Chương 7: Sổ Tay
Reng reng reng reng reng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, một nhóm học sinh vội vàng ngồi vào chỗ, chẳng ai để ý đến sự khác thường của hai người Tần Đạo và Lâm Kỳ. Tần Đạo đi vào ghế ngồi một cách mờ nhạt. Trong đầu hắn, hai thái cực đối lập đang cạnh tranh với nhau liên tục như âm dương thái cực.
Thầy giáo bước vào lớp, ông thực hiện nhiệm vụ giảng dạy, người này tên là Thức Tổ, chuyên về môn toán.
"Hôm nay chúng ta sẽ học về tích phân, các em hãy mở sách trang 58."
Tần Đạo cùng mọi người mở sách trang 58 theo bản năng, con mắt hắn vô thức nhìn bảng, Thức Tổ viết ra phương trình về diện tích hoặc diện tích tổng quát hóa, hàm đa thức và hàm lượng giác. Tần Đạo không hiểu gì.
Khung cảnh xung quanh hắn bắt đầu biến ảo dần. Đám lửa cháy ở nơi một nhóm người lạ đứng, lửa ngày càng lớn, đột ngột bùng lên, thiêu đốt họ thành tro, lửa xuyên thủng da thịt, máu chảy xuống như những chất nhầy đầy mỡ, khuôn mặt dần bị hòa tan.
Tuy nhiên, họ không có phản ứng gì, mặc kệ bị lửa thiêu đốt thành tro. Tần Đạo cũng đứng chung và bị thiêu đốt. Ánh mắt hắn trở nên điên cuồng và mất đi sự tỉnh táo.
"Các người điên hết rồi!"
Tần Đạo thét to.
"Tần Đạo, em có đang nghe giảng không?"
Thức Tổ đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tần Đạo, lời nghiêm khắc. Tiếng lớn làm Tần Đạo tỉnh dậy một chút, hắn nhìn Thức Tổ một cách ngơ ngác.
"Có chuyện gì vậy thầy?"
"Nãy giờ thầy thấy em chỉ nhìn về một hướng."
"Hướng nào vậy?" Tần Đạo không hiểu lắm, đắm chìm trong mơ màng, hắn không biết trong cuộc sống hắn vừa làm gì.
"Không cần phủ nhận, tý nữa em xách cho tôi 15 xô nước để tưới cây."
Thức Tổ nói với sự bực tức và thất vọng, sau đó ông ta rời khỏi bàn của Tần Đạo, vì hắn không có phản ứng gì. "Hãy để tôi xem cuối năm em có thể làm gì với thái độ học tập đó."
Buổi học trôi qua nhanh chóng, Tần Đạo không nhận ra bất cứ điều gì đang xảy ra xung quanh, mọi thứ trong mắt hắn chỉ tồn tại trong 5 phút, nhưng giờ đây đã trôi qua 240 phút.
"Tần Đạo, ngươi còn đứng đấy làm gì, mau về đi."
Lâm Kỳ đứng ở cửa lớp gọi hắn về. Tần Đạo không có cách nào khác, hắn dựa vào bản năng của mình để làm việc.
Phản ứng chậm làm Lâm Kỳ mất kiên nhẫn.
"Đợi tí, ngươi nhớ đưa cho ta cuốn sổ ghi lại nghi thức của ngươi, nó thực sự có thể triệu hồi linh hồn."
"Nếu không phải vì ngươi muốn thử nó, ta sẽ không đợi ngươi ở đây."
Lâm Kỳ nhăn môi, hắn gật đầu và cùng Tần Đạo đi về. Tần Đạo quyết định không về cùng muội muội sau khi học, điều này thường xảy ra, hiếm khi hắn trở về cùng muội ấy, muội ấy tự về được.
Hai người lấy sách vở và vội vã rời khỏi trường. Tần Đạo và muội muội cũng hiếm khi cùng nhau về.
Hôm nay Tần Đạo cần phải hỏi Lâm Kỳ rõ ràng hơn.
Sau khi suy nghĩ, nếu Lâm Kỳ không lợi dụng thì khó có khả năng hắn sẽ tới nhà Tần Đạo.
Lâm Kỳ là bạn thân của Tần Đạo, nhưng hai người lại ở hai hướng khác nhau, Tần Đạo phải đi ngược chiều để đến nhà Lâm Kỳ.
"Đi nhanh lên, Ta sẽ đưa ngươi cuốn sổ mà ta ghi lại các nghi thức, sau đó ngươi có thể về ngay, đã gần 6 giờ rồi."
Lời nói của Lâm Kỳ có vẻ lo lắng, hắn cảm thấy mình có lỗi, bình thường thì hắn sẽ giúp đỡ người bạn thân Tần Đạo. Nhớ lại từ ngày xưa đến giờ, Tần Đạo và Lâm Kỳ là anh em thân thiết nhất, chuyện này cũng một phần do Lâm Kỳ.
"Đã biết."
Hai người chạy về một mạch, Tần Đạo làm mọi thứ theo bản năng, vẫn giữ thái độ im lặng và ít nói.
Hai người đến tận nhà Lâm Kỳ, đó là một tiệm bán đồ ăn vặt, kín mít bên ngoài chỉ có hai cánh cửa. Bên trong là một cái tủ kính dài, trưng bày các loại đồ ăn vặt hàng ngày như kẹo bảy màu, bim bim tôm và kẹo dẻo. Trên tường của tủ kính còn treo một số bức thư pháp với lời chúc phúc lộc thọ.
Phúc như đông hải, thọ như thái sơn, lộc như phú quý.
Chúc gia chủ may mắn.
Tần Đạo nhìn vào tủ kính, nhớ lại rằng ngày xưa thích ăn bim bim đồ ăn vặt, chỉ có điều hắn lại không thích ăn. Thử một chút hương vị lâu ngày chưa thử cũng không tồi.
Lâm Kỳ không lâu sau đó, hắn từ trên gác xếp chạy xuống và quăng một quyển sách cho Tần Đạo. Quyển sách đó là một vở ô ly màu, có 48 trang được kẻ ngang, một quyển vở thông thường, nhưng khi mở ra, toàn bộ chữ viết trong đó đều xấu xí.
Tần Đạo nhìn chữ viết và ngay lập tức nhận ra rằng đây là chữ của Lâm Kỳ, không có gì sai lệch.
Từ đầu sách chỉ cách vài trang, Tần Đạo đã thấy một số chi tiết về nghi lễ, có đặt mấy miếng gỗ, và sau đó là một vài câu thần chú. Cụ thể là liên quan đến sự sống của thiên địa và thần tình, xúc sinh thiên tôn cũng như sự xuất hiện của quỷ ma trong giấc mơ.
"Những điều này thật khó có thể tưởng tượng, Lâm Kỳ, ngươi từ đâu mà biết được?" Tần Đạo tò mò hỏi, nhất là câu về sự sống của thiên địa và thần tình, xúc sinh thiên tôn, hắn chưa từng nghe đến trước đây.
"Đó là trong giấc mơ, và ta không nghĩ rằng giấc mơ nó là thật. Ngươi đã thấy rồi, ta đã thực hiện một lần ở nhà và không có vấn đề gì xảy ra." Lâm Kỳ mạnh mẽ nhấn mạnh và nói:
"Chắc là ngươi chỉ đang mơ, đầu óc không tỉnh táo, Tần Đạo."
"Không, ta chắc chắn đây là thật."
Tần Đạo khẳng định như vậy, bởi hắn biết rõ rằng mình là linh hồn của đấng sáng tạo vũ trụ số 6776, điều này không thể sai, việc hắn bị ám cũng là sự thật, và dường như đã xảy ra vấn đề gì đó.
Con quỷ đó đến từ những giấc mơ.
Hắn nhìn Lâm Kỳ và ngôi nhà và cảm thấy không nên ở lại nơi này.
"Ta phải đi về."
Không lâu sau đó, hắn tạm biệt Lâm Kỳ và mang cuốn sổ của đối phương về nhà để nghiên cứu, xem có cách nào giải quyết vấn đề này không.
Khi trở về nhà, Tần Đạo thực hiện lại nghi lễ đó, nhưng đáng tiếc là không có hiệu quả rõ ràng, mọi thứ vẫn như cũ.
Đôi khi giữa đêm, hắn tỉnh dậy và thực hiện nghi thức gọi linh hồn một lần nữa. Kết quả chỉ cho thấy tình huống của hắn không cải thiện, hắn vẫn chưa thể liên lạc được với ma ông nội.
Nếu không thể liên lạc được, hắn khó tìm ra cách giải quyết vấn đề.
"Tất cả chỉ là vô nghĩa."
Tần Đạo làm tay chạm vào bàn cầu cơ, phẫn nộ hét lên.
Không ai hiểu hắn cả.
Giữa đêm, hắn bị làm phiền bởi tiếng nói, nhưng hắn lờ đi và tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Là một đấng sáng tạo được tới đến thế giới này, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, những rắc rối này có thể không cần quan tâm, nhưng hắn vẫn không thể cảm thấy yên bình trong tâm hồn.
Mấy ngày sau đó.
Tần Đạo đang ngồi học trong nhà, đầu hắn đau như bị đập, cảm giác đau đầu không ngừng kéo dài, những lời nói ấy không ngừng tràn về, ngày càng nhiều, áp lực từ chúng trở nên lớn đến mức hắn không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, tâm trí trở nên u ám. Hắn lờ đi chúng và tiếp tục sinh hoạt như bình thường. Tất nhiên, mọi người đều nhận ra rằng hắn có vấn đề về tâm lý.
Vì hắn đang dần trở nên vô cảm với cảnh vật xung quanh.