Tỏa Hồn

Chương 93




Đã một tháng trôi qua kể từ ngày tà giáo tấn công Tứ Phương Thành. Tuy rằng có tổn thất nghiêm trọng nhưng do nhân thủ nhiều nên tu sửa cũng khá nhanh. Lúc Mộ Sơ Lương đến nơi Tứ Phương Thành đã trở về dáng vẻ một tòa thành cẩm tú.

Người đón Mộ Sơ Lương vào thành là Nam Trần, thương thế của y đã khỏi nhiều rồi, chỉ là thân thể còn hơi suy nhược, Thành chủ không yên tâm để y đi tương trợ cho chính đạo nên giao lại sự vụ trong thành cho y quản lý. Nam Trần đưa Mộ Sơ Lương vào trong thành, trên đường hai người cũng không có mấy lời để nói mãi khi sắp đến nơi ở của Sở Khinh Tửu, Nam Trần mới nói một câu: "Lần này không phải Sở Khinh Tửu đi thì không được sao?" Trước khi vào Tứ Phương Thành Mộ Sơ Lương đã nói rõ mục đích đến của mình rồi.

Nghe Nam Trần hỏi vậy, Mộ Sơ Lương hơi khựng lại, nói: "Tiểu Sở gần đây có khỏe không?"

"Không biết là khỏe hay không, ngươi cứ vào trong xem rồi biết." Nam Trần lắc đầu, dẫn Mộ Sơ Lương đến trước nơi ở của Sở Khinh Tửu.

Khi hai người tới nơi vừa đúng lúc gặp Thu Đường chuẩn bị ra về. Nam Trần nhìn thanh kiếm trong tay Thu Đường, hỏi hắn: "Thiếu chủ lại tới tìm hắn luyện kiếm nữa à?"

Thu Đường gật đầu, không khỏi cau mày nói: "Tên đó ra tay càng ngày càng ác liệt rồi."

Mộ Sơ Lương đại khái đã biết "tên đó" mà Thu Đường nói là ai.

Thu Đường không muốn phí lời, bây giờ trong lòng hắn đang rất bực mình, nhanh chóng phất tay rời đi. Nam Trần đưa Mộ Sơ Lương đến trước cửa tiểu viện của Sở Khinh Tửu rồi dừng bước để Mộ Sơ Lương tự đi vào.

Mộ Sơ Lương gật đầu, cất bước đi vào tiểu viện.

Tứ Phương Thành rất rộng lớn nên diện tích mỗi căn viện không hề nhỏ. Căn tiểu viện mà Sở Khinh Tửu đang ở này có cả hồ nước và một cái đình nhỏ bên hồ, tán lá rũ xuống bên cạnh, mấy nụ hoa màu tím nở rộ trên mặt hồ. Cảnh tượng đầy nhàn hạ, ưu nhã, nhưng người ngồi trong đình có vẻ không được như thế. Hắn ngồi cạnh bàn, ôm trong lòng một con tiểu hồ ly màu trắng, đang thì thầm nói gì đó với nó.

Mộ Sơ Lương bước vào, vẻ mặt có hơi sửng sốt nhìn tiểu hồ ly, một lúc sau mới nhận ra: "Đây là con hồ ly theo bên cạnh Tô Tiện lúc trước sao?"

"Ừ." Sở Khinh Tửu nghe đến tên Tô Tiện khựng lại một chút rồi gật đầu, "Lần trước A Tiện đột nhập Quỷ Môn lấy ngọc bội nhưng bị phát hiện, A Tiện bị đưa về Huyền Nguyệt Giáo, dì Nguyệt đã dẫn theo tiểu hồ ly này về Tứ Phương Thành."

Hắn cúi đầu nhìn tiểu hồ ly, một người một hồ ly mắt to trừng mắt nhỏ, Sở Khinh Tửu cau mày nói: "Sau này A Tiện đến Tứ Phương Thành rồi lại bận thương lượng chuyện của vạn linh ma tâm với Thành chủ suốt nên quên luôn nó."

Mộ Sơ Lương cười cười, đi vào trong đình, ngồi xuống trước mặt Sở Khinh Tửu, hắn vươn tay ra định sờ lông tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly có vẻ hơn sợ hắn, nó rút vào lòng Sở Khinh Tửu không dám nhúc nhích.

Sở Khinh Tửu nói: "Nó chỉ biết ngoan ngoãn với A Tiện, còn lại với người khác toàn giả chết."

Mộ Sơ Lương nhướng mày, bỏ tay xuống: "Thấy ngươi như vậy ta cũng yên tâm rồi."

Sở Khinh Tửu im lặng, ngước mắt nhìn Mộ Sơ Lương. Có cơn gió thổi qua căn viện mang theo những bông hoa tím nho nhỏ rơi lên mặt bàn đá. Sở Khinh Tửu nhìn một lúc, nói: "Dạo này bên ngoài loạn thành một cục rồi chứ nhỉ? Ta thấy sắc mặt ngươi hơi tiều tụy đó, bận tới mức không có thời gian nghỉ ngơi chứ gì."

"Thiên hạ có bao giờ yên bình đâu, nói loạn thì cũng chỉ là chuyện trong tối bày ra ngoài ánh sáng thôi." Mộ Sơ Lương lắc đầu mỉm cười, thấp giọng nói, "Sớm đã quen rồi."

"Tiểu Mộ." Sở Khinh Tửu nghiêm túc nhìn Mộ Sơ Lương nói, "Đây là con đường mà ngươi chọn ư?"

"Hử?" Mộ Sơ Lương lắc đầu, "Ta chưa từng chọn."

Hai người quen biết nhau từ bé, bọn họ đều biết dáng vẻ thuở ban đầu của nhau là như thế nào, sau này càng nhiều càng nhiều chuyện xảy ra, tuy từng là bằng hữu nhưng đã rất lâu rồi chưa ngồi xuống nói chuyện với nhau. Thời khắc này, bọn họ ngồi trong viện hứng gió lạnh nói chuyện quá khứ và tương lai, cả hai đều không khỏi thổn thức. Sở Khinh Tửu điềm tĩnh nhìn Mộ Sơ Lương, Mộ Sơ Lương nói xong rồi bất giác bật cười, nói: "Mộ gia là thủ lĩnh Bát đại thế gia mà ta là người của Mộ gia, tránh nhiệm gắn liền với ta, ta không còn chọn lựa cũng không thể trốn chạy. Huống chi ta cũng muốn biết mình có thể đi đến bước nào." Hắn ngừng lại, quay sang Sở Khinh Tửu: "Tiểu Sở, còn ngươi thì sao?"

"Ta?" Sở Khinh Tửu hỏi ngược lại.

Mộ Sơ Lương gật đầu chờ câu trả lời của Sở Khinh Tửu.

Sở Khinh Tửu ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài tiểu đình, thấp giọng nói: "Sở gia bọn ta không lắm chuyện như Mộ gia các ngươi, từ nhỏ cha đã chẳng lo lắng gì tới ta, ta muốn làm gì thì làm ông ấy cũng lười quan tâm. Thiên hạ thế nào ta cũng không quản nổi, đối với ta chẳng có chuyện quan trọng nào nhất định phải hoàn thành cả."

Giọng hắn ngày càng nhỏ, đến cuối cùng chợt quay đầu nói với Mộ Sơ Lương: "Đến bây giờ ta có hơi ngưỡng mộ ngươi đấy."

Mộ Sơ Lương lắng nghe, không đáp. Sở Khinh Tửu cười khổ nói: "Những ngày qua ta đang nghĩ liệu ta phải làm gì đây. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui trong đầu chỉ có mỗi A Tiện."

"Ngươi muốn đi tìm muội ấy?" Mộ Sơ Lương nói.

Sở Khinh Tửu gật đầu, vò vò đám lông trên lưng tiểu hồ ly, cụp mắt nói: "Ngươi tới tìm ta không phải cũng vì muốn ta đi tìm nàng sao?"

Mộ Sơ Lương tỏ ra vô tội lắc lắc tay, Sở Khinh Tửu nhướng mày đứng dậy nói: "Biết rồi, ta đi thu dọn hành lý ngày mai sẽ xuất phát. Bọn ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau thì hơn, trước đó ta không dám nói hiện tại nghĩ lại, ngày đó sớm muộn cũng tới, có kéo dài tiếp cũng không thay đổi được gì."

"Ba ngày sau Tô Tiện sẽ đi qua Sương Thành." Mộ Sơ Lương đứng dậy, nói.

Sở Khinh Tửu hơi khựng lại, ngoái đầu nói: "Được rồi, ngươi về lo chuyện Thiên Cương Minh của ngươi đi, ta mà ngăn cản Tô Tiện thành công, khi về ngươi phải cảm ơn ta đàng hoàng đó."

Mộ Sơ Lương cười nói: "Mời ngươi uống rượu."

"Tới lúc đó rồi nói!" Sở Khinh Tửu quay người đi về phòng. Mộ Sơ Lương đứng trong đình một lúc rồi cũng rời khỏi tiểu viện, nói một tiếng với Nam Trần canh chừng ở ngoài sau đó xuất phát về Thiên Cương Minh luôn.

Thực tế, Sở Khinh Tửu không chờ đến sáng ngày hôm sau, buổi chiều hôm đó hắn tạm biệt những người trong thành xong rồi đi thẳng đến Sương Thành. Trước khi đi, tiểu hồ ly chạy theo tới cửa, Sở Khinh Tửu trừng mắt với nó, không mang nó theo chỉ khẽ nói: "A Tiện không cần ta nữa tất nhiên cũng chẳng cần ngươi." Tiểu hồ ly cào cào mu bàn tay Sở Khinh Tửu, hắn lập tức rút tay lại, nghiêm túc nói: "Có khi ta đưa A Tiện về được thì sao? Ngươi ngoan ngoãn ở lại chờ đi nhé."

Mộ Sơ Lương đã báo lại hành tung của Tô Tiện cho Sở Khinh Tửu biết nên sau khi rời khỏi Tứ Phương Thành, Sở Khinh Tửu đi ngay đến Sương Thành.

Thật ra trước đó Sở Khinh Tửu với Tô Tiện từng đến nơi này, sau này Sở Khinh Tửu gặp chuyện, Tô Tiện gặp được tà thủ Vạn Sênh ở ngoại ô Sương Thành, Vạn Sênh mới giao con rối cho Tô Tiện. Trải qua biết bao nhiêu chuyện, một lần nữa trở về nơi này khó tránh Sở Khinh Tửu cảm thấy thật trùng hợp.

Hắn thuê một khách điếm trong Sương Thành xong rồi lại chạy đi tìm cửa tiệm rèn, vất vả cả ngày mới về lại khách điếm. Hắn đi từ Tứ Phương Thành tới Sương Thành chỉ mất một ngày, theo như Mộ Sơ Lương nói thì bọn người Tô Tiện phải hai ngày sau mới đi qua Sương Thành nên Sở Khinh Tửu không gấp lắm, hắn chỉ muốn chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ để gặp lại Tô Tiện.

Nhưng không ngờ rằng hành trình của Tô Tiện lại được đẩy nhanh không ít.

Càng khiến người ta bất ngờ là, bọn người Tô Tiện ở ngay trong khách điếm Sở Khinh Tửu đang ở.

Lúc từ tiệm rèn về, tay trái Sở Khinh Tửu ôm một túi đồ, tay phải cầm một thanh kiếm huyền thiết, cả người có hơi bẩn một tí.

Sở Khinh Tửu Sở công tử danh chấn thiên hạ mọi khi sẽ không làm chuyện khiến mình mất hình tượng vậy đâu, nhưng tim Sở Khinh Tửu đem đặt ở chỗ Tô Tiện mất rồi nào có còn quan tâm nhiều thứ vậy làm gì. Với lại hắn chưa hành tẩu giang hồ bao giờ, ngươi quen biết hắn cũng chẳng bao nhiêu, hắn không cần cố kỵ cái gì. Nhưng trùng hợp là ở chỗ, hôm đó Sở Khinh Tửu vừa đặt chân vào khách điếm đã bắt gặp mấy gương mặt quen thuộc.

Sở Khinh Tửu ở Huyền Nguyệt Giáo mấy năm trời, cho dù không muốn quen với những người trong Huyền Nguyệt Giáo cũng phải quen. Và lúc này, mấy người bọn họ đang nhỏ giọng bàn chuyện gì đó với chưởng quầy khách điếm. Sở Khinh Tửu lập tức quét mắt nhìn một vòng khách điếm, rất nhanh hắn đã tìm thấy Tô Tiện trong đám người.

Tô Tiện vẫn mặc váy đỏ như lúc trước, bên cạnh nàng là một tiểu nha đầu, nha đầu đó mặt tươi như hoa hình như đang nói chuyện gì rất thú vị với Tô Tiện. Tô Tiện yên lặng lắng nghe, trên mặt không có cảm xúc gì.

Một khoảng thời gian không gặp, Tô Tiện không có gì thay đổi.

Sở Khinh Tửu không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, hắn đứng chôn chân ở ngoài cửa khách điếm, nhìn nàng từ xa xa, trong đầu hiện lên những hình ảnh lúc trước của hai người.

Tô Tiện mà hắn biết và bóng người trước mắt này dường như hoàn toàn khác nhau.

Hình như Tô Tiện đang thất thần, nàng ngồi ở trong góc cụp mắt không nói gì, càng không phát hiện Sở Khinh Tửu, hắn cũng không qua đó. Bây giờ cả người hắn bẩn như vậy, thậm chí tới mấy người Huyền Nguyệt Giáo kia cũng không ai nhận ra hắn, khách điếm người tới người đi rất nhiều ai lại rảnh quan tâm một người không liên quan. Sở Khinh Tửu ẩn khí tức trên người đi, cúi thấp đầu, đi qua dòng người bước chân lên lầu hai.

Sắc trời đã tối, Sở Khinh Tửu biết nếu Huyền Nguyệt Giáo bọn họ đã tới khách điếm thì sẽ không vội rời đi ngay, ít nhất cũng phải tới sáng ngày mai.

Tình báo của Mộ Sơ Lương là có từ Thiên Cương Minh, tình báo của Thiên Cương Minh hiếm khi có sai sót. Sở Khinh Tửu biết hành động lần này của Tô Tiện bọn họ là tìm hồn phách Ma quân Hòa Anh, việc này vốn không nên gấp như thế, hiện tại đột nhiên thay đổi hành trình vậy chỉ có một lý do thôi, đó là chuyện hồn phách Ma quân Hòa Anh xảy ra vấn đề nào đó rồi.

Nhưng hồn phách tới cái bóng còn không có thì xảy ra chuyện gì được?

Sở Khinh Tửu định đợi trong khách điếm, sau đó âm thầm trà trộn vào đám người Huyền Nguyệt Giáo do thám tình hình nhưng ai dè, hắn còn chưa kịp hành động, trong sảnh dưới lầu khách điếm bất ngờ có xung đột.

Động thủ là đệ tử Huyền Nguyệt Giáo với Huyền Dương Phái. Mấy đệ tử bên Huyền Dương Phái có vẻ là đuổi theo Tô Tiện tới đây, muốn ngăn cản hành động của các nàng. Vừa thấy Tô Tiện bọn họ đã rút kiếm muốn động thủ.

Sở Khinh Tửu đứng trên lầu liếc đệ tử Huyền Dương Phái một cái, không kìm được vỗ trán. Chẳng hiểu nổi Tam môn thất phái nghĩ cái gì mà lại phái mấy tên tiểu tử trẻ người non dạ này tới làm chuyện mù quáng nữa.