Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tọa Độ Của Sự Dĩ Vãng

Chương 38: Nguyên Cứu




Chương 38: Nguyên Cứu

"Về khả thi, phiến đá nằm ở đâu?" Trịnh Săn Nh·iếp Chính hỏi về vấn đề quan trọng nhất, tất cả vấn đề đều nằm ở mấy phiến đá kia. Hắn nhìn hoàng đế, Vu Thiên trầm tư, chỉ thấy hoàng đế gật đầu một cách chậm rãi.

"Có 4 phiến đá đang được nghiên cứu tại phủ của quốc sư, các ngài có thể qua xem vào bất kỳ thời điểm nào." Đô Thống ngay lập tức trả lời.

"Vậy mai đi, ta sẽ qua xem." Có một lực lượng thúc đẩy hoàng đế giải tán các đại thần sớm. Không khí trong buổi họp triều đang trở nên khẩn trương hơn vì tin tức của Đô Thống.

Sau buổi họp, hoàng cung trở nên trống rỗng khi Đô Thống Lĩnh rời đi, chỉ còn vài người ở lại. Nh·iếp chính quan nhíu mày nói với Hoàng Đế.

"Hoàng đế điện hạ, nếu thủy tổ thật sự tồn tại, ngài sẽ làm gì?"

"Tất nhiên là phải tìm hiểu bí quyết trường sinh. Nh·iếp chính, ta muốn sống lâu đến nỗi ngàn năm say giấc mộng về những người đẹp. Nếu có được bất tử, ta nghĩ rằng ta có thể làm nhiều điều." Vu Thiên vẫn ngồi trên ngai vàng, hắn cố tưởng tượng về những vương quốc khác, khi hắn còn trẻ, còn có những giấc mộng chưa thực hiện. Như mở rộng vương triều ra, thể hiện hắn vĩ đại hơn Vũ Thái Tổ. Hắn nghĩ về Vương Triều Diêu đó, nơi có hình bóng của những phi tần thật đẹp. Chỉ tiếc là hắn không thể chinh phục được vương triều đó, thật đáng tiếc. Còn cả những đại thần này, hắn bất tử, hắn có thể khống chế bọn họ.

"Lúc đó chỉ lo làm sao hiểu được ngôn ngữ của thủy tổ." Thừa Tướng nói, ông ấy vẫn suy nghĩ nhiều, dù ông ta có kinh nghiệm trong việc điều hành q·uân đ·ội hơn văn vở của nh·iếp chính quan.

Vu Thiên lắc đầu, là hoàng đế của một quốc gia, không có gì có thể làm hắn sợ. Ngôn ngữ khó hiểu thì có thể phiên dịch.

"Trước hết, chúng ta hãy đi thăm quốc sư, ta muốn gặp hắn một chút. Còn mấy người các ngươi lo liệu phần các học giả phiên dịch." Vu Thiên nói xong, hoàng đế rời khỏi ngai vàng, được hai thiếu nữ đỡ. Vì còn trẻ, hắn sống một cuộc sống ăn chơi xa hoa, dẫn đến sức khỏe suy yếu nghiêm trọng, cần nâng.

Không sao cả.

Chỉ cần sung sướng là đủ.

...........



Vân Húc đi xa phủ quốc sư được một lúc, hắn đến một quán rượu trong Vũ Kinh, nơi này xa xôi và hẻo lánh.

Khi vừa bước vào, tiếng nói của người xung quanh đàn áp vào tai Vân Húc. Quán rượu rất nhỏ, chỉ có diện tích 6 mét vuông, vài bàn ghế gỗ. Một số thợ săn và hiệp sĩ ngồi trên bàn và trò chuyện.

Vân Húc đến gặp chủ quán bar, một người hắn quen.

"Cho ta một ly rượu sâm đỏ."

"Rất đắt đấy."

"Không sao, bất cứ giá nào cũng được."

Chủ quán lấy một chai rượu từ tủ và rót cho Vân Húc, đổ đầy ly uống. Hắn nhận ra vị công tử, công tử vốn là khách quen, đến đây uống rượu thường xuyên.

"Ngài có tâm sự gì à?". Chủ quán hỏi, vì hắn thấy sắc mặt của vị công tử này không vui.

"Chỉ khi đến đây, tôi mới có thể thở ra những muộn phiền." Vân Húc khẳng định.

"Có vẻ như ngài không vui thật." Chủ quán, một người trung niên, khoảng năm mươi tuổi, ngươi ta hay gọi hắn tên Văn Nhiên, hắn hỏi Vân Húc.

"Chuyện gì có thể làm ngài buồn thế?"



Vân Húc nhớ lại, đôi khi hắn cần lời khuyên, vì hắn không biết mình nên làm gì tiếp theo. Trong đầu hắn loạn thành 2 thái cực, Cuộc sống là như vậy, mọi thứ mơ hồ và khó đưa ra quyết định những lúc quan trọng.

"Không biết ta có thể hỏi ngươi một số vấn đề không, Văn Nhiên?"

"Tất nhiên, tôi rất sẵn lòng thưa ngài."

Chủ quán trả lời và trong lòng hắn hồi ức về lần gặp Vân Húc trước đây trong quán bar. Vị công tử trẻ tuổi này dường như trông bình thường. Nhưng gia cảnh của ngài ấy rất giàu có, ngài ấy thường vung tiền quá trán một cách hào phóng. Trong một số lần, ngài ấy còn can thiệp vào những cuộc ẩ·u đ·ả với những tay say xỉn. Ngài sử dụng lực lượng rất lớn, khiến những người này b·ị t·hương vài tháng, chắc chắn là một cao thủ võ giả. Văn Nhiên là chủ quán, hắn chỉ quan tâm đến sự hài lòng của khách và quy tắc, vị công tử này thì khiến hắn phải cẩn thận với việc mình làm.

"Một vấn đề nhé, Văn Nhiên ngươi nghĩ xem, có người muốn cạnh tranh chức vụ với ta, ta nên làm gì đây?"

"Chuyện ấy ư." Văn Nhiên nghĩ về các cuộc cạnh tranh trong công việc, những chuyện ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của mỗi người.

"Có lẽ câu trả lời này là phù hợp với ngài nhất, giả sử tôi mở một quán rượu, tôi phải đánh bại đối thủ của mình, phải không?"

"Đúng, giả sử đối thủ đó là người thân của ngươi, thì làm sao đây." Vân Húc lại hỏi vắt.

"Vậy ngài nên quyết định giữa việc bỏ người thân và mở quán, hoặc chọn một công việc khác để tránh cạnh tranh."

"Có lý." Vân Húc gật đầu và hắn đang phân vân về vấn đề đó. Và hắn uống hết rượu trong ly.

"Nếu là ngươi ngươi sẽ làm gì."

"Tôi sẽ cạch tranh nếu như tôi không thể tìm được công việc khác. Ngài hãy lắng nghe trái tim mình nói đi." Chủ quán nói thêm ý của mình.

"Ta sẽ tìm câu trả lời cho mình. Cảm ơn ngươi đã cho ta lời khuyên nhé chủ quán."



Vân Húc trả tiền và rời quán. Hắn đi qua đám người đông đúc đang vội vã ở Vũ Kinh. Hắn nhìn những ngôi nhà gỗ đổ nát, những quầy hàng rau củ và đồ ăn hỗn tạp của dân hai bên đường. Hắn vừa nghĩ, vừa tự mình trở về quốc sư phủ.

Hắn ngủ một giấc đến sáng và bất ngờ thấy trong phủ đang rất đông người.

Phủ quốc sư lúc này đông nghịt, hộ vệ xuất hiện ở khắp mọi nơi, người vào người ra tấp nập. Nhìn từ bên ngoài, ta có thể thấy những hộ vệ đang đứng, cơ bắp chắc nịch nổi trên bộ giáp của bọn họ, thể hiện uy h·iếp tiềm ẩn. Trong quá trình đi lại và quan sát, Vân Húc nhận ra kiệu của Hoàng đế, ông ta luôn đi ra ngoài với một loại kiệu riêng. Loại kiệu này có đầu rồng, rất dễ nhận ra, có vẻ như ông ta đã đến đây.

Vân Húc không khỏi tưởng tượng về sảnh chính của phủ, có lẽ họ đang ở đó, hắn từ từ tiến tới.

Nơi đó, có đông người đang thảo luận và tranh luận, có những người mặc áo học giả, cũng như những người mặc áo quan lại có vị trí cao trong triều đình. Hắn chú ý đến một số sát thủ ẩn nấp sau cột đình, sẵn sàng nhảy ra bảo vệ họ khi có nguy hiểm.

Vân Húc đứng đó, hắn chỉ đóng vai một người bình thường xem họ mà thôi.

Tất cả mọi người đang tập trung kiểm tra các phiến đá, dễ thấy nhất là bóng dáng của ông cố hắn, Vân Vũ. Ông ấy đang chỉ vào tấm phiến đá ảnh tôn thờ, nghe những người xung quanh nói xôn xao.

"Đoạn giải thích này có lý, chúng ta từng thờ cúng những sinh vật này. Chúng không phải là những yêu thú thông thường, mà là thủy tổ. Đoạn bức tranh thứ hai trong khung cho thấy rằng chúng ta đã x·âm p·hạm lãnh thổ cấm địa của thủy tổ." Vân Vũ chỉ vào phiến đá thứ hai và nói.

"Nếu điều đó là đúng, thì mới có cuộc trốn chạy trốn trong phiến thứ ba." Thừa tướng nói đến bức thứ ba.

"Đúng, ngài nói đúng." Vân Vũ xác nhận.

Các học giả đang bên cạnh phiên dịch ngôn ngữ này, đánh giá khá mơ hồ. Phiến thứ tư nói về cuộc sống sau khi trốn chạy và một số câu hỏi.

"Điều này không đúng phải không, tuy bức này không có gì đặc biệt, nhưng có nhiều câu chữ của người xưa." Một học giả nói, ông ta ngồi tập trung và suy đoán.

Mọi người ở đây đưa ra các quan điểm nhưng đều thêm bớt một ít ý kiến cá nhân của bọn họ.