Chương 35: Di Chuyển
"Mời mọi người vào đây."
Khi nghe lời ông cố, Vân Húc vội vàng chạy ra ngoài để thông báo, với quãng đường chạy rất xa để ra khỏi hang, hắn nhìn thấy mọi người.
Ở đó, bên ngoài là một vùng đá vôi.
Các khối đá liên kết và mọc lên trên cao, đứng trên một vách núi. Địa điểm mà họ đang tìm kiếm là một khu vực núi cổ bị phong hóa. Đất đá đã bị ảnh hưởng bởi gió và quá trình bào mòn, gây ra sự biến đổi trong địa hình. Các khối đá trên vùng núi bị tách ra, tạo ra các hố sâu của một hệ thống hang động đã bị c·hôn v·ùi trong thời gian dài.
Lúc này, bên ngoài hang động có một nhóm người, một số người đang canh gác. Người chỉ huy mặc giáp, có huy hiệu hoa đỏ trên ngực, tiến ra gần Vân Húc. Xung quanh ông ta còn có một số nhóm người khác đang ở các vị trí của những hang động khác. Điều dễ nhận thấy nhất là trang phục bằng sắt trên cơ thể họ. Mỗi người đều mặc bộ giáp che kín toàn bộ cơ thể, chỉ để lộ ra hai mắt trên khuôn mặt của họ.
Người chỉ huy mặc giáp nhìn thấy Vân Húc vẫy tay về phía mình, ông ta đi đến chỗ hắn không quá nhanh cũng không quá chậm.
"Vân Húc, hai người đã tìm thấy gì?" Người mặc giáp bỏ xuống chiếc mũ sắt của mình, để lộ khuôn mặt trung niên và hỏi.
Vân Húc cũng không chậm trễ báo cáo: "Chúng tôi đã tìm thấy một số văn tự cổ, có vẻ chúng tồn tại đã lâu."
Người trung niên nghe thấy, ông ta gọi một số người ở dưới đi theo.
"Có phát hiện."
Trong khi thanh niên Vân Húc đi trước và giải thích, cả hai cùng đi vào gần hang.
"Ngươi đã biết rồi đấy, ông cố của ta, ông ấy làm quốc sư, có quyền uy từ lâu. Ông sống đến 150 tuổi, kiến thức uyên bác, mọi việc ông đều nhìn thấy. Ngươi không tin ta, nhưng lời ông ấy nói là một khám phá vĩ đại."
"Có điều gì đã làm cho quốc sư bị sốc như vậy. Ta nhớ không bao giờ thấy ông ấy có biểu hiện như thế đối với những di tích đó." Trung niên nói khi đi vào hang động.
"Ngươi có thể không thể tưởng tượng được đâu lĩnh quân, nếu như nhân loại không phải là tự nhiên tồn tại, chúng ta được tạo ra bởi đấng sáng tạo thì sao."
Vân Húc vừa soi đuốc vừa dẫn đường, cả nhóm tiến sâu vào trong hang động. Các khối đá thạch nhũ lớn và nhọn chảy thành các dòng ngoằn nghèo trên các bức tường. Trên đầu, những giọt nước bào mòn đá thành hình dạng sắc nhọn rõ ràng.
Vù.
Tiếng gió trong hang động thổi vi vu.
Một đội gồm 15 người đã đi vào phần sâu nhất của hang động, đi được khoảng 200 mét. Trung niên không lo lắng về việc có xảy ra sự cố, bởi họ được hướng dẫn đường bởi người đã từng đi qua đây. Việc hang sập và cả nhóm c·hết là khá khó xảy ra, vì hang động đã tồn tại trong thời gian rất lâu, không dễ để làm nó sụp đổ.
Sau cùng, độ sâu của hang động là 300 mét. Ở nơi này, khó có ánh sáng nào có thể lọt vào, và không khí có ít mùi khí metan nhẹ bay lơ lửng. Trung niên nhìn thấy Quốc Sư Vân Vũ đang châm lửa bên những bức tường đá.
"Lần này quốc sư đã tìm thấy gì chưa?"
Trung niên hỏi, hắn đi tới gần bức tường chỗ quốc sư và nhìn thấy trên đó có những hình thù kỳ lạ. Trên tường là những hình ảnh của những bóng đen u ám, với cánh tay của những bóng đen thay đổi và vươn lên cao. Trung niên nhận ra rằng những bóng đen đó là hình dạng của những người dài. Một số vết thạch nhũ dính trên bức tường hang động. Tuy nhiên, do vật liệu đá bar nhân tạo, một loại đá được khắc bằng tay của người tiền sử, những vết thạch nhũ đó thường bị bong tróc ra.
Trung niên nhìn thấy những bóng đen u ám hướng về một vật thể lớn giống như một bóng đen cao, sinh vật có tai và móng vuốt sắc nhọn trên tay. Bức tranh này có thể nói là gây chú ý nhất. Ngoài ra, còn có những hình ảnh khác kỳ quái, như các bóng đen bao phủ con người, hay tranh vẽ về cuộc chiến của con người với nhau. Trung niên khó đoán được bức tranh đang nói về điều gì, có thể là những mảnh ghép của một câu chuyện.
"Ta không biết phải nói thế nào, nhưng nếu bí mật này được tiết lộ, rất nhiều người sẽ phẫn nộ." Vân Vũ nói như vậy: "Những lão già ấy chắc chắn sẽ không tin vào sự tồn tại của thần, nhưng chúng ta cần có bằng chứng để chứng minh rằng chúng ta không là độc tôn."
"Vậy chúng ta phải làm gì? Ta khó mà nói được, có thể những bức tường này chỉ là những bức tranh vẽ bậy." Trung niên bày tỏ ý nghĩ của mình. Dẫu sao, bức tường làm hắn dễ liên tưởng đến những khám phá trước đó, nhưng tất cả đều là hư cấu hơn nữa, và vật thể đen kia, có thể chỉ là một điểm tựa tinh thần lúc khó khăn. Một số dòng tộc trong quá khứ đã gặp khó khăn và thường rơi vào trạng thái ảo giác, nhìn thấy những điều vĩ đại.
"Mang về để biết, ta là quốc sư, từ lời ta, ngươi biết phải làm gì. Chỉ cần báo cáo lên trên và chờ xem kết quả." Vân Vũ chỉ vào bức tường, ông ta quyết đoán với quyết định này.
"Nếu thần không tồn tại, chúng ta cũng không mất gì cả."
"Ừ." Trung niên gật đầu: "Tuy nhiên việc di chuyển mảng đá này mất một ít thời gian, không quá mười ngày."
Bọn họ nói chuyện với nhau và bắt đầu công việc. Đầu tiên, họ sử dụng các miếng sắt và dụng cụ điêu khắc như búa và dao để gọt. Quá trình phải diễn ra chậm rãi, để phòng tránh sự sụp đổ của hang động và bảo đảm tính nguyên vẹn của phiến đá. Tình huống xấu nhất, người sơ xuất sẽ khiến cả nhóm bị chôn sâu trong hang động 300 mét, kết quả chỉ có c·ái c·hết.
Các thợ vét tập trung vào công việc của mình, phiến đá được đục và phá dần dần, một cách chậm rãi và kiên nhẫn. Trung Niên chỉ huy nhìn thấy rõ các bức điêu khắc đang được tách ra khỏi bức tường.
Trong quá trình này, hắn cũng tuyển thêm một số người làm việc bên ngoài để hỗ trợ, đẩy nhanh quá trình tháo gỡ phiến đá. Đến ngày thứ 10, họ đã có 4 phiến đá như thành quả. Tiếp theo là giai đoạn vận chuyển, mặc dù phức tạp nhưng cần phải thực hiện.
"Nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng kéo nó ra." Ba, bốn người được hắn phân công, họ buộc sợi dây vào phiến đá và kéo nó ra cửa hang một cách chậm rãi. Vì phiến đá rất nặng, khoảng 300kg, quá trình này kéo dài rất lâu, ít nhất phải mất 2-3 ngày để đưa phiến đá đến cửa hang động. Quá trình di chuyển cũng không suôn sẻ, họ phải đối mặt với sự gồ gề của nham tương và thạch nhũ.
Cuộc thám hiểm kết thúc, họ tìm kiếm trong những hang động khác, nhưng không thu được kết quả gì. Hầu hết các hang động trống rỗng, và chỉ tìm thấy một số dụng cụ đào xới của người xưa đã cũ.
Đoàn quân trở về, họ đi trên một lối mòn rời xa núi, quãng đường họ đã đi đến đây. Phía dưới là khu rừng rậm rạp, với những cánh rừng nguyên sơ đầy cây cao và ẩm ướt. Đoàn quân di chuyển luôn theo lộ trình đã được định sẵn, rất khó để họ lạc đường.
Xe ngựa của đoàn đội tiếp tục di chuyển trên mặt đất, các phiến đá đã được vận chuyển lên xe và đặt giữa đoàn quân, đảm bảo an toàn cho chúng đến đích.
Vân Húc ngồi co rúm trên xe, nhàm chán nhìn ông cố nguyên cứu các phiến đá.
"Ông cố, đã có phát hiện gì mới sao?"
Quãng đường vận chuyển của đoàn quân đã trôi qua 5 ngày, ông vẫn ngồi xem các phiến đá trên chiếc xe, ánh mắt ông không hề rời khỏi chúng, trừ khi ông đi ngủ và ăn. Đặc biệt, ông tập trung vào 4 phiến đá, đám người hướng tới hình bóng màu đen, xung quanh đó có những chữ tượng hình kỳ lạ và các hình vẽ phức tạp.
"Ta đang cố gắng phiên dịch chúng theo ý của mình, để đưa ra câu trả lời hợp lý nhất. Cháu trai, hiện vật này phức tạp hơn bất cứ thứ gì ta đã từng thấy, vì vậy ta không thể rời mắt khỏi chúng cho đến khi có kết quả."
Vân Vũ kiểm tra phiến đá và nói, Vân Húc không tiếp tục hỏi thêm. Ông cố quá tập trung vào các phiến đá, việc hỏi thêm chỉ làm gia tăng sự bực tức trong ông.
Ông đã nghiên cứu liên tục trong vòng 2 tháng, và đoàn quân tiếp tục hành trình.