Chương 5: Ma Ông Nội
Sau khi suy nghĩ và cân nhắc, Tần Đạo nghĩ rằng việc hắn bị trộm đột nhập và s·át h·ại trong nhà là rất khó xảy ra và hiếm gặp. Phòng ngủ của hắn vẫn được sắp xếp gọn gàng.
Tuy nhiên, hắn đã bắt đầu nghĩ đến ma quỷ.
Tần Đạo nghĩ rằng ma quỷ chỉ tồn tại trong giấc mơ.
Nhưng sau cùng, khi Lâm Kỳ trở về, đèn bàn di chuyển một số lần, Tần Đạo hiểu rằng mình đã nhầm.
Nó có thể ảnh hưởng đến thực tế.
Tần Đạo cảm thấy rùng mình hàng chục lần.
Hắn không thể không uống nước.
Người bình thường không thể sống mà không uống nước cả ngày.
Tần Đạo đã không uống nước suốt đêm, hắn chịu không nổi.
Hắn mở chăn và ra khỏi giường.
Két két két két.
Tần Đạo bắt đầu mở cửa, thực hiện hành động mà hắn cho là ngu ngốc, đi xuống tầng 1 nhà một cách rón rén. Lúc này, hắn chỉ muốn tìm nơi để nằm xuống và ngủ. Hắn khát quá, trong tình huống không còn lựa chọn, hắn phải đi xuống.
Chậm rãi, trong bóng tối của hành lang, Tần Đạo đi xuống cầu thang bằng những bước đi nhẹ nhàng. Tay hắn vươn ra phía trước, ló mó để tìm đường. Với sự quen thuộc với bố cục của căn nhà, Tần Đạo có thể sờ tường và biết chính xác mình đang đi đến đâu, tránh né các vật dụng trên đường.
Hắn có thể bật đèn trong hành lang, nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ ý định đó. Hắn lo lắng rằng gia đình sẽ tỉnh dậy ngay lập tức. Hơn nữa, dù có bật đèn hay không, ma ông nội vẫn có thể t·ấn c·ông hắn.
Điều đáng sợ nhất là bị t·ấn c·ông quá nhanh trong bóng tối.
Khi đi qua phòng của cha mẹ, hắn cố gắng di chuyển một cách nhẹ nhàng, từng bước một, rón rén. Ở cánh cửa bên, Tần Đạo nghe rõ tiếng ngáy của họ, tiếng thở phì phò nhẹ nhàng và chậm rãi.
Trong sự yên tĩnh của đêm, hắn nghe thấy âm thanh lớn của một cái gì đó. Gần đó, Tần Đạo đến gần phòng khách.
Phòng khách và nhà bếp của hắn liền kề nhau, bên cạnh cầu thang là phòng của muội muội hắn. Vòi nước lọc đặt trong nhà bếp, cốc thủy tinh trên bàn trong phòng khách.
Tần Đạo lấy một cốc thủy tinh từ bàn, nhanh chóng đi đến vòi nước lọc. Hắn không muốn phải ở trong bóng tối thêm một chút nào nữa.
Quá sợ.
Hắn mở vòi, tiếng nước chảy nhỏ giọt rơi xuống, Tần Đạo đặt miệng cốc sát vào vòi để làm tiếng nước phát ra càng thấp càng tốt. Tiếng nước chảy giảm đáng kể, chỉ còn tiếng máy lọc nước ồn ào. Tần Đạo cố gắng làm giảm tiếng ồn tối đa, hắn muốn tránh tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Tần Đạo không dám mở vòi nước quá to vì sợ làm giật mình muội muội tỉnh giấc, và một phần hắn cũng sợ bị ma ông nội chú ý, có thể nó vẫn chưa rời đi. Hắn đặt cốc nước lạnh đã rót gần môi, và uống một ngụm.
Thật sảng khoái.
Ồ, quá tuyệt vời.
Cảm giác như lưỡi hắn giống như một vùng sa mạc sau khi trải qua trận mưa rào.
Hắn uống từng ngụm, từng ngụm lớn.
Tần Đạo chưa từng trải qua cảm giác sảng khoái như vậy, lưỡi khô nóng của hắn được làm sạch bởi những dòng nước lạnh. Một cảm giác thoải mái trải dài khắp cơ thể.
Tuy nhiên, có một cái gì đó không ổn trong đầu hắn, một cái gì đó mơ hồ.
Tần Đạo bỗng nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng người thì thầm bên tai hắn, hòa cùng dòng nước.
Tần Đạo biết rằng không tốt rồi, hắn muốn gặp ma quỷ, dù hắn không thể nhìn thấy nó ở đây, trong căn phòng khách này.
Tần Đạo muốn nghe nó, lúc này hắn mới để ý, đó là tiếng hò hét điên cuồng của một nhóm người. Họ ngồi gần nhau quanh đống lửa, khuôn mặt họ trông ngô nghê, mắt trống rỗng, như người đ·ã c·hết.
Họ nhảy múa xung quanh đống lửa, nhảy những động tác kỳ quái mà Tần Đạo không biết là gì. Đột nhiên, cổ của họ uốn cong một góc chín mươi độ, răng và mắt hoán đổi vị trí với nhau.
A A.
Ô Ô.
Những tiếng hét kinh khủng liên tiếp làm Tần Đạo run lẩy gai, nhóm người này thay đổi liên tục, khung cảnh trở nên mờ nhạt. Đống lửa tắt đi, Tần Đạo vẫn thấy xác cháy đen nằm đó.
Tần Đạo ôm đầu gục xuống sàn, cơ thể run rẩy. Hắn không thể làm giảm tiếng ồn của nhóm người này dù hắn bịt tai, ngôn ngữ mà họ nói cũng không xác định.
"Đều là Lâm Kỳ gây ra hậu quả cho ta, thằng chó, trên thế giới này không có ma, tất cả chỉ là ảo giác."
Những tiếng nói ngày càng to, nhóm người quay trở lại, họ kéo Tần Đạo theo, tiếng gầm rít của những người xung quanh vang lên trong đầu hắn như muốn phá vỡ. Hắn lẩm bẩm theo chúng, nhưng không phải ý đồ của hắn. Cổ hắn xoay đến góc 90° chỉ là trong tưởng tượng vì hắn không thể làm như vậy ngoài đời.
Khuôn mặt Tần Đạo vô cảm theo nhịp nhảy, không biểu hiện cảm xúc.
"Đây không phải ta."
"Tha ta đi, ma ông nội."
Hắn cố gắng làm giảm âm thanh của giọng hát trong đầu, nhưng nó trở nên yếu đi, chỉ còn nhỏ nhặt. Tần Đạo vẫn nghe thấy tiếng lý nhí như tiếng muỗi vo ve trong đầu.
Bất chợt, tiếng nói lại vang lên trong đầu hắn, xuyên thủng tâm trí.
"Ách aaa, các người tha cho ta đi."
"Ca ca, huynh đang làm sao vậy?"
Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai hắn.
Tần Đạo run rẩy mở mắt, ánh sáng chiếu vào mắt hắn là một cô gái tóc hồng, đôi mắt xanh thẳm nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
Đó là muội muội của hắn, Tần Linh Chi.
"Muội muội, ta đang ở đâu?" Tần Đạo hỏi, hắn nhìn xung quanh phòng và nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách.
"Huynh đang ở nhà mà, mà huynh ngủ trên sàn làm gì vậy, sáng sớm muội sợ quá, cố gắng nâng huynh lên ghế sofa mãi mới được."
Tần Đạo vẫn còn dáng vẻ mệt mỏi chưa tỉnh dậy. Đầu óc trống rỗng một mảnh.
"Tại sao huynh trông sợ hãi như vậy?" Tần Linh Chi hỏi.
"Ta có một giấc mơ, đêm qua ta đến một bộ tộc kỳ lạ, lại cùng một số người trong số họ nhảy múa, hát những bài ca kỳ lạ. Và ta vẫn còn trong giấc mơ đó cho đến bây giờ."
Đồng tử của Tần Đạo nhỏ lại và hắn lắc đầu. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh thì thầm vẫn chưa tan biến.
Tại sao vậy?
"Huynh lại đang ảo tưởng rồi, chắc do chơi quá nhiều trò kinh dị. Thôi, huynh mau dậy ăn sáng, bữa sáng mụ mụ đã chuẩn bị, chúng ta còn phải đi học."
Muội muội nhanh chóng thúc đẩy hắn, Tần Đạo biết dù hắn nói thế nào thì muội muội hắn cũng không tin, hắn chỉ có thể chấp nhận việc này và ngồi vào ghế bàn ăn, thưởng thức bữa sáng mụ mụ hắn đã chuẩn bị.
Bữa sáng của hắn được mụ mụ chuẩn bị gồm một đĩa trứng ốp la, một tô xà lách và một ít rau hẹ. Ngoài ra, còn có một nồi chứa cơm.
Tần Đạo xới một ít cơm vào tô, lấy trứng ốp la và đặt vào bát để ăn nhanh.
Không hiểu sao, Tần Đạo không thích ăn trứng ốp la, mặc dù trong trí nhớ, cơ thể này lại rất thích nó. Sở thích này thuộc về người trước đây.
"Ngươi đắn đo chuyện gì thế?" Mụ mụ hắn thúc giục hắn ăn cơm.
"Không có gì." Tần Đạo lắc đầu.
Mụ mụ hắn nhìn thấy hắn do dự không ăn và hỏi vậy, hắn phủ nhận và ăn nhanh. Có lẽ là sở thích của hắn bị ảnh hưởng bởi bản năng từ thế giới hiện đại kia, hắn nghĩ như vậy. Từ đó, sở thích của Tần Đạo đã có một chút thay đổi.
"Con ăn xong rồi, con đi học." Tần Đạo đặt đũa xuống, hắn nhanh chóng lên tầng để lấy cặp sách, hắn nhìn vào chiếc đồng hồ gỗ treo trên tường, đồng hồ có hoa văn hình quả đào chỉ 7 giờ.
Bây giờ đã gần giờ vào học của hắn, giờ học chính thức là 7h30, vừa đúng lúc hắn ra khỏi nhà.
Chào tạm biệt mụ mụ, hắn cùng muội muội đi học. Dựa vào ký ức về cha, Tần Đạo nhớ rằng đã có một khoảng thời gian ông ấy không về nhà, ông ấy đi làm thuê ở thành phố, công việc khá không ổn định, chung quy là làm thuê. Theo lời cha hắn, việc đi đánh cá ở gần biển này không thuận lợi, thu nhập của ngư dân cũng thấp, ông ấy thà đi làm thuê ở thành phố, vất vả một chút nhưng lương cao hơn.
Khi ra khỏi nhà, Tần Đạo có thể cảm nhận được không khí lạnh của sáng sớm, bởi vì nơi đây rất gần biển.