Cô dời mắt, kéo Giang Kiếm Vũ đi về hướng ngược lại: “Chúng ta đến tiệm hoa xem thử đi.”



Nhưng thành phố Hắc Ám hôm nay cứ như là thành phố Hắc Ám của Bùi Nhất vậy. Tất cả trò chơi đều ghi chép lại thời gian của từng người, người có thành tích tốt nhất sẽ được thưởng thêm kẹo, mà nơi này dường như bị Bùi Nhất trù ếm, cả khu A đều có dấu vết của Bùi đại ma vương.



Lâm Mạn Thiến đi vào cửa hàng thể thao.



Người có thành tích tốt nhất: Bùi Nhất. Thắng liên tiếp mười ván bowling, giành mười viên kẹo.



Đi vào cửa hàng tranh ảnh.



Người có thành tích tốt nhất: Bùi Nhất. Giải được mười câu đố chữ, giành mười viên kẹo.



Đi vào cửa hàng quần áo.



Người có thành tích tốt nhất: Bùi Nhất. Tìm ra mười điểm khác nhau, giành mười viên kẹo.







Tại sao toàn là mười viên? Bởi vì giải thưởng cao nhất là mười viên.



Lâm Mạn Thiến đi gần hết cửa hàng trong khu A nhưng kẹo giành được còn không bằng Bùi Nhất đi vào một cửa hàng. Cuối cùng, cô không nhịn nổi nữa mà nhìn tấm bảng thông báo: “Cậu ta là ma quỷ hả?”



Hoặc là không lấy viên nào, tấm bảng ghi chép người tham gia cũng không có tên cậu ta, nhưng một khi đã tham gia thử thách thì đều đứng nhất, gây đả kích rất lớn đến lòng tự tin của những người đến sau như họ. Ví dụ như cô nghĩ mãi không ra người bình thường làm sao làm sao lại có thể nhảy lò cò giẫm nổ hết mười quả bong bóng.



“Có sắp xếp bí mật gì không?” Lâm Mạn Thiến suy nghĩ, tò mò hỏi cameraman, “Bùi Nhất là thành chủ của thành phố Hắc Ám đúng không?”



Cameraman: … Chỉ đơn giản là có người lợi hại vậy thôi.



Giang Kiếm Vũ tưởng cô buồn nên ấm áp an ủi: “Không sao, đi hết khu A chúng ta lại sang khu B và C, ở đây đa số là trò chơi vận động, có thể trò chơi ở hai khu kia hợp với em hơn. À nhìn nè, trò chơi của cửa hàng này là bắn súng, anh chơi trò này khá ổn, lấy được kẹo sẽ chia cho em một nửa.”



Nên tách ra thôi, khó khăn lắm anh ấy mới giành được kẹo, nếu cô lại nhận kẹo của anh ấy thì dễ bị khán giả mắng lắm.



Lâm Mạn Thiến cười xua tay, lịch sự từ chối, đi vào cửa hàng cùng anh ấy, lòng thầm thề nếu cửa hàng này vẫn ghi chép người đạt thành tích tốt nhất là Bùi Nhất thì cô sẽ chạy ngay sang khu B.



Cô đẩy cửa ra, nhìn tấm bảng ghi chép không có tên Bùi Nhất, nhưng người đứng giữa sân thì lại quen quá.




Thiếu niên cầm súng, thân hình cao ráo, nhìn mười quả bong bóng đằng trước. Khoảng cách xa dần từ quả đầu tiên đến quả cuối cùng, bóng cũng nhỏ dần. Có thể thấy đây là chia ra cấp độ khó.



Hẳn là cậu nghe thấy tiếng mở cửa nhưng lại không ngoái đầu nhìn, khẽ nheo mắt, sườn mặt góc cạnh đẹp đẽ. Sau đó bóp cò.



“Đùng!”



“Đùng! Đùng! … Đùng!”



Đủ mười tiếng.



Bùi Nhất thả súng xuống.



Mười quả bong bóng đằng trước cả lớn cả nhỏ đều bể tan tành.



Cậu trả súng cho chủ tiệm, biếng nhác nhặt mười viên kẹo ném vào túi đựng kẹo của mình.



Lâm Mạn Thiến lén nhìn thoáng qua, cái túi căng đầy kẹo, ghen tị quá.



Giang Kiếm Vũ hỏi: “Bùi Nhất, em cũng chơi bắn súng nữa hả?”



“Ừm, thỉnh thoảng.”



“Giỏi quá. Chậc, anh chơi lâu lắm rồi mà chắc cũng chỉ hơn em chút xíu thôi.”



Thiếu niên ngước mắt, nhíu mày, sau đó cười lịch sự: “Cảm ơn.” Rồi xé giấy gói kẹo, bỏ viên kẹo sữa vào miệng, vừa ung dung nhai vừa ung dung đi ra ngoài.



Cameraman đi theo vô cùng đau đớn: “Bùi Nhất, em ăn bảy viên rồi đó! Kẹo để dùng làm nhiệm vụ chứ không phải để ăn đâu!”



… Lâm Mạn Thiến có tổng cộng bảy viên kẹo. Tâm trạng hiện giờ của cô là: Đây chính là thế giới của đại gia.jpg



Đại gia Bùi Nhất dừng lại, nhìn túi kẹo xẹp lép của Lâm Mạn Thiến, từ tốn nói: “Đạo diễn bảo em nên kiềm chế, không nên để chênh lệch quá nhiều, sợ tới thử thách cuối cùng lộ ra em ức hiếp người khác.”



Đi tới cửa, như nghĩ tới điều gì, cậu xoay người, huơ huơ sợi ruy băng trên tay, cười nhẹ: “À, tiền bối Giang, chị Thiến Thiến là con gái nên em chỉ có thể lấy của anh thôi, anh không để bụng chứ?”



Giang Kiếm Vũ sửng sốt, đưa tay sờ mũ mình, quả nhiên chỉ còn lại một sợi ruy băng. Anh ấy còn có thể nói gì chứ, dĩ nhiên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt: “Không sao.”



Khu vực này không nhiều người, trước mắt hai người họ chỉ gặp Bùi Nhất, Trần Vũ Ngưng và một MC khác tên là Tiêu Thành, nhưng ai cũng chú tâm kiếm kẹo chứ không có ý “giết” nhau, khiến Giang Kiếm Vũ và Lâm Mạn Thiến cũng quên mất chuyện hai sợi ruy băng, thậm chí họ còn không biết Bùi Nhất lấy sợi ruy băng khi nào và bằng cách nào.



Sau khi Bùi Nhất ung dung bỏ đi, Giang Kiếm Vũ nhanh chóng đưa ra quyết định.



“Mạn Thiến, chúng ta nên tách ra thì hơn. Anh chỉ còn một mạng, em đi chung với anh sẽ gặp nguy hiểm. Em là con gái, nếu đi một mình sẽ không có chàng trai nào cướp ruy băng của em đâu.”



Lâm Mạn Thiến gật đầu với biểu cảm nặng nề, sau đó khoan khoái chạy tới khu B. Cô đã muốn chơi một mình lâu lắm rồi! Khi chung nhóm với người khác, ở trước mặt họ bộc lộ khả năng vận động dở tệ của mình quá mất mặt. Chẳng thà như Bùi Nhất, cái nào giỏi thì vào chơi, dở thì tránh, đến khi phát sóng cũng không để lộ yếu ớt như cô. Lúc trước chỉ là không có lý do từ chối Giang Kiếm Vũ thôi, bây giờ rốt cuộc đã thoát, trời cao hoàng đế xa, cuối cùng cô đã tự do rồi!



Với cả như Giang Kiếm Vũ đã nói, khu B không có các trò chơi vận động mà hầu như là trò chơi trí não như là sudoku, tính nhẩm, trả lời câu đố, mấy trò này thì Lâm Mạn Thiến am hiểu!




Cô một mình đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, tuy không biến thái lúc nào cũng giành điểm tối đa như Bùi Nhất nhưng vẫn lấy được ít nhất năm, sáu viên kẹo. Cô ở khu B như cá gặp nước, vui vẻ vô cùng.



Sau đó, khó khăn đến rồi.



Thử nghĩ đi, một cô gái yếu mềm như cô ôm túi kẹo căng đầy cười toe toét lượn lờ ngoài đường thực sự quá gây chú ý. Cô không phát hiện nhưng các camera đặt xung quanh đã quay được có năm người theo dõi cô, gồm hai nữ và ba nam. Cuối cùng, cameraman không dằn được mà ho khan, nhắc nhở thiếu nữ đang phấn khởi đằng trước: “Mạn Thiến, có mấy người đi theo em kìa.”



Thiếu nữ sửng sốt, chầm chậm ngoái đầu.



“Á!” Hoàn toàn không có ý định chống trả mà hèn nhát bỏ chạy.



“Em ấy bỏ chạy, em ấy bỏ chạy rồi!”



“Bên trái, bên trái!”



“Em chặn bên phải, anh chặn bên trái.”



“Anh ơi, nói trước nhé. Em bị mất hết mạng rồi, phải cho em một sợi ruy băng đó.”



“Yên tâm, đuổi theo em ấy trước rồi nói sau.”



Một cô gái ôm túi kẹo chạy như điên, đằng sau có năm người đuổi theo. Ruy băng tung bay, thỉnh thoảng có kẹo rơi vãi xuống đường, cảnh tượng hệt như châu chấu đang bay càn quét hết nửa thành phố Hắc Ám.



Kết quả cuối cùng không nằm ngoài dự đoán, kẹo thì không thể cướp nhưng ruy băng thì cướp được, vì vậy tuy Lâm Mạn Thiến còn túi kẹo đầy nhưng mạng thì mất hết. Cô thở hổn hển ngồi giữa đường, nhìn năm người vừa “giết” cô xong rối rít xin lỗi, bèn xua tay, thảm thương nói: “Đi đi, đi đi, cứ để mình em chết ở đây là được.”



“… Mạn Thiến, bọn chị thực sự không có lựa chọn khác, nếu bọn chị cướp được ruy băng của người khác thì sẽ cầm tới cho em.”



Cô dựa vào tường, ủ rũ: “Quan tâm em làm gì, em đã thế này rồi thì chết quách cho xong.”



Kẹo rơi đầy đất, mũ cũng rơi xuống đất, tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch, lại thêm vẻ mặt sầu thảm, trông cực kỳ tội nghiệp.



Nhóm thủ phạm không dám nhìn nữa, chớp mắt chạy đi, còn nói to: “Mạn Thiến, tụi anh sẽ quay lại cứu em!”



Nhưng bảy phút trôi qua, Lâm Mạn Thiến vẫn thoi thóp ôm đống kẹo. Cô cúi đầu, rầu rĩ hỏi cameran: “Nếu không còn mạng nào thì không được chơi vòng cuối thật ạ?”



Cameraman: “Đúng vậy, nếu không còn mạng nào coi như bị loai, kẹo cũng trở nên vô dụng.”



“Trò chơi không có quy tắc cụ thể ạ? Nhiều người đấu với một người cũng được ạ? Không thấy bất công sao?”



“Trò này không có quy tắc, kỳ trước Dương Đình còn chiến thắng nhờ phản bội, chỉ cần cướp được mạng thì phương pháp nào cũng được.”



“Phương pháp nào cũng được?”



“Phương pháp nào cũng được.”



Nhìn cô gái đang rơi vào trầm tư, cameraman tốt bụng gợi ý: “Cháu có thể dùng kẹo để mua mạng mà.”



Xem ra cameraman cũng biết loại thiếu dây thần kinh vận động như Lâm Mạn Thiến hoàn toàn không thể dùng vũ lực để cứu lấy mình.



Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.



Khi chỉ còn hai phút cuối cùng, Lâm Mạn Thiến gần như chịu chết thì phía trước đột nhiên xuất hiện hình dáng quen thuộc. Thiếu niên mặc áo thun trắng, áo khoác hồng đã được cởi ra vắt trên vai, mũ đội ngược, trên mũ cột sáu sợi ruy băng.



Rêu rao khắp chốn!



Biết ngay mà! Bảo sao có người bị “giết” thế phải hợp lực cướp ruy băng của một cô gái yếu ớt như cô, hóa ra là do bị kẻ này hại!



Tầm mắt đối phương lướt qua, nhìn thấy cô, cũng nhìn thấy cái mũ trống trơn và túi kẹo đầy của cô, nhếch môi, nhướn mày, mặt tỏ rỏ hứng thú, ung dung nhìn cô.



Lâm Mạn Thiến nén nhục ngẩng đầu, ôm kẹo, trừng cậu: “Đồng chí, bán mạng không?”



Bùi ma vương lạnh nhạt: “Chị muốn mua?”



“Ừ ừ.”



“Nhưng mạng của em đắt giá lắm, chỉ sợ chị không mua nổi thôi.”



Cô gái do dự: “Bao nhiêu kẹo?”



Đối phương giơ ay.



“Năm viên?”



“…”



“Mười lăm viên?”



“…”



“Được rồi.” Cô gái ngồi xuống, đổ toàn bộ kẹo trong túi ra, chia ra làm hai, một bên năm mươi viên, một bên… hai viên. Cô đẩy năm mươi kẹo tới chỗ cậu, mặt rõ đau lòng: “Đây.”



Bùi Nhất nhướn mày, nhoẻn cười, cúi xuống nhặt kẹo. Đột nhiên lưng nặng hơn. Lâm Mạn Thiến nhảy lên lưng cậu, giật một sợi ruy băng xuống, vì quá mạnh tay nên mũ cũng bị rớt xuống, treo lủng lẳng trên tay cô.



“Ha ha ha ha ha!” Cô ngồi trên lưng thiếu niên, ngẩng đầu ưỡn ngực, sục sôi ý chí chiến đấu, “Hôm nay Lâm Mạn Thiến là người chơi hay nhất!”



“…”



Bùi Nhất đứng dậy, nghiêng nhẹ đầu, màn ảnh hiện lên gương mặt thản nhiên không gợn sóng, rất bình tĩnh.



“… Xin lỗi nha.” Lâm Mạn Thiến trượt xuống khỏi lưng cậu, thành khẩn đưa đống kẹo cho cậu, “Xin quý ngài vui lòng nhận cho.”



Hết chương 35