Chương 47: Một Năm Ánh Sáng
Mạnh Hạo đã đoán được kết quả một cách đại khái, tu luyện lâu như vậy, chính bản thân hắn đã qua bao lâu, hắn còn nhớ chẳng được.
Giơ tay lên, Mạnh Hạo có thể cảm giác lực lượng chảy cuồn cuộn trong đó. Từ âm thanh của hệ thống tới xem, hắn đã đột phá thập trọng, lực lượng tăng trưởng quá lên. Ít cũng có 10000 cân, đủ để đánh sập một quả núi.
Nói không ngoa thì hắn gần như vô đối.
Hắn chì tò mò một chút mình đã tu luyện nhiêu lâu mà thôi. Hắn nhớ là hắn tu rất lâu, chẳng qua nhớ chỉ là đại khái.
Mạnh Hạo xuất ra hệ thống, tra tìm nhật ký những thông báo kia hô, đồng thời, hắn ra lệnh dò hỏi.
"Cho ta xem quá trình của mình đi nào hệ thống. Rốt cuộc ta đã tu luyện bao nhiêu lâu."
Leng keng.
Thanh âm của hệ thống máy móc vang lên.
[Leng keng, ký chủ đã tu luyện 372 triệu năm,= 1,2 năm ánh sáng.]
"Lâu như vậy."
Mạnh Hạo bị con số cấp ra co cứng người, hắn một tu tu liền hơn năm ánh sáng, vậy đến giờ còn bao nhiêu sinh vật còn sống đây trời. Mạnh Hạo ngẫm nghĩ một hồi, hắn có nghĩ đến chuyện mình c·hết giữa chừng, xem ra là không có. Có lẽ cảnh giới càng cao hắn sống càng lâu chăng.
"Hệ thống AI, tuổi thọ hiện tại của ta là bao nhiêu."
[Nhập đạo thập trọng 421 triệu tuổi/1000 triệu tuổi.]
"Dài thế, ngươi có thể giải thích cho ta không."
Mạnh Hạo cứ nghĩ là một tiểu cảnh giới chỉ gia tăng 1000, hay 2000 thọ nguyên cho hắn thôi, hắn sai ở đâu ta.
Hệ thống cấp ra đáp án thật cho hắn.
[Bắt đầu từ Nhập Đạo Ngũ Trọng trở đi, tuổi thọ tăng theo cấp số nhân, thỉnh ký chủ hiểu rõ. Đơn vị 1 năm ánh sáng = 225 triệu năm.]
"Ra vậy." Mạnh Hạo gật đầu xem như minh bạch, cấp số nhân là bao nhiêu hắn cũng cần kiểm chứng.
Mạnh Hạo đứng dậy, cảm giác bộ quần áo mình đang mặc lập tức vỡ, vụn, vải vóc thành một đống mùn rơi xuống đất. Năm tháng lại bào mòn vật chất quanh hắn. Mặt sàn bằng sắt hợp kim bị hắn dẵm xuống méo.
"Thời gian lại bào mòn mọi thứ của ta."
Mạnh Hạo đứng dậy đi ra khỏi phòng tu luyện, qua các hệ thống máy móc. Mọi thứ đều trở nên hỏng hóc và yếu kém. Công tắc điện được hắn bật lên nhưng đèn còn chẳng sáng. Mạnh Hạo cảm thấy không ổn cho lắm, hắn ngồi lại 10 năm điều khiển SH372, khôi phục hệ thống.
Trong quá trình, Mạnh Hạo có kiểm tra qua phòng thí nghiệm, đám t·hi t·hể trong khoang chứa khô c·hết hết, còn bộ xương. Có lẽ do Mạnh Hạo quên và cơ thể quá đát lâu quá c·hết mất luôn. Hắn chỉ có thể hô đáng tiếc.
Kiến trúc và hệ thống sắt không rỉ được rèn lại, ánh sáng trở lại lần nữa với căn hầm. Mạnh Hạo đi bộ qua mấy nơi đã tu sửa, hắn tới một khoan có van mở ra, đây là đường ống nối đến mỏ tiên thạch của hắn.
Mạnh Hạo đi vào trong đường ống cũ nát vừa phục hồi, đi phần xuống phần đất sâu hóa thạch bên ngoài SH372. Khu hố sâu này khá tối, Mạnh Hạo phải xài đèn chiếu sáng để di chuyển bò xuống hố.
Dẵm xuống mặt đất hố sâu, Mạnh Hạo nghe thấy tiếng lạch cạch vỡ nát. Hắn quay đầu sang nhìn, tất cả đều là xương cốt.
Khung cảnh như trong một bộ phim kinh dị, bất kỳ kẻ nào trong thấy đều sẽ phải ngất qua đi. Mạnh Hạo đứng trên chốc nhìn xuống là một rừng xương trắng, biết bao nhiêu kẻ đ·ã c·hết. Mạnh Hạo khó tính, có thể nó vô nhân tính, nhưng với xác c·hết, câu chuyện này lại khá. Những cỗ thi hài này đã hủ hóa bao nhiêu lâu, có lẽ là vài trăm năm. Những người này đa phần thọ tận mà c·hết. Chẳng qua vài cái cá biệt cuồng hiến dâng cho thần thì Mạnh Hạo không biết.
Mạnh Hạo cũng không hẳn là xấu, dù sao chỉ cần đảm bảo lợi ích, hắn chuyện gì cũng làm. Đại lượng máy móc được Mạnh Hạo điều tới lật tung rừng xương trắng lên, các máu khoan và xúc tiến tới phần đáy, nó mang lên cho Mạnh Hạo những viên tinh thể màu vàng.
Mạnh Hạo cầm trong tay một viên đá được máy xúc mang lên, bề ngoài viên đá màu vàng, khối đá lởm chưởm chẳng ra hình thù. Thực ra trong mấy bộ sách tinh thể lấp lánh tinh sảo là giá, kiếm một đá hình lục giác chuẩn là không thể, đa phần bị gia công đẹp rồi bán giá cao thôi.
Mạnh Hạo có thể cảm nhận khối đá hắn đang cầm là tiên thạch, trong đó dầy đặc linh khí.
Rời khỏi địa phương không thoải mái này, Mạnh Hạo trở lại phòng tu luyện.
Đại lượng máy móc vận tiên thạch tới trọng lượng trên bảng ghi cho hắn xem là 500 triệu tấn.
"Quá nhiều, ta ngủ quá lâu nên mới có nhiều vậy chăng." Mạnh Hạo ngẫm nghĩ nhưng ném ngay đi, hắn cần hiện tại là tăng lên tu vi. Chẳng có ai so với hắn kiên trì thế, hắn nghĩ là có nhưng rất ít.
Ngồi lên đống tiên thạch, hắn nghĩ về cảnh giới tiếp theo. Sở dĩ hắn sẽ tỉnh giấc khi tu đến Nhập Đạo Thập Trọng bởi vì hắn đạt bình cảnh. Tu cũng không cảm thấy tăng lên.
Mạnh Hạo biết do cảnh giới, nhưng hắn chẳng biết cảnh giới tiếp theo là gì. Bởi không biết nên hắn bí.
Giờ bày ra cho hắn chỉ có 2 biện pháp. 1 là xài kinh nghiệm trực tiếp đột phá, 2 là biết tên cảnh giới tìm bí pháp đột phá. Cách 2 gian nan hơn nhưng tiết kiệm điểm kinh nghiệm và chỉ cần xài công huân mua bí pháp.
Kinh nghiệm sang quý cho nên Mạnh Hạo sẽ không đụng, hắn thà c·hết không đụng, bày trước mắt chỉ có tìm tòi.
"Đến một bước tính một bước. Dẫu sau, thời gian kỳ hạn 25 năm sắp qua." Mạnh Hạo biết thời gian bên thế giới mình xuyên qua sắp đạt 25 năm, phân thân cũng sắp sửa chuẩn bị gọi hắn. Vì vậy hắn cũng chẳng vội. Giờ đến lúc đó còn vài triệu năm, thật sự không bõ.
Khi này, thần hồn Mạnh Hạo rời khỏi cơ thể, hướng thành trì nhân loại rơi xuống. Hắn có thể nhìn thấy thành trì cổ đại với phố xá xầm ướt. Thế giới sau hàng trăm triệu năm vẫn võ đạo vi tôn.
Thần hồn đấng sáng tạo bay vào thành thị, hắn dừng lại ở một cái pho tượng. Đám đông xung quanh qua lại chỉ xuyên qua hắn, vì hắn là linh hồn nhỉ. Mạnh Hạo đánh giá pho tượng, đây chắc chắn là hình hắn, Vu Thiên ngày xưa đã tạc tượng y theo mặt hắn đi.
Sự tồn tại của hắn sẽ hình thành lên một cái giáo lý gì đó, chắc là nó sẽ vặn vẹo thôi. Bởi hắn chẳng truyền đạt lại cái gì.
Mạnh Hạo đi vào hướng tòa cung điện lớn ở giữa thành trì, nơi ấy có thể xem là đẹp nhất. Thủ vệ binh lính đều mắt điếc tai ngơ, Mạnh Hạo chẳng biết bọn chúng có mạnh không, đến được Nhập Đạo Thập Trọng như hắn không, hắn rất tò mò đấy.
Xuyên qua cung đẹp quyền quý, Mạnh Hạo cuối cùng cũng nhìn thấy đám tầng cao. Chỉ tiếc, linh hồn vô pháp nghe thấy tiếng nói, bọn họ nói gì thì Mạnh Hạo cũng chỉ thấy hành động.
Bên trong vương đình, một cái thanh niên xa lạ ngồi trên ngai vàng, mấy vị quần thần hướng hắn xưng tấu. Thanh niên rất xa lạ, 100% chẳng phải Vu Thiên, hơn 225 triệu năm trôi, Vu Thiên chắc còn là hạt bụi, cũng có thể là bộ xương trong mỏ tiên thạch của hắn.
Vị hoàng đế mới nghe quần thần muôn tâu là liên tục gật đầu, Mạnh Hạo mặc kệ tất cả rời đi đại sảnh. Hắn muốn tới chỗ khác, xem lực lượng của con người đã đến đâu.
............
Linh hồn trở lại cơ thể, Mạnh Hạo ghi nhớ một ít thông tin hắn theo dõi được. Vì chẳng nghe được thì hắn cũng nhìn được. Thông tin cần vẫn lấy tới tay.
"Thứ nhất, bọn họ mới nhập đạo thất trọng, xem ra vài trăm triệu năm nguyên cứu cũng vậy thôi, không bằng ta một phát đạt được." Mạnh Hạo nghĩ mình muốn diệt bọn họ chắc cũng chẳng được, số lượng dân cư quá nhiều, vài chục tỷ rồi, bị số lượng đông áp chế, hắn là thập trọng vẫn thua. Nhân loại nghĩ muốn thảo phạt hắn là có thể. Rất tiếc là sẽ không tìm ra SH372, hắn còn là tín ngưỡng của chúng. Che dấu mờ ảo và thần bí.
Từ những thông tin thu thập được, Mạnh Hạo cũng biết một số cái khá lạ, ví dụ như Nhập Đạo thất trọng cũng có thể bị cảm bệnh, thậm chí ốm nặng, Mạnh Hạo nghĩ vấn đề này nằm ở di truyền rồi. Quy chung lại, bộ adn của bọn họ không hoàn hảo bằng hắn.
Mạnh Hạo ngồi chuẩn bị đã có vài triệu năm.
Một ngày này, cơ thể đoạt xá ở vũ trụ khác thông báo cho hắn đã qua 25 năm. Hắn tỉnh giấc một phát đã vào chủ thần điện, linh hồn kích hoạt vạn giới xuyên qua.