Toả Phương Ký

Chương 20: Say phun chân ngôn, đoạn tình phụ tử




"Chủ nhân, hoan nghênh trở về." Nữ tử ăn mặc trang điểm diêm dúa chào đón, mấy nam nhân theo sau chân đi guốc gỗ, quỳ rạp trên mặt đất làm người ghế. Kim nhị gia vừa lòng cười, bước từ xe ngựa ra dẫm lên lưng nam nhân, xuống xe

Ba người tới cùng lúc, Kim Quang Thiện từ trong xe ra, thấy người quỳ rạp ở đó, cũng giống Kim nhị gia dẫm lên lưng xuống xe

Kim Quang Dao nghiêng thân ra, trông thấy người hèn mọn dưới xe, khẽ cau mày, nói: "Ta không cần, lui ra đi."

Người nọ bất động, Kim nhị gia cười cười: "A Dao thương tiếc hắn làm cái gì, chỉ là món đồ chơi từ Đông Doanh thôi, vốn nên làm việc này."

Kim Quang Dao không nói, phi thân xuống xe

Thấy nam nhân kia tuy đã đứng dậy nhưng vẫn khom lưng, nói: "Nhị thúc, không phải nói có thứ tốt cho chúng ta xem sao? Đi thôi."

Kim nhị gia nói: "Mời."

Ba người mang theo tùy tùng của mình vào phòng khách đã bày sẵn yến tiệc, có nữ tử xinh đẹp ngồi quỳ hành lễ, vừa thấy họ vào chỗ, liền nhẹ nhàng bước tới phụng dưỡng, rót rượu

Kim nhị gia vỗ vỗ tay, mười mấy vũ cơ mặc trang phục Đông Doanh vào sảnh, hành lễ xong, tiếng đàn sáo vang lên, bắt đầu ca múa.

Trên người vũ cơ mặc cực kỳ ít, không có áo trong, hương phấn trên thân thể như ẩn như hiện theo động tác múa, ánh mắt vũ mị mê hồn, có mấy người động tác quá lớn, vài bộ phận mẫn cảm lộ rõ.

Dù Kim Quang Dao từ nhỏ lớn lên ở nơi yên hoa, cũng cảm thấy đủ loại trước mắt có chút quá mức phóng đãng, chỉ cúi đầu, an tĩnh dùng bữa.

Tô Thiệp ngồi ngay phía sau hắn, lúc này cũng rất xấu hổ, chỉ thiếu điều nhắm mắt mặc niệm gia quy

Kim Quang Thiện đứng đắn nói: "Nhị đệ, vũ cơ này múa..."

Kim nhị gia nói: "Đại ca, phong thổ bên Đông Doanh là như vậy đó."

Kim Quang Thiện hiểu rõ, cười: "Cũng đúng, một phương khí hậu một phương người. Ha ha ha ha."

Kim nhị gia thấy Kim Quang Dao mặt không cảm xúc dùng bữa, không hề liếc xem, hỏi: "A Dao à, con cũng đã cập quan rồi, sao vẫn còn giống như đứa trẻ chưa trải sự đời vậy? Ha ha ha, hôm nay, ta dứt khoát phải chọn cho con một đứa tốt, buổi tối..."

Kim Quang Thiện cũng cười ha ha, lại nói: "Nhị đệ, chuyện này vẫn phải xem chính A Dao. Huống hồ... A, nữ nhân Đông Doanh..."

Kim Quang Dao nhìn Kim Quang Thiện một cái, thầm nghĩ: Cái phong thái kiêu ngạo của Kim gia đúng là vẫn có ích

Kim nhị gia ha ha cười: "Đại ca nói đúng!"

Nhìn trong sảnh nữ tử tạo dáng õng ẹo, ăn mười mấy món đặc sản Đông Doanh, lại hàn huyên một phen, cuối cùng kết thúc

Vô kinh vô hiểm, nhạt nhẽo vô vị, nhưng Kim Quang Thiện vẫn hẹn Kim nhị gia mấy ngày sau gặp lại.

Sau khi trở về, Kim Quang Thiện úp mở với Kim Quang Dao rằng vài hôm nữa lão sẽ qua Thương Sơn, muốn hắn an bài cho vài người hầu hạ, thuận tiện yểm hộ chút, thấy Kim Quang Dao đồng ý liền vừa lòng rời đi.

"Mẫn Thiện, hôm nay ngươi cảm thấy thế nào?" Kim Quang Dao thấy Tô Thiệp sắc mặt không vui, cười hỏi

"Thoạt nhìn, Kim nhị gia tạm thời không có ý đồ gì, hẳn là có điều cố kỵ, Nhưng, chắc chắn có hậu chiêu."

"À, ta đang hỏi mấy vũ cơ kia cơ." Kim Quang Dao trêu đùa.

Tô Thiệp đỏ mặt lên, như thể chịu sỉ nhục: "Tiên đốc! Ngài! Ta..."

Thấy gã rất có xu thế còn nói nữa sẽ tự sát, Kim Quang Dao không khỏi bật cười: "Mẫn Thiện, ta đùa thôi. Ngươi nói đúng, vừa trở về liền ra tay khó tránh khỏi quá mạo hiểm."

Tô Thiệp thấy hắn cuối cùng cũng đứng đắn lên, nói: "Tiên đốc, để ta cho người giám sát ông ta."

"Ta đã phái người rồi. Đúng rồi, Mẫn Thiện, hôm nay trong mấy... người ghế kia, có một người hình như không quá bình thường." Kim Quang Dao nhớ tới nam nhân phủ phục dưới xe của mình.

"Tiên đốc nói chính là nam nhân áo nâu đó?"

"Ừm." Kim Quang Dao gật gật đầu: "Người nọ tuy khom lưng uốn gối, nhưng... cứ cảm thấy có gì đó khang khác, có lẽ là..."

Tô Thiệp nói: "Ta đi điều tra."

Kim Quang Dao lắc đầu: "Mẫn Thiện, ngươi nên về Mạt Lăng đi thôi, vạn sự nên cẩn thận vẫn hơn."

Tô Thiệp nhìn hắn, có chút lo lắng, nhưng vẫn đáp: "Vâng."

An bài bước tiếp theo với Tô Thiệp xong, Kim Quang Dao liền trở về điện Phương Phỉ, vừa vào sân đã thấy thân ảnh xa xa đứng đó, dưới ánh trăng trong trẻo, còn đẹp hơn cả mẫu đơn nở rộ trên đất, tựa như đang trầm tư điều gì

"Nhị ca."

"Đã về rồi à?" Lam Hi Thần hoàn hồn, nở nụ cười thật mềm mại, bước về phía hắn

"Ừm, đã về rồi."

"Hôm nay có vui không?" Lam Hi Thần nhìn hắn, sắc mặt có vẻ bất ngờ. "Nghe Thành Mỹ nói, hôm nay đệ đến dự tiệc nhà nhị thúc, có rất nhiều vũ cơ quyến rũ."

Kim Quang Dao hơi nhướn mày: "Thành Mỹ này, còn học được cáo trạng đệ rồi."

"Bên chỗ nhị thúc của đệ có động tĩnh gì không?" Lam Hi Thần thu lại vui đùa, nghiêm túc hỏi

"Tạm thời thì không, chỉ mời phụ thân đệ đến gặp lần nữa." Kim Quang Dao suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhị ca có thể giúp đệ xem A Vũ thế nào không?"

"Huyền Vũ làm sao vậy?"

"Nói ra thì rất dài. Lúc trước nó trúng thuốc, Thành Mỹ cho nó ăn thanh tâm đan, nhưng đệ vẫn có chút không yên tâm. Làm phiền nhị ca, giúp đệ xem trong cơ thể nó có tàn lưu gì không."

"Được." Lam Hi Thần nắm lấy tay hắn, Kim Quang Dao khó hiểu nhìn y, lại thấy y bắt mạch cho mình, một lát sau nói: "Cũng may, đệ không có vấn đề gì."

Kim Quang Dao cười: "Đệ có thể có chuyện gì chứ? Nhị ca lo lắng quá rồi."

"Lo lắng nhiều mới tốt." Lam Hi Thần cất bước: "Đi thôi, xem Huyền Vũ thế nào."

Mạc Huyền Vũ vốn ở tại ngoại uyển của con cháu ngoại môn, sau được Kim Quang Dao mang theo bên người, liền chuyển đến Thanh Trúc Các cách điện Phương Phỉ không xa, trong viện trồng đầy trúc vốn không dễ sống ở Lan Lăng, lại được chủ nhân chăm sóc rất kỹ, xanh um tươi tốt, sinh cơ dạt dào.

Lúc bọn họ tới, Mạc Huyền Vũ đang ở trong viện luyện kiếm, kiếm thế như hồng, nhất phái hồn nhiên tự thành, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao cũng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn kiếm chiêu của cậu.

"Đệ dạy cậu ta kiếm pháp của Ôn thị?"

"Ừm. kiếm pháp Kim thị đệ không được ai dạy, tự mình luyện... rất bình thường. Lúc dạy cho Huyền Vũ, có chút cố hết sức, sợ dạy sai ngược lại hại nó." Kim Quang Dao bình tĩnh nói, lại như nhớ tới người nào, chuyện nào: "Ôn thị, Ôn tông chủ đã nghiêm túc dạy đệ. Cho nên lúc mới mang nó theo bên người học vỡ lòng, liền dạy nó kiếm pháp Ôn thị."

Ôn Nhược Hàn sao? Lam Hi Thần hơi khép mắt, tựa như đang nhập thần nghĩ điều gì đó.

"Nhị ca, đây là kiếm pháp của Lam thị đúng không?" Kim Quang Dao nhẹ giọng hỏi

Lam Hi Thần 'ừ' một tiếng, nói: "Là Vong Cơ dạy."

Kiếm thế thu, Mạc Huyền Vũ đi tới chỗ họ

"Ca ca, Trạch Vu Quân."

"A Vũ, gần đây tu vi của đệ lại có tiến bộ rồi." Kim Quang Dao lấy trong ngực ra một cái khăn tay đưa cho Mạc Huyền Vũ lau mồ hôi, Mạc Huyền Vũ thuận tay nhận lấy, cười nói: "Lúc trước Hàm Quang Quân có chỉ điểm cho đệ."

Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ bảo, ngươi ngộ tính rất cao, thời gian dài chắc chắn sẽ có thành tựu."

"Hàm Quang Quân quá khen. Trạch Vu Quân, ca ca, mọi người tới đây làm gì?"

Kim Quang Dao có chút bất đắc dĩ: "Thành Mỹ kể với ta lúc trước đệ đi săn đêm bị thương, vậy mà đệ lại không nói cho ta biết. Nhân lúc nhị ca ở đây, ta liền nhờ huynh ấy đến xem cho đệ"

Mạc Huyền Vũ thấy trên mặt hắn có vẻ không có gì khác thường, nói: "Vậy làm phiền Trạch Vu Quân bắt mạch giúp ta."

"Khách khí."

Bắt mạch xong, Lam Hi Thần sắc mặt nhẹ nhàng, nhìn vào ánh mắt quan tâm của Kim Quang Dao, nói: "Huyền Vũ không có việc gì, yên tâm đi."

Mạc Huyền Vũ cười: "Ca ca, đệ đã nói đệ không có việc gì rồi mà. Thành Mỹ cũng thật là, việc nhỏ như vậy cũng phải nói với huynh, làm huynh lo lắng suông."

Kim Quang Dao nhẹ nhàng thở ra, lại vẫn xụ mặt: "Đệ còn lắm miệng! Lần này xem như may mắn, lần sau nếu đệ lại dám gặp nguy hiểm mà không nói cho ta, cứ chờ ta phạt đệ đi."

Mạc Huyền Vũ le lưỡi: "Ca ca muốn phạt, A Vũ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn chịu."

"Đệ..." Kim Quang Dao lắc đầu, quay sang Lam Hi Thần: "Đa tạ nhị ca."

Lam Hi Thần dịu dàng nhìn Kim Quang Dao, cười: "Tạ ta làm cái gì. Huyền Vũ là đệ đệ của đệ, đương nhiên cũng coi như là đệ đệ của ta."

Kim Quang Dao đang bên cạnh, Mạc Huyền Vũ chỉ nhướng mày nhìn y, không nói nhiều

Gần đây Kim Quang Thiện rất thích đến Thương Sơn, Kim Quang Dao mấy phen nhắc nhở lão cũng không thèm để ý, dường như đã hoàn toàn buông xuống cảnh giác với Kim nhị gia

Nhưng người Kim Quang Dao an bài lão đều mang theo hết, cũng coi như yên tâm, nhìn dáng vẻ của Kim Quang Thiện mỗi lần hứng thú vội vàng, xem ra Kim nhị gia cũng tìm cho lão không ít "đồ chơi" mới lạ.

Hôm qua Kim Quang Thiện lại đi Thương Sơn, sáng nay phái người về truyền tin bảo Kim Quang Dao tới đón lão. Kim Quang Dao thở dài, đem sự vụ bách gia tạm thời ủy thác cho Lam Hi Thần, mang theo Tiết Dương đến Thương Sơn.

Tới biệt quán Thương Sơn, Kim Quang Dao theo người hầu dẫn đường đến chỗ của Kim Quang Thiện, lại thấy Kim nhị gia không biết từ nơi nào đi ra, nhìn trang phục thì có vẻ muốn ra ngoài.

"Tiên đốc."

"Nhị thúc."

Kim nhị gia cười cười, nói: "Tiên đốc tới đón đại ca à?"

"Phải. Phụ thân phái người truyền lời bảo con tới đón ông ấy."

"A, thật không phải, đại ca mới vừa rồi uống quá nhiều rượu, bây giờ đang... E là không tiện lên đường ngay được."

Kim Quang Dao lắc đầu, có chút buồn rầu nói: "Ồ? Vậy đúng là khó làm..."

"Thực ra cũng không sao, ta đã phái người đưa trà giải rượu cho đại ca rồi. Nếu tiên đốc cảm thấy không thú vị, vậy để ta tiếp khách."

"Không làm phiền nhị thúc, nhị thúc muốn ra ngoài?"

"Ừ, có hẹn với bằng hữu."

"Nếu đã thế, nhị thúc mau đi đi, con ở gian ngoài chờ phụ thân là được."

"Vậy, ta đây xin lỗi không tiếp được." Kim nhị gia chắp tay với Kim Quang Dao, rời đi

Kim Quang Dao cùng Tiết Dương tới gian ngoài phòng của Kim Quang Thiện.

"Tông chủ, nhị gia mới vừa sai người đưa canh giải rượu tới, ta đút cho ngài uống nhé."

Kim Quang Thiện rõ ràng uống rất nhiều, cao giọng lè nhè: "Được!"

Bên trong truyền đến tiếng Kim Quang Thiện cùng nữ nhân vui cười, nghe thanh âm có vẻ không chỉ có một nữ nhân. Kim Quang Dao nhìn Tiết Dương, xua xua tay, bảo nó theo mình đi ra xa chút, lại nghe thấy có nữ nhân cười hì hì nói: "Có điều... Tông chủ, uống canh giải rượu làm gì? Chẳng lẽ ngài sợ con trai tiên đốc kia của ngài hay sao?"

Kim Quang Thiện hừ một tiếng, nói: "Cái gì mà tiên đốc? Một thằng oắt con mà thôi. Ông đây việc gì phải sợ nó?"

"Tông chủ, ta nghe người ta bảo, con trai tiên đốc kia của ngài là do ngài cùng một vị tài nữ yên hoa Vân Mộng đêm xuân mấy độ sinh ra, là thật hay giả vậy?"

"A, nghe ai nói thế?" Kim Quang Thiện say khướt, cười hỏi

"Mọi người đều đồn như vậy, chẳng lẽ là thật à?"

Kim Quang Thiện dường như xác nhận tính chân thật

"A, tông chủ năm đó nhất định rất thích tài nữ yên hoa kia, bằng không sao có thể có con với cô ấy?"

"Còn không phải sao! Ta nghe nói năm đó vị tài nữ yên hoa Vân Mộng kia lấy thơ từ ca phú nổi danh, điên đảo chúng sinh đấy!"

"Lời... không thể nói như vậy. Ta bây giờ phát hiện, nữ nhân biết ít mấy cái đó cũng không có gì không tốt. Nữ nhân đọc qua chút sách vở, luôn tự cho mình là cao hơn những nữ khác một đoạn, đòi hỏi rất nhiều, suy nghĩ viển vông phi thực tế, phiền phức nhất."

"Đúng vậy, đọc nhiều sách thì có lợi gì đâu. Ta nghe nói cô ta cuối cùng bởi vì làm mình làm mẩy, bị khách nhân đánh một trận, bệnh chết ở thanh lâu."

"Hả?" Nữ tử hầu rược có vẻ hơi kinh ngạc, làm nũng nói: "Xem ra vẫn nên trang điểm cho xinh đẹp, hầu hạ tốt tông chủ của chúng ta mới là đúng."

"Nhưng mà, tông chủ, ngài vì sao chưa chuộc thân cho tài nữ yên hoa kia? Dù sao cũng sinh cho ngài một đứa con mà!"

"A..." Kim Quang Thiện như lầm bầm lầu bầu, lại như đang nói với các nữ nhân kia: "Nếu chuộc thân cho thị tìm tới Lan Lăng, còn không biết dây dưa đến khi nào mới xong. Ngoan ngoãn ở yên đó, nói không chừng còn có thể an ổn mấy năm, nửa đời sau cũng không lo ăn mặc."

"Ha ha ha, có điều, đứa con này của ngài thật sự có bản lĩnh, vừa mới cập quan đã làm tiên đốc rồi."

"Bản lĩnh? Làm tiên đốc thì có ích lợi gì? Biết người khác xầm xì về nó thế nào không?" Kim Quang Thiện hừ một tiếng: "Làm cái gì mà cứ nhất định phải sinh một đứa con trai? Con của kỹ nữ, trông cậy được gì... Aiiii, đừng nhắc tới nữa."

"Được, tông chủ nói không nhắc tới nữa thì không nhắc tới nữa. Nào, ta đút ngài ăn canh."

Kim Quang Dao ở ngoài cửa, nghe không sót một chữ. Hắn có trí nhớ cực tốt, tương lai vài chục năm, thậm chí trăm năm sau, những lời này vẫn có thể đọc lại làu làu.

Tiết Dương nhìn sắc mặt hắn phảng phất đọng lại tươi cười, Hàng Tai ra khỏi vỏ, định đá cửa vào, lại bị hắn đè lại

Kim Quang Dao cười cười với nó, nói: "Thành Mỹ, ông ta say mà thôi."

Nhưng nụ cười này của Kim Quang Dao làm Tiết Dương cảm thấy nhìn không nổi, thu kiếm, xoay người đến bàn gian ngoài ngồi xuống, tùy tay cầm một trái cây mà gặm

Kim Quang Dao đứng ngoài cửa một nén nhang, mới sửa sang lại y quan, gõ cửa:

"Phụ thân, con tới đón cha."

"A Dao, đêm đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Lam Hi Thần bỏ quyển trục trong tay xuống, duỗi tay rút cái Kim Quang Dao đang cầm ra, đè lại cổ tay không biết đang lần mò đi đâu của Kim Quang Dao, nói: "Hôm nay đệ qua lại bôn ba, cũng mệt mỏi rồi."

"Nhị ca, huynh nghỉ ngơi trước đi, đệ xem xong chồng này rồi ngủ." Kim Quang Dao cười cười, gọi người hầu tới chuẩn bị bể tắm nước nóng

Lam Hi Thần bất đắc dĩ, đứng dậy nói: "Ta đi tắm trước, ở tẩm điện chờ đệ."

Kim Quang Dao gật đầu xem như đồng ý, Lam Hi Thần mới rời đi

Người hầu đã chuẩn bị sẵn nước tắm, Lam Hi Thần nghĩ tới Kim Quang Dao hôm nay khác thường, trong lòng hơi bất an, thoát y vào nước, nhắm mắt ngẫm nghĩ, bỗng nghe thấy có người tới gần

Mở mắt ra nhìn, là Tiết Dương

"Thành Mỹ, ngươi tới đây làm cái gì?" Lam Hi Thần khẽ nhíu mày

"Hì, con tới chà lưng cho sư phụ." Tiết Dương vẫy vẫy khăn trên tay, cười nói

Lam Hi Thần hơi nhướn mày, hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Tiết Dương bày ra vẻ mặt rất sùng bái: "Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được sư phụ."

Lam Hi Thần không phản ứng nó, nói: "Cảm xúc của A Dao hôm nay không ổn."

Tiết Dương giảo hoạt cười, hỏi: "Sư phụ, ngài có định giúp người trong lòng của ngài giết cha không?"

Đồng tử Lam Hi Thần chấn động, nhìn về phía Tiết Dương

Tiết Dương vẫn cười, nói: "Ban ngày, ta với hắn đi đón lão ngựa giống Kim Quang Thiện kia, vừa lúc gặp lão đang tâm sự với vũ nữ, lão ngựa giống đó nói..."

' Nhưng mà, tông chủ, ngài vì sao chưa chuộc thân cho tài nữ yên hoa kia? Dù sao cũng sinh cho ngài một đứa con mà! '

' Nếu chuộc thân cho thị tìm tới Lan Lăng, còn không biết dây dưa đến khi nào mới xong. Ngoan ngoãn ở yên đó, nói không chừng còn có thể an ổn mấy năm, nửa đời sau cũng không lo ăn mặc. '

' Làm tiên đốc thì có ích lợi gì? Biết người khác xầm xì về nó thế nào không? '

' Làm cái gì mà cứ nhất định phải sinh một đứa con trai? Con của kỹ nữ, trông cậy được gì... Aiiii, đừng nhắc tới nữa. '

Trong thư phòng điện Phương Phỉ, Kim Quang Dao lẳng lặng phê duyệt sự vụ, nhìn đến một phần, là đại công tử Liễu Châu Tề thị phòng hỏa thiêu thanh lâu làm mấy chục người bỏ mạng, muốn hắn tới chủ trì công đạo

"A..." Kim Quang Dao hừ nhẹ một tiếng, chấn vỡ quyển trục trên tay, nhắm mắt lại, nhìn một vòng minh nguyệt ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc

Đứng dậy, tắm gội qua loa một phen, tới tẩm điện, ngọn nến vẫn còn sáng nhưng Lam Hi Thần đã ngủ say, hơi thở sâu và đều đặn, lông mi thật dài như cây quạt nhỏ, gương mặt kia dưới ánh nến, hình dáng rõ ràng, thêm vài phần cảm giác sắc bén.

Kim Quang Dao đứng bên giường, lẳng lặng nhìn người này, chậm rãi cong khóe môi, tay chân nhẹ nhàng nằm xuống. Hồi lâu, người bên cạnh vẫn ngủ say, hắn thật cẩn thận nhích nhích sang bên đó, nghiêng thân dựa vào vai Lam Hi Thần, vừa lòng đi vào giấc ngủ

Giờ Dần, Lam Hi Thần đang "ngủ say" mở to mắt, lẳng lặng nhìn tiên đốc "rúc vào" mình, trong mắt toát ra đau đớn khó có thể miêu tả, một tay khác nắm chặt lấy tay hắn, không tiếng động thở dài, lơ đãng xoay người, ôm người kia vào lòng.

"Mẹ, sao phụ thân không tới thăm chúng ta? Bọn họ đều nói, nói..."

"A Dao, đừng nghe những tiện nhân đó nói bậy. Phụ thân con là nhân vật rất ghê gớm cua tu tiên thế gia, chỉ vì ông ấy có nỗi khổ riêng nên mãi mới không tới đón chúng ta. Con nhé, phải ngoan ngoãn đọc sách, hiểu lý lẽ, cũng phải chăm chỉ luyện kiếm, tương lai phụ thân con tới đón chúng ta, trở về bên kia con mới không bị người khác coi thường. Đã hiểu chưa?"

"Ưm, mẹ, con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn đọc sách, luyện kiếm."

"A Dao ngoan quá."

...

"Mạnh Dao, mẹ của ngươi là Mạnh Thơ phải không?"

"Ta..."

"Ha ha, ta cứ tưởng thần đồng nơi nào tới, náo loạn nửa ngày, hóa ra là thằng con của kỹ nữ! Ha ha ha......"

"Con của kỹ nữ, thế mà cũng dám vác mặt tới học đường, ghê tởm."

"Mau cách xa nó ra một chút. Nó từ nhỏ lớn lên ở cái chốn đó, không biết trên người dơ bẩn cỡ nào đâu!"

...

"Phụ thân nó thật sự là nhân vật lớn của gia tộc tu tiên mà? Chuộc thân cho một nữ tử yên hoa, cho mụ một số tiền nuôi con, chẳng phải rất dễ dàng sao? Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

"Mẹ! Ông buông mẹ tôi ra!"

"Ta đã bảo ngươi không được lên lầu rồi mà! Đi xuống! Xuống mau!"

"Xấu xí mà còn bày vẽ, kỹ nữ già còn đem tưởng mình son rỗi lắm!"

...

"Mẹ, mẹ sẽ không chết đâu, con sẽ cứu mẹ. Con đi tìm thầy lang, con đi..."

"A Dao, A Dao! Khụ khụ khụ......"

"Mẹ, con đây, con đây. Con ở đây... Mẹ..."

"A Dao, mẹ không ổn rồi."

"Không đâu! Mẹ, mẹ sẽ khỏe mà."

"A Dao, con nghe mẹ nói... Khụ khụ... Cái này...... Cái này là... phụ thân con năm đó để lại cho mẹ... Ông ấy nói tình cảm của ông ấy với mẹ giống như... giống như trân châu này, trong sáng, thuần túy."

"Mẹ..."

"Con ngoan, là mẹ... là mẹ hại con... Con... Con mang theo cái này... Đi... Đi Lan Lăng, đi tìm phụ thân con."

"Mẹ..."

"Ông ấy là đương gia của Lan Lăng Kim thị, ông ấy sẽ đối xử tốt với con, con cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ông ấy... Khụ khụ...... Ông ấy là phụ thân của con, con phải... phải ngoan... hiếu thuận với ông ấy."

"Mẹ, con sẽ, con sẽ... Đừng nói nữa, mẹ..."

"A Dao, đừng oán hận ông ấy, mẹ thật sự... thật sự vui..."

"Mẹ!!!"

...

"Thứ gì! Tông chủ nói chưa bao quen ai tên Mạnh Thơ, càng không có con cái gì hết! Mau cút đi."

"Nhưng mà tôi... Kia..."

"Nhưng nhị cái gì, cút mau!"

"Tín vật của mẹ tôi... A!"

"Hừ, kỹ nữ sinh cũng dám tới Kim Lân Đài, không biết tự lượng sức mình."

...

"A Dao! A Dao! Tỉnh dậy đi, A Dao!"

"Hức." Cuối cùng tỉnh lại từ cơn ác mộng tưởng như không có hồi kết, Kim Quang Dao thở dốc mấy hơi, sắp sửa mở miệng lại được Lam Hi Thần nhẹ nhàng ôm lấy

"A Dao, không sao đâu, không phải sợ, đừng khổ sở. Ta sẽ luôn ở bên đệ, ta sẽ vĩnh viễn... vĩnh viễn đỡ được đệ."

Kim Quang Dao trợn to hai mắt, trong mắt như có gì nóng rực chảy xuống, chậm chạp ôm ngược lại Lam Hi Thần, ngón tay trắng bệch.

"Nhị ca..."

"A Dao, ta với tẩu tử của đệ muốn qua Vân Mộng ở mấy hôm. Trong thời gian này, phụ thân bên kia..."

Giữa hè đã đến, Kim Quang Thiện lại vẫn không rời Kim Lân Đài, Lam Hi Thần cùng Nhiếp Minh Quyết cũng chưa nhắc lại việc này, Kim Tử Hiên tất nhiên vui mừng. Tuy nói Kim Quang Thiện lâu lâu ở bên ngoài lêu lổng, làm Kim phu nhân tức muốn hộc máu, nhưng tóm lại cha mẹ đều ở bên người, trong lòng vẫn yên tâm.

Lần trước sau khi Kim Quang Dao đón Kim Quang Thiện từ Thương Sơn về, dường như lạnh nhạt đi rất nhiều, có điều hắn thân là tiên đốc, quả thực công việc bề bộn

Không có con là tiên đốc tiếp ứng, lại kìm nén không được sắc tâm của mình, cuối cùng chuyển hướng nhằm sang đứa con trưởng bảo bối. Kim Tử Hiên tuy vô cùng chán ghét phụ thân lạm tình, nhưng vì gia tộc hòa thuận, đành bất đắc dĩ gánh vác trọng trách đi tiếp đón Kim Quang Thiện

Mấy ngày trước Vân Mộng truyền đến tin tức, nói là Giang Trừng săn đêm bị thương, Giang Yếm Ly lo lắng không thôi, Kim Tử Hiên tất nhiên cùng theo về Vân Mộng, sáng sớm liền tới điện Phương Phỉ dàn xếp với đệ đệ

"Huynh trưởng yên tâm, đệ sẽ chiếu cố tốt phụ thân." Kim Quang Dao gật đầu đồng ỳ. "Tới Vân Mộng rồi, thay đệ vấn an Vãn Ngâm."

"Ừm, A Dao, vất vả đệ."

Kim Quang Dao lắc đầu: "Huynh trưởng nói vậy làm gì."

Tiễn nhà Kim Tử Hiên đi, Kim Quang Dao cực bất đắc dĩ, Tiết Dương mấy hôm nay đi ra ngoài làm việc, ngày mai mới về

Thở dài, gọi theo mấy hạ nhân, đi đến Thương Sơn

Chỉ là, nếu hắn biết lần này sẽ có hậu quả như vậy, có lẽ sẽ không tự mình đi tẫn hiếu làm chi.

Trước khi mất ý thức, ánh trăng sáng của hắn chiếu vào trái tim, như người sắp chết đuối vớ được cọc.

"Nhị ca, giúp đệ..."